Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 113

- haha... ngươi việc gì phải chống cự? Làm Hộ Linh cho chúng ta đó là một bước lên mây đó!

Sát Quỷ cười khà khà chậm rãi đưa tay phải ý định túm lấy hai cô nàng bé nhỏ.

- Rầm....

- A... Tay của ta...

Sóng khí lan tỏa tiếng hét vang trời, một thanh kiếm cắm thẳng trước mặt hai cô bé tinh linh, còn ai khác ngoài kiếm của Tuấn.

Vừa nhìn thấy hai đứa bé Thiên Long không biết sao chứ Tuấn mắt đã sáng còn hơn đèn ô tô giữa ban ngày, một kiếm nhanh và uy lực hết sức bình sinh của cậu ta xuất ra.

- chạy.

Ôm kiếm ôm người, Tuấn phán một câu làm Thiên Long đang dùng khinh vân tý ngã, Thiên Long chân chưa chạm đất đã quay đít chạy mất bóng theo luôn, vừa nãy là hai lão già kia sung sướng mà mất cảnh giác, nhưng để hai lão lấy lại tinh thần coi, cỡ Thiên Long lão vả một cái là thành nhân bánh bao còn kịp.

- bắt chúng lại.

Sát Quỷ nhặt cánh tay đã đứt nhét vào ngực, thứ nhất truy hai tên nhãi con kia, sau đó về tìm thuốc nối tay cũng không thành vấn đề.

Vù Vù...

Trong gió bốn thân ảnh chạy mà tàn ảnh đằng sau chưa kịp mất đã xa cả dặm, hai hóa Thần tam Cấp đuổi hai kẻ có thân pháp khinh vân bá đạo, đây là so tài kỹ năng.

- mày chạy đến phía bắc Hồ Bắc, tao dụ chúng sau, sau này liên hệ sau!

- ok.

Thiên Long ngỏ ý muốn dụ địch, Tuấn đang ôm hai nhân mạng bị thương vậy thì nên đi trước, lần này Tuấn không thèm tranh nguy hiểm với Thiên Long, biết Thiên Long có thân pháp quỷ dị mà mình đang còn non cho nên không có tranh dành, chỉ bước mà thôi.

Sát Quỷ Cô Man thấy Tuấn ném hai thứ gì đó xanh xanh tím tím cho Thiên Long, khí tức tươi mát không hề che dấu, sau đó Tuấn một đường khác chạy.

- hừ, hừ...

Hai lão già hừ khinh thường Tuấn một cái, khi ở ranh giới sự sống chết vậy tiền bạc gái gú không quan trọng, quan trọng là mạng sống a.

Hai lão không thèm rượt theo Tuấn, tha cho cậu ta, một đường truy giết Thiên Long, Thiên Long chỉ có cười khẩy khinh thường, hai thứ vừa rồi là hai viên Thạch Nhũ Sinh Mệnh, đùa gì chứ cái này cậu ta không thiếu, khí tức hai con bé tinh linh với hai viên nhũ nó tựa hồ có điểm gì đó rất giống nhau, Thiên Long cũng thấy làm lạ.

Có gì đâu mà lạ, Sinh Mệnh Chi Tuyền của Thiên Long là thánh vật của tộc tinh linh, khi một tinh linh được sinh ra sẽ mang dấu ấn của Sinh Mệnh Chi Tuyền, được Sinh Mệnh Chi Tuyền tôi rửa thuần khiết lạ thường, sạch sẽ có thừa, còn Thạch Nhũ Sinh Mệnh không phải cũng là từ Sinh Mệnh Chi Tuyền mà ra ư? Tuy là cặn bã nhưng điểm giống ít cũng có 6 thành, cho nên nói Tinh Linh gen tốt là vậy, chưa sinh ra mà đã được nước thánh tôi rửa đến ngưỡng mộ.

Thiên Long chỉ biết thở dài, qua đây không biết được bao lâu, vậy mà thế mẹ nào ăn xong chạy trốn miết, lần nào cũng đau tim, cay.

RẦM Rầm...

Sát thương sau lương làm Thiên Long túa hết mồ hôi, hai lão già Sát Quỷ Cô Man kia có chiêu thức gì, làm Thiên Long cảm giác như linh hồn của mình cứ muốn nhảy ra khỏi cái thể xác này vậy, khó chịu hết mức.

Hai lão Sát Quỷ Cô Man đằng sau cũng bực bội không thôi, rõ biết tên phía trước thực sự rất là kém cỏi về mặt thực lực, có thể nói thua xa họ, thế nhưng thân pháp chạy trốn kia quả thực muốn trên họ rất nhiều, nếu không phải Sát Quỷ có quải Trượng kỳ lạ trợ giúp, liên lục dùng lệ quỷ quấy rối Thiên Long, cái thứ này quá khó chịu.

Gặp được phố lớn, Thiên Long nhảy vào luôn, cậu ta biết bất cứ thành phố khu vực nào, cho dù là sa mạc cũng đều có cao thủ ẩn mình, hi vọng hai lão già đằng sau biết khó mà lui.

