Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 2



Tiến vào Tu Chân Giới việc đầu tiên phải làm đó là thanh tẩy từ tóc tai tới xương tuỷ, tiếp theo là thành công tuyệt thực, sau đó mới xem như là thành công thoát tục.
Bọn họ không cần ăn cơm, nên cũng không cần đi vệ sinh.

Cứ vậy đem nhốt trong huyệt động cũng không có vấn đề gì, sức chịu đựng của họ so với người bình thường cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng nếu xung quanh chỉ toàn bóng tối, họ cũng thấy không thoải mái, cũng cảm thấy áp lực tới nghẹt thở.
Bóng tối nuốt chửng người ta như sương mù, chậm rãi phủ lên da thịt, đưa tay ra trước mắt cũng chỉ thấy độc một màu đen.

Con người ở trong bóng tối cũng trở nên táo bạo hơn.
Trì Mục Dao biết tính tình của Hề Hoài không phải điên bình thường, nên anh tới ho cũng không dám, sợ mình thở mạnh một cái cũng có thể chọc điên hắn.

Vì vậy anh vẫn luôn bó gối ngồi bất động ở một góc.

Anh cứ ngồi như vậy một mạch hết chín ngày.

Ngồi thu lu như một cây nấm u buồn.
Hề Hoài vẫn luôn không để ý tới anh.

Thậm chí còn không thèm cất tiếng đả động.
Trì Mục Dao cũng không cần hắn để ý tới, chỉ cần hắn đừng tìm tới mình gây sự là mừng lắm rồi.
Giữa không khí tịch mịch như vậy đột nhiên phát ra âm thanh sột soạt.

Trì Mục Dao không cử động, Hề Hoài cũng không.

Âm thanh này cũng chẳng phải từ hướng Hề Hoài truyền tới.
Trì Mục Dao ngẩng đầu lên, hướng về phía phát ra âm thanh, dùng thần thức đảo qua chỗ đó.

Thần thức vừa tới gần, thức hải đã bị công kích làm anh hoảng sợ bật dậy.
Bên trong huyệt động vẫn còn sinh vật khác đang sống.
Anh lấy từ bên hông ra chiếc quạt tròn, quạt này là pháp khí của đệ tử Hợp Hoan Tông.


Trì Mục Dao nắm chắc quạt trong tay, thủ sẵn thế.
Tu vi anh không mạnh bằng sinh vật kia, thần thức vừa đảo qua đã bị đánh trở về, hiện tại đầu vẫn còn ê ẩm.

Nếu đối phương mang theo ác ý, trận này khó mà địch nổi.
Sinh vật kia cũng không thèm quan tâm tới hạng tôm tép như Trì Mục Dao.

Nó như hổ rình mồi, trong bóng đêm nhắm tới hướng Hề Hoài đang bị xích mà lao tới.

Hề Hoài từ nãy giờ vẫn luôn nằm bất động, đối với sinh vật kia cũng không mảy may kinh ngạc.

Rõ ràng đây không phải lần đầu hắn bị nó tấn công, lại không có cách gì phản kháng, đành mặc kệ nó xâu xé.
Hoá ra mấy ngày nay yên ổn là vì sinh vật kia trước đó cắn nuốt máu thịt, hấp thu linh lực của Hề Hoài đến no say.

Hiện giờ tiêu hoá xong rồi lại định tới nhấm nháp tiếp con mồi.
Sinh vật kia cắn tới bộ phận nào của Hề Hoài là xiềng xích ở nơi đó đong đưa theo, trong không khí giờ đây nồng đậm mùi máu tươi tanh tưởi.
Khứu giác của tu giả tương đối nhanh nhạy, Trì Mục Dao cũng ngửi thấy được chuyện gì đang diễn ra.
Anh giậm chân xuống đất, nhảy lên không trung dùng quạt quơ quào về phía Hề Hoài, cố gắng quấy nhiễu sinh vật kia, không để nó tiếp tục cắn xé Hề Hoài.

Nó cũng thấy có động mà tạm thời từ bỏ bay đi.
Tu vi của Trì Mục Dao quá thấp, thị lực anh tuy hơn người phàm, nhưng trong bóng đêm đen đặc kiểu này thì xài không được, thần thức cũng không đủ mạnh để phán đoán sự vật xung quanh.

Lúc này chỉ có thể dựa vào âm thanh mà chiến đấu.
Đợi sinh vật kia bay đi, anh mới đưa một chân dò dẫm bên cạnh giường đá của Hề Hoài.

