Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 40

[Chủ nhân thật cứng đầu.]

Hệ thống Diệt thế để lại một câu như vậy rồi biến mất.

Giọng nói của nó vẫn máy móc không chút cảm xúc, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy trong đó như có chút bất lực, lại như có chút khen ngợi.

Mà trước giờ Đoan Mộc Vô Cầu đều sống với phương châm, không ai khen thì cũng phải tự kiếm lấy. Nên hắn nghĩ nghĩ, lời của tâm ma cứ phải suy ngược lại, suy ra là Hệ thống Diệt thế đang khen hắn đấy.

Hiểu ra được điều này, tâm trạng Đoan Mộc Vô Cầu tốt hơn.

Hắn luôn có cách khiến mình vui vẻ.

Lạc Nhàn Vân bên cạnh chú ý đến biểu cảm của hắn.

Lạc Nhàn Vân biết rõ Đoan Mộc Vô Cầu không phải là người dễ liên tưởng xa xôi, tự dưng lại hỏi câu "nếu Lạc Nhàn Vân cũng phát điên như Hạ Diên Niên" thì chắc chắn không phải do Đoan Mộc Vô Cầu tự nghĩ ra, mà do Hệ thống Diệt thế nhắc nhở.

Dù có đôi khi Hệ thống Diệt thế hay Hệ thống Cứu thế có thể đoán sai hoặc hiểu sai tình huống, nhưng những điều mà chúng nói về tương lai đều có thật, đều là những gì đã từng xảy ra.

Hệ thống Diệt thế đang ám chỉ rằng, ở kiếp trước, y cũng từng nhập ma.

Lạc Nhàn Vân không ngạc nhiên.

Lạc Nhàn Vân hiểu bản thân mình hơn ai hết. Y biết mình không phải thánh nhân như người đời nghĩ, y cũng có tham vọng, có yêu ghét cá nhân, nhưng bề ngoài phải vờ làm một người vô tư như thể mình là Thiên linh căn mà ai cũng yêu mến.

Giả vờ lâu rồi, đến nỗi y cũng tin vậy, nhưng những cảm xúc dồn nén rồi sẽ bùng nổ vào một ngày nào đó.

Nhưng Lạc Nhàn Vân không hỏi thêm.

Y hiểu Đoan Mộc Vô Cầu. Nếu Đoan Mộc Vô Cầu muốn nói cho y những gì Hệ thống Diệt thế đã nói, thì dù Hệ thống có tìm đủ cách trừng phạt hắn, hắn cũng sẽ tìm cách nói ra.

Nên nếu hắn muốn nói thì đã nói rồi. Nếu không muốn, thì dù có hỏi thế nào cũng không ra.

Lạc Nhàn Vân quyết định không nhắc đến chuyện này nữa.

Y chuyển sự chú ý sang Hạ Kinh Luân, hỏi: "Kinh Luân, về sau cậu định đi đâu?"

Hạ Kinh Luân suy nghĩ, bỗng thấy trời đất bao la rộng lớn mà chẳng có nơi nào cho mình trú chân.

Nếu Hạ Diên Niên không làm những việc này, cậu vẫn có thể ở lại dưới chân núi Thiên Thọ, sống một cuộc đời bình thường.

Nhưng bây giờ mỗi tu sĩ trên núi Thiên Thọ đều đã trải qua cơn ác mộng một lần vì hành động độc ác của Hạ Diên Niên. Dù Hạ Kinh Luân vô tội, nhưng lòng người có oán hận, nếu cậu vẫn sống gần núi Thiên Thọ, e rằng sẽ trở thành mục tiêu cho người khác trút giận.

Con người có dục vọng, có oán hận, những điều này đều bình thường, Hạ Kinh Luân hiểu mà.

Trước đây Hạ Kinh Luân có thể đến Sương Hoa Cung. Khi ấy cậu là Thiên linh căn, Sương Hoa Cung chỉ nhận nữ đệ tử nhưng có thể ngoại lệ vì cậu là Thiên linh căn.

