Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 17

Trong thoáng chốc ấy, rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lạc Nhàn Vân.

Y nghĩ, hẳn là Đoan Mộc Vô Cầu đang bực tức, muốn xử lý Tống Quy nhưng ngại vì họ vừa cứu thung lũng nên không tiện trả thù, bèn nghĩ ra cách này để làm khó họ.

Y cũng đoán Đoan Mộc Vô Cầu không còn tin tưởng Bắc Thần phái nữa, muốn cử một thuộc hạ thân tín vào Bắc Thần phái để giám sát hành động của họ, "lấy oán trả oán".

Lạc Nhàn Vân nghĩ ra rất nhiều âm mưu, nhưng không dám đoán câu trả lời đơn giản nhất.

Nhất thời y cũng không biết nên trả lời Đoan Mộc Vô Cầu thế nào, từ chối thì sợ làm hắn tức giận, đồng ý thì y cũng không thể thay mặt chưởng môn đồng ý chuyện hoang đường này.

May thay Đoan Mộc Vô Cầu là kiểu người không cần người khác chấp nhận, hắn đã quyết định thì không ai được phản đối.

Đoan Mộc Vô Cầu tự nói: "Bắc Thần phái của các ngươi là nơi nói lý lẽ, nhất định sẽ đồng ý yêu cầu công bằng và hợp lý này của bản tôn. Vậy nên, từ bây giờ bản tôn chính là đệ tử Bắc Thần phái."

Chúng ta còn chưa đồng ý mà!

Lạc Nhàn Vân và Tống Quy nhìn nhau, cùng thầm than trong lòng.

Đoan Mộc Vô Cầu tiếp tục kế hoạch của mình: "Tuy bản tôn coi trọng công bằng, nhưng với công lực và địa vị của bản tôn, không thể nào cùng cấp bậc với Tống Quy được. Ít nhất ta cũng phải có danh xưng trưởng lão, ngang hàng với Tử Vi trưởng lão."

"Thế này đi, bản tôn sẽ thay mặt sư phụ của Lạc Nhàn Vân thu nhận đệ tử. Nhận Đoan Mộc Vô Cầu làm đệ tử ký danh, lấy danh hiệu Tiêu Dao trưởng lão."

"Cũng không cần chuẩn bị đạo tràng riêng cho bản tô... bản trưởng lão và Lạc Nhàn Vân cùng sử dụng Linh Đô phong là được."

Nhìn Đoan Mộc Vô Cầu tự ý thay sư phụ mình nhận đệ tử rồi tự xưng là trưởng lão, Lạc Nhàn Vân thật sự bất đắc dĩ.

Đoan Mộc Vô Cầu nói tiếp: "Bản tôn... bản trưởng lão là người tâm trạng không tốt thì dễ đại khai sát giới, lại bị tâm ma quấy nhiễu, nên nếu có sai lầm thì không kìm được mà sẽ nghe theo tâm ma đi diệt thế."

"Với tính cách như vậy nếu ở lại Bắc Thần phái lâu dài, rất nguy hiểm cho Bắc Thần phái."

"Bản trưởng lão nghĩ rằng, ta có thể treo danh nghĩa ở Linh Đô phong nhưng không nên ở lại Bắc Thần phái. Ta phải sống ở nơi vắng người, có phong cảnh hữu tình, có núi có sông, có hoa có cỏ, có chim có cá có chó."

"Lạc Nhàn Vân và bản trưởng lão cùng là đệ tử Bắc Thần phái, y có trách nhiệm dạy dỗ đệ tử Bắc Thần phái, không để họ sa vào Ma đạo."

"Bởi thế Lạc Nhàn Vân cũng nên cùng bản trưởng lão rời khỏi Bắc Thần phái, tìm nơi không người để ẩn cư, tu dưỡng tinh thần. Lạc Nhàn Vân đang bị thương, ở nơi yên tĩnh dưỡng thương cũng có lợi cho thương thế."

Đoan Mộc Vô Cầu nói xong kế hoạch, nhìn Lạc Nhàn Vân và hỏi: "Lạc trưởng lão nghĩ sao?"

Lạc Nhàn Vân đang cố hiểu ý nghĩa ẩn sau lời Đoan Mộc Vô Cầu.

Hệ thống Cứu thế kịp thời giải thích: [Hắn muốn ngươi ở lại đây.]

Lạc Nhàn Vân từ bỏ những suy đoán âm mưu, từ lời nói lòng vòng của Đoan Mộc Vô Cầu, y hiểu ra ý hắn.

