Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 117


Ba người im lặng đi lên lầu đi theo Lục Kiều Vân vào trong phòng.

Mùi hương nhẹ nhàng được điều phối tinh tế, nếu Dã Tề Minh ở đây sẽ nhận ra bản thân hắn chưa từng vào trong căn phòng này.

Lục Kiều Vân cười như hoa, đối với ba người mặc đầu bồng rất khách khí.
" Mời ba người ngồi… "
Lục Kiều Vân bắt đầu pha trà, động tác tỉ mỉ tinh tế không chút rườm rà, ba tách trà tỏa ra mùi hương dịu ngọt đặt trước mặt ba người.

Người nam nhân uống một ngụm trà, tán thưởng.
" Trà tiểu thư pha quả nhiên không tầm thường… "
" Dạ công tử quá khách khí rồi, tài nghệ thô sơ của tiểu nữ chưa bị công tử chê cười đã khiến tiểu nữ hài lòng rồi… "
Ba người này quả đúng là ba người Dạ Khinh Ưu, hắn không ngờ cô nàng này nhận ra nhanh như vậy, tay gỡ mũ choàng lộ ra gương mặt yêu nghiệt, hai người bên cạnh không ai khác chính là Tần Lưu Tử và Cổ Xuân Vân.

Dạ Khinh Ưu chỉ uống một ngụm trà rồi không động đến nữa, ngồi ở đó, híp mắt nhìn dung nhan tú lệ động lòng người, có điểm tán thưởng.
" Lục tiểu thư mời ta vào đây chắc không chỉ để nói việc này… "
" Công tử quả nhiên thẳng thắn, tiểu nữ quả thật có chuyện muốn nhờ… "
Lục Kiều Vân che miệng cười nhẹ, Dạ Khinh Ưu không thích chơi trò lòng vòng, giọng hơi trầm.
" Nói đi.


"
" Công tử đừng nói… Tiểu nữ muốn nhờ công tử đưa ta đến Thượng Vực.

"
Lục Kiều Vân đưa ra yêu cầu cũng đơn giản với hắn, Dạ Khinh Ưu suy nghĩ một lát cũng gật đầu, hắn liền nói.
" Điều này có thể, nhưng cơ nghiệp Vạn Giới Kinh Lâu ở Huyết Vũ Đại Lục phải đưa cho Dạ Nguyệt Lâu tiếp quản… "
" Chuyện này là đương nhiên.

"
Lục Kiều Vân tuy trong lòng rỉ máu nhưng vẫn đồng ý, Dạ Khinh Ưu đứng dậy, không có tâm tư muốn nán lại, chỉ nói.
" Nếu như vậy mọi chuyện ta để Tần Lưu Tử tiếp quản, có gì cứ bàn với nàng… "
Tần Lưu Tử vốn định chỉ muốn tái thiết Thiên Tần Quốc, nàng đang không biết làm thế nào thì không ngờ Dạ Khinh Ưu lại để cho nàng tiếp quản Dạ Nguyệt Lâu.

Hắn thấy nữ tử tham vọng đủ lớn, dĩ nhiên phù hợp để phát triển Dạ Nguyệt Lâu nhất, về phần Linh Lung thì nàng ngoài hắn ra thì hầu như không thích thứ gì.

Dạ Khinh Ưu dẫn Linh Lung theo vì cô nàng cứ đòi hắn, thà sống chết không muốn rời xa hắn nửa bước, hết cách, hắn đành tìm người tiếp quản, người tốt nhất chính là nữ nhân của hắn, cũng là Tần Lưu Tử.

Vừa thuận tiện chiếu cố Cổ Nguyệt Hi và Quan Nhược Cơ hai nàng.
Lục Kiều Vân không phản đối, nàng giao dịch với ai cũng được, quan trọng là có thể rời khỏi mảnh đại lục này, quay về Lục gia tái lập cơ nghiệp.

Dạ Khinh Ưu quay lại Dạ Nguyệt Lâu, hắn để Cổ Xuân Vân lại, còn bản thân thì đi tìm Liễu Vân Nguyệt.