Nhưng bây giờ Hạ Kinh Luân không còn khả năng tu luyện nữa, Sương Hoa Cung khó có thể chấp nhận cậu. Hơn nữa vì trận pháp vá trời năm đó chưa hoàn thành, một trong Bảy ngôi sao cứu thế của Sương Hoa Cung đã chết trong đau khổ, có lẽ họ cũng trách Hạ Kinh Luân.

Còn Bắc Thần phái cũng vậy, họ có thể bảo vệ một Thiên linh căn có tương lai sáng lạn, nhưng không dễ bảo vệ một người không thể tu luyện.

Hạ Kinh Luân suy nghĩ rồi nói: "Ta sẽ rời núi Thiên Thọ, tìm một thành thị phồn hoa để sống. Dù ta không thể tu luyện, nhưng với công lực của một người đã đạt Trúc Cơ, ta vẫn có thể sống một cuộc đời an nhàn trong nhân gian."

Đoan Mộc Vô Cầu lập tức phản đối: "Thế sao được? Bây giờ thiên hạ loạn lắm, những kẻ tự xưng là hoàng đế thì có đến vài chục tên, nơi nơi ba ngày lại đánh nhau một trận. Ngươi thế này thì vừa tìm được chỗ ở đã bị bắt đi lính rồi."

"Dù không bị bắt đi lính, ngươi ăn gì, mặc gì? Làm gì mà sống? Ngươi biết chữ, có thể làm kế toán cho các gia tộc lớn thì cũng đủ ăn qua ngày, nhưng với tính cách của ngươi thì sao chịu làm nô bộc cho người khác?"

"Ngươi có thể học binh thư, làm mưu sĩ cho kẻ quyền thế. Đưa ra những kế sách hiểm độc, mỗi lần hiến kế có thể hại chết hàng ngàn người, nhưng chắc chắn ngươi không muốn trở thành người như vậy."

"Ngươi cũng có thể vào rừng cướp bóc, trở thành sơn tặc. Nhưng khi bọn cướp không cướp được lương thực, chúng sẽ ăn thịt người, chắc ngươi cũng không muốn làm thế đâu."

Rồi Đoan Mộc Vô Cầu kết luận: "Giới phàm trần không hợp với ngươi."

Hạ Kinh Luân chưa bao giờ sống trong nhân gian, không biết cuộc sống của người bình thường lại khổ sở như vậy, mặt mũi tái mét.

Lạc Nhàn Vân nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, tay lại ngứa ngáy, muốn xoa đầu hắn.

Phần lớn tu sĩ từ Trúc Cơ đến Kim Đan đều phải trải qua quá trình tu hành trong thế giới phàm trần. Lạc Nhàn Vân cũng vậy, các đệ tử khác cũng thế.

Nhưng các tu sĩ luôn có vị thế cao hơn, chưa bao giờ thực sự hòa nhập vào thế giới này. Họ giúp người bình thường làm vài việc, như tặng vài viên đan dược chữa bệnh, cõng bà lão qua sông, nhưng không hiểu hết nỗi khổ của người phàm.

Đoan Mộc Vô Cầu thì khác, hắn từ bùn lầy mà bò lên, hiểu rõ cuộc sống phàm trần khó khăn thế nào hơn ai hết.

"Vậy ta phải làm sao?" Hạ Kinh Luân hoang mang hỏi.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Đến Đào Nguyên Tông của ta, nơi đó là chốn phong cảnh hữu tình, có thể nói là chốn bồng lai tiên cảnh cũng không ngoa."

Lúc này Hạ Kinh Luân vẫn chưa biết Đoan Mộc Vô Cầu chính là người đứng đầu Ma đạo, Ma Tôn vô địch thiên hạ. Cậu chỉ nghĩ hắn là một tán tu ký danh ở Bắc Thần phái, tự mình lập ra một tông môn chẳng mấy tiếng tăm như Đào Nguyên Tông.

Hạ Kinh Luân thấy đến một tông môn nhỏ như vậy cũng không tệ.

Cậu nói: "Nếu Đoan Mộc sư thúc không chê, Kinh Luân xin nguyện đến Đào Nguyên Tông. Dám hỏi ở Đào Nguyên Tông có bao nhiêu sư huynh đệ? Ta đến có làm phiền mọi người không?"

Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Sư huynh đệ nhiều lắm, bản tôn tính mãi mà không hết."