Tình huống này không xa lạ với Lạc Nhàn Vân.

Y là Thiên linh căn, người có tâm tư đơn giản càng dễ bị y thu hút.

Đoan Mộc Vô Cầu tuy là Ma Tôn nhưng tính cách ngay thẳng, vô tâm vô tư. Giống với Vượng Tài, vừa gặp đã quý mến y là chuyện bình thường.

Lạc Nhàn Vân cũng coi như là có ơn với Đoan Mộc Vô Cầu, điều này càng tăng thêm hảo cảm của hắn.

Với phong cách làm việc của Ma đạo, nếu Đoan Mộc Vô Cầu thích gì sẽ cướp ngay. Việc nghĩ ra cách lòng vòng để giữ Lạc Nhàn Vân đã là nhượng bộ vô số bước rồi.

Lạc Nhàn Vân chỉ cảm thấy tâm tư của Đoan Mộc Vô Cầu thật trong sáng, đáng yêu.

Nhưng y sẽ không dễ dàng để Đoan Mộc Vô Cầu đạt được ý muốn.

"Thế này không ổn." Lạc Nhàn Vân nói.

"Không ổn chỗ nào?" Đoan Mộc Vô Cầu cau mày không vui, bực bội nhưng vẫn cố nhẫn nhịn trước mặt Lạc Nhàn Vân, "Tống Quy có thể gia nhập Đào Nguyên Tông, tại sao bản tôn không thể bái nhập Bắc Thần phái?!"

Lạc Nhàn Vân cười nói: "Từ khi Đoan Mộc đạo hữu trở thành Ma tôn đã xử lý Ma tu tàn nhẫn, thanh trừ những kẻ bại hoại trong Chính đạo, kiềm chế thuộc hạ không để Ma đạo làm loạn nhân gian. Dù là Ma đạo, nhưng đạo hữu có tâm hướng thiện, dùng thủ đoạn tu la để cứu thế. Đạo hữu có thể gia nhập Bắc Thần phái, đó là may mắn của Bắc Thần phái."

Nghe lời này, Đoan Mộc Vô Cầu lưng thẳng thêm, dáng vẻ cũng uy nghiêm hơn, giọng nói thêm phần hào hùng.

Hắn đứng thẳng, thần sắc thoáng vẻ mây trôi nước chảy, trông rất thanh cao.

"Nếu bản trưởng lão có thể bái nhập Bắc Thần phái thì tốt, vậy sư huynh thấy không ổn chỗ nào?" Đoan Mộc Vô Cầu nói giọng vang rền.

Tống Quy im lặng không chịu nổi nữa, kéo tay áo Lạc Nhàn Vân truyền âm: "Sư thúc, hắn đã gọi ngài là sư huynh rồi! Nói tiếp nữa đệ tử phải gọi hắn là sư thúc mất!"

Tống Quy hy vọng Lạc Nhàn Vân sẽ từ chối Đoan Mộc Vô Cầu một cách dứt khoát.

Lạc Nhàn Vân không để ý Tống Quy, tiếp tục nói: "Dù chưa bái sư, nhưng ngươi đã gọi ta là sư huynh, ta gọi ngươi là Đoan Mộc sư đệ, được chứ?"

Đoan Mộc Vô Cầu rạng rỡ, giọng càng thêm đĩnh đạc: "Đương nhiên là được."

Lạc Nhàn Vân bước tới một bước: "Đệ treo danh nghĩa dưới Linh Đô phong, phải nghe lời sư huynh chứ?"

"Chắc chắn rồi." Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu lia lịa.

Lạc Nhàn Vân nói: "Hàng ngàn năm qua Bắc Thần phái giữ gìn Chính đạo, không làm chuyện tổn hại trời đất. Đệ gia nhập Bắc Thần phái, không thể hành động theo phong cách Ma đạo nữa. Chúng ta là tu sĩ Chính đạo, không bao giờ làm chuyện rút linh căn người khác."

"Đệ muốn gia nhập Bắc Thần phái, không thể làm hại Hạ Kinh Luân."

Lạc Nhàn Vân đi theo ý của Đoan Mộc Vô Cầu, thành công nói ra điều kiện của mình.

Đoan Mộc Vô Cầu: "......"

Lạc Nhàn Vân cười: "Sư đệ không nói gì tức là đồng ý rồi. Đệ từng là Ma Tôn, bây giờ lại là Tiêu Dao trưởng lão của Bắc Thần phái chúng ta, là nhân vật nổi danh trong giới tu chân, không thể nuốt lời đúng không?"