Xác định không giẫm trúng Hề Hoài mới dám bước tiếp chân còn lại.
Nếu ở đây có ánh sáng thì có thể nhìn thấy tư thế hai người lúc này rất kì cục.
Tứ chi của Hề Hoài bị xiềng xích giam cầm, nằm thẳng trên giường thành hình chữ “quá” (太).

Nói cho đúng hơn thì là chữ “hoả” (火), nhưng không phải dùng chữ “quá” để mô tả sẽ càng hoàn chỉnh hơn sao?
Còn Trì Mục Dao lại đứng thành hình chữ “tập” (亽), hai chân xoạc ra 2 bên mép giường, trùng hợp lại đứng ngay vị trí ngang hông của Hề Hoài.

Nhúc nhích chân một chút e rằng sẽ giẫm lên Hề Hoài.
Anh hơi cúi xuống, quan tâm hỏi han Hề Hoài: “Nó cắn trúng ngươi rồi à?”
“Ừm”
“Có chảy máu nhiều không?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Đối với Hề Hoài thì chắc cỡ này chỉ tính là vết thương nhỏ thôi thật.
Tới khoảng hai phần ba truyện, mắt Hề Hoài còn bị mù, hắn còn bị độc giả châm biếm gọi là: chú rồng mù
Tới đại kết cục thì hắn càng thêm thê thảm, trong lúc quyết chiến hắn bị chặt đứt một cánh tay, cả người nhuộm đỏ, máu thịt lẫn lộn, trên người hắn dường như không còn chỗ nào lành lặn.

Tình tiết khi đó là nam chính cùng với nam phụ, cộng thêm bảy người hồng nhan tri kỉ của nam chính kết hợp thi triển pháp trận vây chết Hề Hoài.
Trì Mục Dao nắm quạt tròn bò dậy, vẫn còn thủ sẵn thế phòng ngự, nói: “Sinh vật kia vẫn còn mai phục ở đây, chắc chắn nó sẽ còn quay lại, ta sẽ cố gắng giết nó rồi giúp ngươi băng bó lại vết thương.”
Hề Hoài cắt ngang: “Ngươi không phải đối thủ của nó đâu.”
Hề Hoài có thể cảm nhận được tu vi thấp đến thảm thương của Trì Mục Dao.

Tư chất của anh kém tới nỗi dẫn khí nhập thể thôi đã không dễ dàng gì, muốn đả thông được kinh mạch cần trình độ cao e rằng không thể nào.
Trong khi sinh vật tấn công hắn tu vi lại tới tận Huyền cấp.

Tu vi của linh thú chia làm bốn cấp độ: Thiên, Địa, Huyền Hoàng.

Huyền cấp nếu quy đổi ra tu vi Tu Chân Giới sẽ là trình độ Trúc Cơ kỳ, Trì Mục Dao không có cửa làm đối thủ của nó.
“Ta biết chứ” Trì Mục Dao vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ, rõ ràng muốn bảo vệ Hề Hoài tới cùng.

“Ta không thể cứ thế giương mắt ra nhìn nó tấn công ngươi.

Hơn nữa nó ăn xong ngươi, chắc chắn không buông tha cho ta.

Ta bây giờ xem như là bảo vệ chính mình.


Ta vốn chẳng khác gì đèn dầu trước gió, thọ nguyên cũng đã gần cạn, cứ coi như trước khi chết ta làm được một chuyện có ích cũng tốt.”
Hề Hoài vẫn giữ tư thế nằm như cũ, biểu cảm vẫn lặng yên như mặt hồ không gợn sóng, xiềng xích cũng không còn động đậy.
Sinh vật kia lại tấn công một lần nữa.

Trì Mục Dao dần dần không đánh lại nổi nó nữa, chỉ còn cố gắng đau đớn chống đỡ.

Ít nhất thì bây giờ anh cũng mường tượng được mình đang đánh nhau với thứ gì.

Được copy tại [ TRÙM TRUYỆN.

n et ]
Sinh vật này có cánh, có một lớp da lông cứng, thân thủ nó lại nhanh lẹ vô cùng, hẳn là một con linh thú hệ dơi.
Hề Hoài không làm gì được, đành nằm đó nghiền ngẫm trận đấu phía trên.

Hắn để ý được Trì Mục Dao đang đánh nhau, vẫn không quên cẩn thận dưới chân không để giẫm trúng hắn.
Sau đó, Trì Mục Dao âm thầm ném linh thạch ra bày trận.

Hề Hoài đại khái cảm thấy tên này cũng không tới nỗi quá ngốc.
Dám khiêu chiến vượt cấp, hoặc phải có pháp khí mạnh mẽ, hoặc là thành thạo sử dụng các biện pháp khác, ví dụ như phù chú, trận pháp…
Hắn tiếp tục để ý thì cảm thấy Trì Mục Dao bày trận khá lành nghề, chỉ là tư chất bẩm sinh kém một chút.