"Nhiều vậy ư?" Hạ Kinh Luân ngạc nhiên.

Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu bắt đầu nói nhăng nói cuội để dạy hư trẻ nhỏ, bèn vội ngắt lời: "Ý Đoan Mộc sư thúc của cậu là trong tông môn có nhiều cá lắm."

Hạ Kinh Luân lại ngạc nhiên: "Trong tông môn mà cá tu luyện cũng nhiều không đếm xuể? Đào Nguyên Tông đúng là một nơi tuyệt vời!"

Lạc Nhàn Vân: "..."

Suýt nữa quên mất Hạ Kinh Luân là người của Thiên Thọ phái, nơi có nhiều sinh linh thông minh. Tiên hạc xin ăn, linh hồ dùng đuôi to dụ dỗ tu sĩ tặng đan dược, rùa trong ao sống hơn ba nghìn năm. Thế nên tất nhiên Hạ Kinh Luân cũng tưởng cá của Đoan Mộc Vô Cầu là yêu tu đắc đạo.

Đoan Mộc Vô Cầu chỉ nghe thấy từ "tuyệt vời" đã vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa: "Đương nhiên! Tiêu Dao Cốc của ta là nơi tuyệt vời nhất thiên hạ."

Hạ Kinh Luân bày tỏ sự ngưỡng mộ: "Núi Thiên Thọ có nhiều sinh linh đã khai trí, nhưng cũng không có cá yêu, linh khí của Tiêu Dao Cốc quả thật mạnh hơn núi Thiên Thọ nhiều!"

Đoan Mộc Vô Cầu sớm đã thấy Tiêu Dao Cốc của mình bị Thiên Thọ Sơn đè đầu, trong lòng không vui. Bây giờ nghe chính truyền nhân của Thiên Thọ phái xác nhận Tiêu Dao Cốc tốt hơn, lòng hắn vui sướng khôn cùng, hảo cảm với Hạ Kinh Luân suýt nữa vượt qua cả Vượng Tài. Hắn lôi kéo Hạ Kinh Luân, bắt đầu tán dương Tiêu Dao Cốc.

Hai người một nói một tin, cứ thế mà thổi phồng Tiêu Dao Cốc thành chốn tiên cảnh chín tầng trời.

Lạc Nhàn Vân nghe hai người nói chuyện, nhìn Hạ Kinh Luân dần bị Đoan Mộc Vô Cầu lôi kéo, không nhịn được mà xoa trán.

Mệt thật, hai người này cộng lại cũng không khiến người ta bớt lo bằng Vượng Tài.

Hạ Kinh Luân vui vẻ: "Đoan Mộc sư thúc, nghe ngài nói xong Kinh Luân yên tâm rồi. Trước đó ngài nói đến Đào Nguyên Tông, suýt nữa ta nghe nhầm thành Tẩu Uyên Tông, tưởng sư thúc muốn dẫn ta nhập ma, làm ta sợ chết khiếp."

Đoan Mộc Vô Cầu cười ha hả: "Tẩu Uyên Tông? Nghe gì tên mà khó nghe thế, ai mà dốt nát không biết chữ đặt ra cái tên đó vậy? Ha ha ha ha!"

Lạc Nhàn Vân: "..."

Hạ Kinh Luân nói: "Ta chỉ nghe lỏm được khi tỉnh táo, Hạ chưởng môn từng nhắc đến. Hạ chưởng môn bảo mấy năm nay Ma đạo xuất hiện một Ma Tôn rất đáng sợ, hắn thống nhất Ma đạo, lập ra Tẩu Uyên Tông, sau này chắc chắn là mối nguy lớn của Chính đạo. Hạ chưởng môn còn bảo đợi khi trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên thành công, sức mạnh của ta sẽ là số một trong giới tu chân, ta sẽ lấy danh nghĩa báo thù cho dân chúng núi Thiên Thọ mà tấn công Tẩu Uyên Tông, giết Ma Tôn."

Đoan Mộc Vô Cầu: "..."

Lạc Nhàn Vân vội nắm chặt tay Đoan Mộc Vô Cầu.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu nổi cơn điên lên, Lạc Nhàn Vân sẽ ôm luôn cả eo hắn.