"Không được!" Đoan Mộc Vô Cầu nói, "Vết thương của ngươi nhất định phải được chữa trị!"

"Nếu vậy thì Vân không thể nhận ngươi làm sư đệ." Lạc Nhàn Vân lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.

Đầu óc Đoan Mộc Vô Cầu xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ ra cách đáp lời: "Bản tôn là gián điệp Ma đạo, không phải đệ tử thật của Bắc Thần phái. Gián điệp Ma đạo vào Chính đạo đương nhiên phải ngầm làm vài chuyện tổn hại trời đất, tàn sát tu sĩ Chính đạo!"

Lý lẽ của Đoan Mộc Vô Cầu quá thuyết phục, khiến Tống Quy há hốc mồm.

Ấy thế mà Tống Quy thấy lời của Đoan Mộc Vô Cầu có một kiểu hợp lý lạ lùng, nhất thời không nghĩ ra được lý do phản bác.

Nhưng Lạc Nhàn Vân không phải là người bình thường, y bình tĩnh nói: "Sư đệ nói rất đúng, vốn là như vậy, tất nhiên ngươi có thể làm."

Đoan Mộc Vô Cầu ưỡn ngực, cảm thấy mục đích của mình đã đạt được.

Ai ngờ Lạc Nhàn Vân tiếp tục: "Đoan Mộc Vô Cầu là đệ tử của Linh Đô phong, hưng thịnh hay suy vong của Linh Đô phong và Đoan Mộc Vô Cầu gắn liền với nhau. Đoan Mộc Vô Cầu giết Hạ Kinh Luân, đệ tử làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta thân là người phụ trách Linh Đô phong, phải chịu tội cùng Đoan Mộc Vô Cầu."

"Vân nguyện thay đệ tử nhận hình phạt của sư môn, phế bỏ pháp lực, đóng vào bảy cây đinh xuyên hồn vào cơ thể, vĩnh viễn không được siêu sinh. Đinh xuyên hồn không khiến người ta chết ngay lập tức, chỉ khiến người ta chịu đựng đau đớn. Ta sẽ sống quãng đời còn lại để sám hối và chuộc tội cho Hạ Kinh Luân."

"Ai dám làm hại ngươi! Bản tôn sẽ không để hắn ra tay!" Đoan Mộc Vô Cầu giận dữ.

Lạc Nhàn Vân nói: "Không cần người khác ra tay, Vân nguyện tự mình hành hình!"

Đoan Mộc Vô Cầu cau mày nhìn Lạc Nhàn Vân rồi bừng tỉnh: "Ngươi đang lấy mạng sống của mình để ép bản tôn tha cho Hạ Kinh Luân."

Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Ta không ép ngươi, ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu Hạ Kinh Luân chết ta sẽ làm gì."

"Bất kể Đoan Mộc đạo hữu có gia nhập Bắc Thần phái hay không, ta vẫn sẽ làm như vậy."

"Hạ Kinh Luân và ta có chút chuyện xưa, dù cậu ấy có chết vì ta hay không, ta vẫn sẽ báo thù cho cậu ấy."

"Nhưng nếu kẻ giết Hà Kinh Luân là ngươi, và ngươi lại ra tay vì ta, thì ta chính là người gây ra cái chết của Hạ Kinh Luân. Tự tay ta giải quyết kẻ thù của Hạ Kinh Luân, có gì sai ư?"

Đoan Mộc Vô Cầu vô cùng bối rối, hắn vài lần muốn phản bác Lạc Nhàn Vân nhưng lại nghẹn lời.

Hắn giận lắm, muốn vung một chưởng để giải tỏa cơn tức.

Nhưng thung lũng là của hắn, không nỡ đánh.

Lạc Nhàn Vân là sư huynh của hắn, không thể đánh.

Chỉ có Tống Quy, là thuộc hạ của Đào Nguyên Tông, gián điệp của Bắc Thần phái, lại là sư điệt của hắn, có thể đánh một chút.

Đoan Mộc Vô Cầu hít sâu một hơi, nói với Tống Quy: "Tống sư điệt, ngươi qua đây để bản trưởng lão đánh một chưởng. Bản trưởng lão hứa sẽ không đánh chết ngươi, đánh xong còn trị thương cho ngươi, ngươi để ta đánh một cái!"

Tống Quy: "......"

Mình đã gây ra nghiệp chướng gì vậy!