Hẳn là thân nam nhi ở Hợp Hoan Tông vốn dĩ chẳng có lộ trình tu luyện phù hợp, đành phải tự mình cẩn thận nghiên cứu trận pháp.
Trận pháp mà Trì Mục Dao bày ra không tệ, nhưng chiến đấu chỉ dựa vào âm thanh làm cho anh thực sự lực bất tòng tâm.
Hề Hoài cuối cùng đành mở miệng chỉ dẫn: “Thay đổi một chút đi, chấn tam cung, thiên trùng tinh.”
Trì Mục Dao nghe xong lập tức tay bấm, miệng niệm chú, dựa theo hướng dẫn của Hề Hoài mà sửa đổi pháp trận.
Hề Hoài tiếp tục lắng nghe, một lúc sau lại tiếp tục chỉ dẫn.
Hắn lại đi theo nghe xong một hồi, lại lần nữa nhắc nhở: “Trực phù.”
“Ta không có Hoả Linh Căn.” Trì Mục Dao vừa chật vật chống đỡ vừa trả lời.
“Vậy dẫn từ trong cơ thể ta ra đi.

Ngươi biết cách làm không?”
“Biết.

Nhưng ta thực sự có thể làm vậy không?”
Trước đó, Hề Hoài đã cảnh cáo anh ta không được chạm vào hắn.
“Vậy thì ngươi tự đi mà đánh nhau với nó.” Hề Hoài lại ra vẻ mặc kệ.
Rốt cuộc thì Trì Mục Dao cũng chật vật cởi giày ra, báo trước bằng một câu “Mạo phạm” rồi giẫm một chân lên người Hề Hoài.

Sau đó nhận ra hình như đã giẫm trúng chỗ không nên giẫm, lại lúng túng thay đổi vị trí.
Hề Hoài: “…” Kiểu này…là sợ giẫm dơ quần áo của hắn sao?
Trì Mục Dao dẫn ra một đòn tấn công hệ lửa từ trong cơ thể của Hề Hoài.

Loại công pháp này thường chỉ có ma môn mới sử dụng.
Số lượng tu giả của ma môn ít hơn các danh môn chính phái nhiều, bọn họ chỉ đành nghiên cứu ra mấy loại công pháp kì quái.

Công pháp này bọn họ thường sử dụng để liên thủ tấn công ngoại địch.

Nhiều đệ tử ma môn tu vi Trúc Cơ kỳ hợp lại bày trận dẫn lực, có thể đấu một trận ngang ngửa với tu giả Kim Đan kỳ.
Loại công pháp này cần người bị dẫn phối hợp, người dẫn có thể dẫn ra đòn tấn công không cùng hệ với mình.
Hề Hoài tập trung nghe tình hình chiến đấu, tiếp tục nhắc nhở: “Cấn tám công, thiên nhậm tinh, trực phù.”
Hắn còn chưa dứt lời, Trì Mục Dao đã làm xong.

Hoá ra hai người lần này là ý tưởng lớn gặp nhau.

Trì Mục Dao tuy không phải lần đầu tiên dẫn ra công pháp, nhưng lại là lần đầu tiên anh dẫn ra được hoả lực mạnh mẽ tới vậy, khó mà khống chế nổi.
Ánh lửa ngút trời chớp qua thân ảnh của anh, cả người anh bị hất tung ngã ngửa xuống giường đá.

Lúc rơi xuống còn không quên từ đai trữ vật lôi ra phù chú hộ mệnh tông chủ cho mình, tay bấm niệm chú cùng lúc đánh tới linh thú kia.
Gặp phải chân hoả mạnh tới vậy, lại bị phù chú của tu giả Nguyên Anh kỳ trấn trụ, con dơi rít gào thê thảm rồi quay mòng mòng rớt xuống đất.

Nhưng tần số âm thanh của nó con người nghe không được, rốt cuộc trong mắt Hề Hoài và Trì Mục Dao, nó đã bỏ mạng trong câm lặng.

Hề Hoài dành hết sự tập trung vào con vật kia.

Tới khi ngọn lửa cùng phù chú thật sự đánh bại nó rồi mới nhớ để nhìn về phía Trì Mục Dao.
Đáng tiếc lúc này hắn chỉ còn kịp thấy vạt áo hồng nhạt tung bay trong đêm đen, thân áo rộng, tay áo dài che phủ thân ảnh gầy gầy.