Nếu ôm eo cũng không ngăn được Đoan Mộc Vô Cầu, thì... thì cũng đành phải hôn thôi!

Khi Hệ thống Cứu thế nghe thấy tiếng lòng của Lạc Nhàn Vân: [Thấy chưa, đã bảo mà, cách thứ hai với cách thứ nhất cũng chẳng khác gì nhau. Chủ nhân rồi cũng sẽ nắm tay, ôm eo, hôn môi thôi. Đã nói chủ nhân chắc chắn sẽ tình nguyện mà, vậy mà trước đây mãi không chịu tin.]

Lạc Nhàn Vân ngượng ngùng siết chặt tay Đoan Mộc Vô Cầu hơn.

Hạ Kinh Luân vẫn ngây thơ nói: "Hạ chưởng môn còn nhắc Ma Tôn đó có họ kép là Đoan Mộc..."

Nói đến đây, Hạ Kinh Luân cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cậu ngượng ngùng nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, cẩn thận nói: "Trùng... trùng hợp ghê, Ma Tôn ấy lại cùng họ với Đoan Mộc sư thúc. Mà tên Đào Nguyên Tông và Tẩu Uyên Tông cũng nghe na ná nhau. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Ma Tôn Đoan Mộc đó xuất thân cùng gia tộc với sư thúc, rồi hắn xem sư thúc là kẻ thù nên mới bắt chước mọi thứ của sư thúc?"

Lạc Nhàn Vân thầm thấy may mắn. Từ nhỏ Hạ Kinh Luân đã bị Hạ Diên Niên áp bức, suốt hai trăm năm qua lại hiếm khi tỉnh táo nên rèn luyện được một khả năng biểu đạt vô cùng khéo léo.

Chỉ cần dựa vào lời này, Lạc Nhàn Vân có thể khẳng định dù Đoan Mộc Vô Cầu có nhập ma, cũng không bao giờ làm tổn thương Hạ Kinh Luân.

Đương nhiên Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không làm hại Lạc Nhàn Vân và Hạ Kinh Luân, nhưng lúc này hắn đang tức điên lên.

Trong lòng hắn như có một luồng khí nghẹn lại, không xả giận không được.

Nhưng hai người bên cạnh đều là thương binh, không thể đánh ai được, hắn biết đánh ai để xả giận đây?

Đúng lúc này, trong đầu Đoan Mộc Vô Cầu lóe lên hai cái tên.

Hắn kéo theo Lạc Nhàn Vân, Lạc Nhàn Vân nắm tay Hạ Kinh Luân, ba người "vèo" một cái đến phòng khách.

Đoạn Thừa Ảnh đang bàn bạc với Tiết Hoa Thanh của Thiên Thọ phái, không biết Tiết Hoa Thanh nói gì mà Đoạn Thừa Ảnh cả giận: "Ai cho ngươi lá gan mà nghĩ ra cách này để che giấu sai lầm của Hạ Diên Niên, Thiên Thọ phái các ngươi không biết chữ "chết" viết thế nào hả?"

Chưa kịp để Tiết Hoa Thanh trả lời, một cơn lốc xoáy đã cuốn vào phòng khách.

Một tay Đoan Mộc Vô Cầu bị Lạc Nhàn Vân nắm chặt, tay còn lại hắn túm lấy Tống Quy đang đứng làm nền, nghiêm giọng hỏi: "Tống Quy, bản tôn hỏi ngươi, rốt cuộc là Đào Nguyên Tông hay là Tẩu Uyên Tông?"

Tống Quy vốn đang đứng yên, hòa mình vào không khí của núi Thiên Thọ bỗng bị lôi lên, đầu óc quay mòng mòng hỏi lại: "Hai cái tên đó có gì khác nhau đâu?"

Nghe thì phát âm y hệt nhau mà.

Ở bên kia, Tiết Hoa Thanh vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm, còn nói: "Tất nhiên là Tẩu Uyên Tông rồi, có vẻ như vị đạo hữu của Bắc Thần phái này cũng đồng ý với kế hoạch của ta?"