...

Ở một nơi khác, Tuyết Băng Băng đang ngồi đối diện cùng Tĩnh Như, không khí có vẻ căng thẳng hết mức, họ gặp nhau ngay trong phòng rọ Tĩnh Như luôn, không phải đi đâu cho xa.

Hiện tại khi vừa đưa Tuyết Băng Băng đến đây, Tuyết Hàn Mặc lập tức bỏ đi cùng đám Cô Độc, đến hẹn với Thiên Thần Tử.

Bây giờ Tĩnh Như đang được nghỉ hè, khi Tuyết Băng Băng đến đây cũng xin Tĩnh Như được gặp mặt riêng nói chuyện.

- chuyện là như vầy...

Tuyết Băng Băng kể từng chi tiết một, không thiếu một chút gì, kể từ khi gặp Thiên Long cho tới hiện tại ngồi đây, là Tĩnh Như nghe chuyện cứ như vịt chết nghe sấm vậy, để chứng minh mình nói sự thật, Tuyết Băng Băng còn dùng cả nội lực của mình phô diễn một chút kỹ năng, làm mắt bé Như như muốn thay cái khác.

Trong lòng con bé đang rất hỗn loạn, giận anh hai không chịu nói, che dấu bí mật đến tận bây giờ, cả anh Tuấn cũng vậy, bây giờ tình nhân của anh hai đến làm quen, ca này khó, và cả một đống chuyện trên trời dưới đất, bé Như chưa chấp nhận nổi sự thật.

Tuyết Băng Băng kể xong chờ cả nửa tiếng cho Tĩnh Như bớt ngơ đi, sau đó buồn chán nói:

- tỉ tỉ, chúng ta đi chơi có được không? ở nhà chán quá!

Tĩnh Như nghe tiếng Hán cũng như tiếng Việt thôi, cũng đành thôi, anh hai đã chọn thì cũng chấp nhận, sau này đều là người nhà, Bé Như lắc đầu nói:

- ra ngoài phiền phức lắm, ở nhà đi!

Tuyết Băng Băng nũng nịu đi qua ôm tay bé Như lắc lắc:

- đi mà, muội muốn đi chơi! Chúng ta có thể đeo khẩu trang mà!

Với nhan sắc có thừa mà Thiên Đạo ban tặng, hai đứa bé này dư sức tự tin, một khi ra đường nhất định sẽ bị quấy rối bởi đám háo sắc, thấy sắc quên nhân phẩm.

- thôi, vậy để tối đi, giữa trưa trời nắng như than vầy, đánh chết tỉ cũng không đi!

- được được... hì hì...

Căn phòng nhỏ hai tuyệt sắc giai nhân tọa trấn, có Tuyết Băng Băng cũng vui chứ đâu có đùa, Tĩnh Như vẫn chưa thể quen dần nhưng vẫn cố, Tuyết Băng Băng thì lại cố tỏ ra thân thiện dễ gần tới mức đáng thương, mà bé Như cũng là người dễ gần dễ bảo, Thiên Long không có đây Tĩnh Như cũng như bà cả chăm sóc cho Tuyết Băng Băng, Tuyết Băng Băng thua bé Như nửa tuổi thôi, thế nhưng thua vẫn là thua, đã thế lại đến sau, dù xét về khía cạnh nào đi nữa, vẫn phả gọi bé Như là Tỉ Tỉ.

Tĩnh Như lôi cả một đống clip Thiên Long chiến đấu thời trẻ trâu ra, mở lên cả hai đứa cùng coi mà quên đi chơi luôn.

- oa...

Sáng hôm sau thức dậy, cảm giác mềm mềm, Tĩnh Như bóp bóp nhẹ mở tuệ nhãn ra xem, xem xong buồn bực không thôi, ngày xưa ngủ với Thiên Long sờ chỗ nào cũng săn chắc hết a, gối ôm miễn phí, bây giờ cũng có thế nhưng đã khác xưa, hồi xưa săn chắc còn bây giờ là nhão nhão mềm mềm, thôi thì kệ vậy, Tuyết Băng Băng bị Tĩnh Như bóp ngực nhạy cảm tỉnh giấc, má hồng đỏ phừng phừng hờn dỗi nhìn lại, Tĩnh Như không quan tâm bóp thêm mấy cái nữa, Tuyết Băng Băng làm gì chịu ngồi im, xuất trảo nhào lên đôi nhũ hoa cao vút chỉ cách lớp vải mỏng kia nhào lên giết tới, hai cô nàng cười đùa rên rỉ thở dồn dập, xuân sắc không hề kém một chút gì Thiên Long ngủ cùng! ( Tuyệt)

Lúc lâu sau hai cô nàng mới chịu vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài đi dạo ăn sáng, Tuyết Băng Băng thì khỏi bàn, trang trí lại căn phòng Tĩnh Như ở sáng lạn sạch đẹp sang trọng không kém nhà nghỉ năm sao, Tĩnh Như lười chảy mỡ kệ, muốn làm gì thì làm, ta đây không biết.
Bình Luận (0)
Comment