Thấy hắn vừa về đã đi, Linh Lung vô cùng giận dỗi, hai mắt hơi đỏ, nàng còn sợ hắn chê bai nàng đây.
Nhìn Linh Lung thường ngày lạnh lùng, sát phạt quyết đoán nghe danh đã làm nam nhân sợ hãi giờ đây lại như nữ hài làm nũng, Cổ Xuân Vân quả thật khâm phục mị lực của Dạ Khinh Ưu.
Tại Cung Di Thiến, địa vị của Liễu Vân Nguyệt tại đây qua vài năm đã có thân phận ngang với thân phận Cung chủ, cũng là nói nàng chính là cung chủ đời tiếp theo.

Tuy nhiên ít ai biết Liễu Vân Nguyệt căn bản không quan tâm cái địa vị cung chủ gì đó, trong lòng nàng vẫn mãi đang nhớ đến một người nam tử.
" Hắn có nhớ ta hay không… ? "
Liễu Vân Nguyệt ngây ngốc, ngồi tại bên hồ, nơi lần đầu tiên Dạ Khinh Ưu lấy đi lần đầu của nàng, vốn Vấn Đạo Kính có thể xuyên qua thời không nhìn thấy mọi sự việc.

Nhưng tu vi của nàng quá thấp cũng không thể sử dụng để nhìn thấy Dạ Khinh Ưu.
" Đại tỷ đừng buồn, đại ca chắc chắn sẽ quay lại… "
" Ân, ta hiểu rồi… "
Liễu Vân Nguyệt vô thức gật đầu, đối với lời nói của Quang Chi Ngọc cũng chỉ coi là lời an ủi.

Bàn tay thiếu nữ ngồi tại bên hồ vọc nước, nhìn ngây thơ thanh thuần, như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy một khuôn mặt thân quen dưới hồ, hình ảnh một người nam tử vẻ ngoài tuấn lãng, nhìn nàng mỉm cười khiến tim nàng như mê dại.

Tự mình lẩm bẩm.

" Chẳng lẽ do ta quá nhớ chàng… Nhìn bóng mình dưới nước cũng hóa thành chàng ấy? "
Liễu Vân Nguyệt đem tay chạm mặt nước như muốn vuốt ve khuôn mặt ấy, bỗng nhiên một bàn tay thò lên kéo nàng xuống nước.

Giật mình tỉnh lại thì Liễu Vân Nguyệt đã bị một người nam nhân ôm trong ngực, cả hai thân thể giùng giằng trong nước.
" Thả ta ra… "
Liễu Vân Nguyệt phản kháng mạnh mẽ, nhưng khi nàng nhìn lên vẻ mặt người nam nhân liền ngây dại, khuôn mặt quen thuộc làm nàng ngày nhớ đêm nhung, khí tức nam tử đặc biệt in đậm trong tâm trí, cảm giác quen thuộc này chỉ có mình hắn mới có thể mang lại cho nàng.

" Vân Nguyệt, nhớ ta sao… "
Dạ Khinh Ưu ôm nàng trong lòng, vẻ mặt tươi cười, ôn nhu nói cùng nàng, Liễu Vân Nguyệt hai mắt đỏ lên, nép vào lòng hắn, gật đầu.
" Vâng, thiếp nhớ chàng… "
Cả hai mặn nồng ân ái nhìn nhau, Dạ Khinh Ưu so với trước kia còn ôn nhu hơn, đối với nàng hình như yêu thương hơn thì phải.

Liễu Vân Nguyệt như nguyệt nha nhi đồng dạng, mang đến hương vị thiếu nữ thanh thuần, như tình nhân trong mộng nam tử, ngọt ngào dịu êm đem lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cả hai ôm lấy nhau, bắt đầu hôn, hai thân thể ướt đẫm ở trong nước quấn quít thành một đôi, mặt nước như tăng thêm vẻ ướt át cho hai người.

Một đôi miệng lưỡi quấn quít, hai cơ thể dính chặt nhau, hai đôi tay ôm lấy đối phương cảm nhận từng vị trí trên cơ thể tình nhân.
Bộ nguyệt y trên người Liễu Vân Nguyệt vì không sử dụng đạo khí hộ tráo mà đã ướt đẫm, dính trên da thịt, màu da mềm mịn trắng trẻo sau lớp áo.