Đoan Mộc Vô Cầu thả Tống Quy - người đã hoàn toàn quen với việc bị đối xử như vậy, lạnh lùng nhìn Tiết Hoa Thanh, hỏi: "Kế hoạch gì? Liên quan đến Đào Nguyên Tông à?"

Đoạn Thừa Ảnh muốn ngăn Tiết Hoa Thanh lại, không để ông ta nói ra kế hoạch trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng ánh mắt đầy sát khí của Đoan Mộc Vô Cầu đã khiến ông phải nín lặng. Đoạn Thừa Ảnh hiểu, nếu ai dám mở miệng nói lúc này chắc chắn sẽ bị Đoan Mộc Vô Cầu giết không tha.

Tiết Hoa Thanh nói: "Ta nghĩ tuy Hạ Diên Niên quả thật đã làm điều đại nghịch bất đạo, nhưng nếu việc này bị tiết lộ ra ngoài, Thiên Thọ phái sẽ không còn chỗ đứng trên đời."

"Mà vì Thiên kiếp đã biến mất, lòng người Chính đạo dao động, mấy năm gần đây đã có không ít đệ tử theo Ma đạo. Nếu việc này lộ ra, các tu sĩ Chính đạo nghe tin một chưởng môn mà cũng làm chuyện như thế, đệ tử trong môn phái sẽ càng mất niềm tin vào Chính đạo."

"Tu sĩ có khả năng thay trời đổi đất, với sức mạnh như vậy thì việc giữ vững Chính đạo đã rất khó. Nay không còn Thiên kiếp giám sát, lại có chưởng môn Chính đạo nhập ma, số người rơi vào Ma đạo chắc chắn sẽ ngày càng nhiều. Khi đó Chính đạo suy tàn, Ma đạo hưng thịnh, thiên hạ ắt đại loạn."

"Ta nghĩ nếu việc này bị làm to ra, sẽ khiến những người dao động đạo tâm mất hoàn toàn niềm tin vào Chính đạo, không nên công khai việc này ra ngoài."

"Nhưng trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên quá lớn, không thể che giấu. Chưa đầy ba ngày là lan ra khắp giới tu chân, Thiên Thọ phái nhất định phải có lời giải thích với thiên hạ."

"Tiết mỗ nghĩ tốt nhất là đổ hết mọi chuyện lên đầu Ma Tôn của Tẩu Uyên Tông, rêu rao Ma đạo tàn ác thế nào, thủ đoạn của Ma tu độc ác ra sao, như vậy thì đệ tử Chính đạo sẽ sợ bị giết hại mà không dám gia nhập Ma đạo."

Tiết Hoa Thanh nói, Đoạn Thừa Ảnh nghe mà lắc đầu ngao ngán.

Đoạn Thừa Ảnh thấy dù Đoan Mộc Vô Cầu có diệt Thiên Thọ phái ngay bây giờ, ông cũng sẽ không ra tay ngăn cản.

Nếu giới tu chân mà muốn báo thù cho Thiên Thọ phái, thì Kiếm phái Kình Thiên tuyệt đối sẽ không tham gia.

Hạ Kinh Luân nghe xong liền thẳng thắn nói: "Tiết sư thúc, rõ ràng chuyện này không liên quan đến Đào Nguyên Tông, ngài làm vậy chẳng phải đang đẩy Thiên Thọ phái thành kẻ thù của Đào Nguyên Tông sao?"

Tiết Hoa Thanh khinh miệt nhìn Hạ Kinh Luân: "Ngươi hiểu gì chứ? Tẩu Uyên Tông sử dụng trận pháp nghịch thiên như vậy, Chính đạo không thể bỏ qua cho Ma tu này, tất nhiên sẽ khai chiến với Ma đạo. Khi đó không phải chỉ mình Thiên Thọ phái chịu đựng cơn giận của Tẩu Uyên Tông, mà là cả Chính đạo và Ma đạo sẽ đối đầu. Lúc đó, chúng ta - Thiên Thọ phái sẽ diễn kẻ đầu tiên chịu tổn thất. Môn phái tổn thương nguyên khí này, ba vị Đại Thừa kỳ đều bị Ma Tôn ám sát này, có khi còn đỡ phải phái đệ tử tham chiến."