Chẳng kịp nhìn rõ dung mạo của nam đệ tử Hợp Hoan Tông kia.
Hắn chẳng ngờ ánh lửa này là ánh sáng cuối cùng và duy nhất trong thời gian hắn bị giam tại huyệt động, càng chẳng ngờ rằng tới tận giây phút cuối cùng, hắn cũng không biết được dung mạo của Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao ngã xuống giường rồi lại lăn mấy vòng trên mặt đất.

Anh lồm cồm bò dậy, xoa xoa lưng cảm thán một tiếng.

Tay anh mò mẫm trên mặt đất tìm giày của mình, mò mò thế nào lại mò trúng eo của Hề Hoài làm anh ta sợ xanh cả mặt, vội thu tay lại.
“Dịch lên phía trước 1 tấc đi.” Hề Hoài nhắc nhở.
Anh lại duỗi tay ra một lần nữa, lần này cuối cùng cũng mò được giày mang vào.

Sau đó anh đi tới bên cạnh thi thể của con dơi, lấy ra một ống trúc, thu thi thể nó vào ống rồi đậy nắp lại.
Các tu giả rất thường xuyên ra ngoài săn linh thú, những bộ phận có giá trị của linh thú sau khi chết sẽ được cất giữ lại, mang tới chợ đổi lấy linh thạch.

Ống trúc kiểu này vì vậy cũng trở thành vật tuỳ thân của tu giả.
Kế tiếp, Trì Mục Dao lại đến bên cạnh Hề Hoài.

Anh không dám đụng vào, sợ bất cẩn đụng trúng vết thương sẽ làm đau hắn, chỉ đành cúi người xuống dùng mũi ngửi ngửi dò tìm mùi máu tươi.

Anh áng chừng vị trí cánh tay và khuỷu tay của Hề Hoài qua ống tay áo, hỏi: “Vết thương ở đoạn này à?”
“…” Hỏi kiểu này thật làm Hề Hoài không biết phải trả lời như thế nào, đành “ừm” một chữ.
Sau khi xác nhận, Trì Mục Dao lấy từ trong đai trữ vật ra một ít thuốc bột.

Do không nhìn được chính xác vị trí vết thương, anh quyết định rắc hết cả cánh tay cho chắc ăn.

Kết quả là trong động bây giờ nồng nặc mùi thuốc bột, đến nỗi Hề Hoài phải sặc sụa quay đầu đi hướng khác.
“Đau lắm hay sao?” Trì Mục Dao lại hiểu nhầm ý rồi hỏi thăm Hề Hoài.
“Ta chưa bao giờ dùng loại thuốc bột nào tệ tới vậy.”
“Ta chỉ có mỗi loại này thôi, là do môn phái thống nhất phát.” Rắc xong thuốc bột, Trì Mục Dao thu vén phần thuốc còn thừa rồi lấy ra băng gạc giúp Hề Hoài băng bó.
Thuốc bột Hề Hoài thường dùng vẫn luôn là loại tuyệt phẩm, không những không làm người ta sặc sụa, còn làm lành vết thương siêu nhanh, rắc lên trong nháy mắt vết thương đã gần như khỏi hẳn, không cần phải băng bó.
Hề Hoài là thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông, đương nhiên thân phận cao quý.

Lần này bị giam giữ, cũng là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác thấp kém như vậy.
Ở Tu Chân Giới, nói Khanh Trạch Tông giàu thứ hai, không ai dám tranh hạng nhất.

Nếu không phải vì gia sản kếch xù này làm nhiều người thèm nhỏ dãi, tông chủ Khanh Trạch Tông cũng sẽ không bí quá hoá liều mà đi ký khế ước linh hồn.

Nếu không ký khế ước linh hồn này, thì Hề Hoài cũng sẽ không gặp phải cảnh cả đời đau đớn chết đi sống lại.
Trì Mục Dao băng bó cho Hề Hoài cực kì cẩn thận, chỗ nào không cần đụng tới thì anh tuyệt đối không dám đụng, tới cả quần áo cũng không dám cởi ra.

Thế là đành cách một lớp quần áo mà băng vết thương lại.
Băng bó xong, Trì Mục Dao lại lủi ra góc xa, nom bộ dạng là đang cố gắng bày tỏ cho Hề Hoài thành ý, kiểu: “Ngươi thấy đó, ta không có một chút ý đồ nào với ngươi đâu.”
Anh lấy hết sức mình chứng minh rằng anh đối với thân thể Hề Hoài, hoàn toàn không có chút tà niệm nào cả.

Nếu không phải tự nhiên xuất hiện linh thú tấn công thì anh cũng không có muốn rời khỏi chỗ của mình..


Bình Luận (0)
Comment