Mái tóc mượt cũng vì nước mà hơi rối, nhưng không cách nào che giấu vẻ đẹp của nàng.
Dạ Khinh Ưu đã kéo thân y trên người Liễu Vân Nguyệt xuống, cẩn thận hôn lên bờ vai trắng ngần, ngắm nhìn xương quai xanh xinh đẹp, hôn một cái để lại dấu môi đánh dấu chủ quyền.

Liễu Vân Nguyệt bặm môi rên rỉ, hai tay trượt sau lưng nam tử sờ vuốt cơ thể rắn chắc đầy nam tính, nhìn bề ngoài hắn có vẻ thư sinh, không ngờ cơ thể thật tốt.

Hai bầu nhũ hoa nằm gọn trong lòng bàn tay nam tử, bị bóp bị xoa cẩn thận từng chút, ngực nàng mềm lại ưỡn cao, miệng Dạ Khinh Ưu dễ dàng cúi xuống ngậm lấy núm hoa, mắt vẫn có thể nhìn biểu cảm mê người của Liễu Vân Nguyệt.
Hai cơ thể quần vũ trong nước, từng lớp y phục bị cởi ra, trong khi Quang Chi Ngọc chả hiểu Liễu Vân Nguyệt đã quăng nàng ra đất rồi đi đâu.
Tại trong nước hạ thể hai người ướt át dễ bị bôi trơn, mấy lớp quần áo mỏng trôi nổi trên mặt nước, để hai cơ thể dường như trần truồng không chút tách rời.
Nhục căn dữ tợn tìm đến huyệt động ẩm ướt, mặt nước lạnh tê dại không cản được hỏa nhiệt bùng cháy trong lòng hai người, Dạ Khinh Ưu giữ lấy hai tay Liễu Vân Nguyệt từ phía sau làm nàng.
" Ưm… Long căn đó, nó lại vào lần nữa… Dạ lang, cứ mạnh lên… Thỏa mãn chàng đi.

"
Liễu Vân Nguyệt lâu ngày gặp lại hắn, hết sức chiều chuộng tình lang, Dạ Khinh Ưu nhấp vào nhẹ nhàng, như sợ nàng bị một điểm tổn thương, hắn dần dần đối với nữ nhân của mình sinh ra tâm bảo hộ, vài tia tình cảm từ lúc ban đầu nảy nở vô cùng mãnh liệt.
Liễu Vân Nguyệt cảm giác vật kia của nam nhân đang đi sâu vào cơ thể nàng, xâm chiếm từng thớ thịt.

Lúc đầu có một chút đau, nhưng về sau càng thoải mái, vì đây không phải là lần đầu của nàng cho nên cơn sướng đến rất nhanh.
Hạ thể hai người va chạm mãnh liệt, Dạ Khinh Ưu liên tục đổi tư thế, ôm nàng ép sát vào trong ngực, hai mặt đối nhau hôn môi, bên dưới hạ thể cọ sát, hai chân nàng đung đưa vòng qua eo hắn.

Bế nàng lên, để nàng ôm lấy cổ hắn, hai chân quắp sau hông, nhục côn kết nối cùng với âm động.

Cả hai lâm vào triền miên, từng chút đạt được khoái cảm mạnh mẽ.
Liễu Vân Nguyệt bị chọc cao trào hơn mấy lần, hạ thể trơn tuột cũng không làm hắn tiến vào dễ dàng, động tác dần chuyển lên bờ, để nàng nằm ra đất, liên tục nhấp nhả ra vào.
" Ư… Dạ lang, thiếp muốn ra… Lại ra… "
Dạ Khinh Ưu long căn cuộn trào, vì nàng đạt đến cao đỉnh mà phun ra dung nham nóng hổi lấp đầy âm đạo thiếu nữ.

Liễu Vân Nguyệt ôm lấy lưng nam nhân, toàn thân thỏa mãn, lỗ nhỏ bên dưới chảy ra sữa đặc trắng đục.

Bình Luận (0)
Comment