Nghe lời Tiết Hoa Thanh giả nhân giả nghĩa, Hạ Kinh Luân quay đầu nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, nhớ lại lý luận "mọi người đều vô tội" mà hắn nói.

Cậu từng nghĩ rằng trận pháp thất bại, cứu sống nhiều người vô tội hơn thì thà mình chết một mình còn hơn để hàng chục vạn người chết. Nhưng bây giờ mới thấy, Đoan Mộc sư thúc nói đúng.

Một người và mười vạn người, xét về số lượng thì mười vạn người tất nhiên quan trọng hơn. Nhưng hậu quả mà điều đó gây ra thì không thể kiểm soát được.

Nghe những lời của Tiết Hoa Thanh, Lạc Nhàn Vân cũng từ từ buông tay Đoan Mộc Vô Cầu ra.

Lúc này Đoan Mộc Vô Cầu làm gì, Lạc Nhàn Vân cũng không cản.

"Hệ thống, ta không cần hôn nữa." Lạc Nhàn Vân khẽ nói.

Hệ thống Cứu thế cuống lên: [Thật sự không hôn nữa sao? Hôn một cái có khi còn cứu được Tiết Hoa Thanh một mạng đấy!]

Lạc Nhàn Vân lạnh lùng nói: "Tiết Hoa Thanh không đáng để ta cứu, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không cần kiểu hôn như vậy. Hắn thích gì đều tự mình giành lấy, chứ không thèm một nụ hôn kiểu này."

Hệ thống Cứu thế: [Lần đầu hệ thống đồng ý với lý do "không hôn" của chủ nhân, hệ thống chấp nhận. Nhưng sau khi chuyện này kết thúc, xin chủ nhân thưởng cho Đoan Mộc Vô Cầu một hoặc nhiều nụ hôn. Hắn đã cứu cả Thiên Thọ phái mà chẳng nhận được gì lại còn rước thêm phiền phức, chủ nhân hãy thưởng cho hắn chút nhé.]

Lạc Nhàn Vân: "..."

Lý do của Hệ thống Cứu thế ngày càng hợp lý, suýt nữa y đã bị thuyết phục rồi!

Sau khi Lạc Nhàn Vân buông tay, Đoan Mộc Vô Cầu không bị ràng buộc nữa, hắn tiến đến trước mặt Tiết Hoa Thanh, hỏi: "Bản tôn hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc là Đào Nguyên Tông hay Tẩu Uyên Tông? Là mấy chữ nào?"

Tiết Hoa Thanh cảm thấy không ổn, nhưng cũng không hiểu mình đã sai ở đâu, chỉ có thể cẩn thận trả lời: "Tẩu Uyên Tông, Tẩu trong đào tẩu, Uyên trong vực sâu."

Đoan Mộc Vô Cầu không nhịn nổi nữa, vung tay tát mạnh vào mặt Tiết Hoa Thanh, đẩy vị tu sĩ Pháp Thân kỳ này bay ra xa.

Hắn lại lao đến, túm lấy tóc của Tiết Hoa Thanh trước khi đầu ông ta đập vào tường, hỏi: "Rốt cuộc là Đào Nguyên Tông hay Tẩu Uyên Tông?"

Bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, Tiết Hoa Thanh không dám trả lời, Đoan Mộc Vô Cầu lại giơ tay tát thêm một cái: "Ngươi dám không trả lời câu hỏi của bản tôn?"

Cú tát này suýt nữa làm nguyên anh của Tiết Hoa Thanh bật ra ngoài, nên khi Đoan Mộc Vô Cầu túm lấy ông ta lần thứ ba, hỏi "Rốt cuộc là Đào Nguyên Tông hay Tẩu Uyên Tông?", Tiết Hoa Thanh lắp bắp nói: "Đào... Đào Nguyên! Đào Nguyên trong chốn Đào Nguyên!"

Cuối cùng cũng trả lời đúng.

Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chưa đánh đủ.

Thế là hắn lại giơ tay lên, miệng nói: "Biết là Đào Nguyên Tông rồi mà trước đó còn dám nói sai? Đáng bị đánh!"

Mọi người: "..."
Bình Luận (0)
Comment