Lạc Nhàn Vân thấy Tống Quy đáng thương, định lên tiếng ngăn Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoan Mộc Vô Cầu nghiêm túc: "Đánh anh ta xong, giải tỏa cơn giận này, bản tôn sẽ đồng ý với ngươi không giết Hạ Kinh Luân nữa. Bản tôn đã nói là làm, quyết không nuốt lời!"

Lạc Nhàn Vân thấy vậy đành đè nén lương tâm, vỗ vai Tống Quy thật mạnh: "Tống Quy, Bắc Thần phái và Thiên Thọ phái, ta và Hạ Kinh Luân sẽ không quên sự hy sinh của ngươi."

Y còn truyền âm: "Nhớ mặc áo giáp Tàng Phong."

Tống Quy: "......"

Thôi được, tất cả vì giới tu chân!

Anh chịu một chưởng này, Hạ Kinh Luân sẽ không chết, Thiên Thọ phái không bị diệt môn, Chính đạo và Ma đạo không khai chiến, thế giới không bị hủy diệt!

Tống Quy ta chết cũng không hối tiếc!

Tống Quy mặc áo giáp Tàng Phong, nhắm mắt đứng trước Đoan Mộc Vô Cầu chịu một chưởng.

Đoan Mộc Vô Cầu không hề nương tay. Chưởng này phá nát áo giáp, đánh bay Tống Quy.

Thấy Tống Quy sắp đâm vào ngôi nhà nhỏ của mình, Đoan Mộc Vô Cầu mới lao tới đỡ lấy Tống Quy, đặt anh xuống đất.

Tống Quy sờ ngực, phát hiện ngoài việc áo giáp bị phá, mình không bị thương gì.

Anh ngạc nhiên nhìn Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Ngươi tưởng bản tôn không thấy ngươi mặc áo giáp chắc? Áo giáp đó có thể chống đỡ đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nên ngươi đã mặc áo giáp lợi hại vậy thì bản tôn cũng chả nương tay làm gì."

Đoan Mộc Vô Cầu phá áo giáp xong, cơn giận trong lòng cũng tan biến.

Hắn vung tay áo, giữ vẻ uy nghiêm nói với Lạc Nhàn Vân: "Ta sẽ không giết Hạ Kinh Luân nữa."

Lạc Nhàn Vân an tâm cười.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Nhưng ta vẫn sẽ tìm cách chữa trị vết thương cho ngươi, ngươi không muốn dùng linh căn của người khác, ta sẽ nghĩ cách khác. Ta sẽ đi khắp các môn phái, lục lọi tất cả sách sổ của họ tìm cách chữa trị cho ngươi, ngươi không được cản bản tôn cướp sách đâu!"

Lạc Nhàn Vân thở dài, Đoan Mộc Vô Cầu đã nhượng bộ đến mức này, không thể làm khó hắn thêm nữa.

Lạc Nhàn Vân nói: "Không cần cướp, ở giới tu chân ta cũng có chút danh tiếng. Nếu đến các môn phái khác mượn sách trị thương, chỉ cần không liên quan đến tâm pháp bí mật, họ sẵn lòng cho mượn."

Đoan Mộc Vô Cầu lúc này mới hoàn toàn nguôi giận.

Lạc Nhàn Vân thở phào, nói với Hệ thống Cứu thế: "Như vậy nhiệm vụ hai và ba coi như hoàn thành rồi chứ?"

Hệ thống Cứu thế: [Cái chết của Hạ Kinh Luân và Thiên Thọ phái vẫn còn.]

Lạc Nhàn Vân nghi hoặc: "Ta tin Đoan Mộc Vô Cầu, hắn đã hứa với ta thì sẽ không nuốt lời. Trừ khi..."

Lạc Nhàn Vân bước đến bên Tống Quy, nhặt mảnh vỡ của áo giáp Tàng Phong.

Dưới sự nhắc nhở của Hệ thống Cứu thế, thung lũng không bị phá, Tống Quy không chết, Bắc Thần phái cũng thoát khỏi một lần nguy cơ.

Nhưng cứ như có gì đó định trước, áo giáp Tàng Phong vẫn bị hủy.

Đây là số mệnh.

Lạc Nhàn Vân cho rằng Hệ thống Cứu thế và Hệ thống Diệt thế đều là những thứ có thể nhìn thấu số mệnh.

Hệ thống Cứu thế đã dự đoán cái chết của Hạ Kinh Luân, đó là một kiểu số mệnh, là một điều đã định.

Dù không có Đoan Mộc Vô Cầu, họ cũng sẽ chết vì những chuyện khác.

- ---------

thương Tống Quy ;))
Bình Luận (0)
Comment