Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 125


Kẻ vừa xông vào là một tán tu nhân tộc tu vi Thiên Huyền, dùng hết can đảm lao vào trong truyền tống trận.

Truyền tống trận là một bàn trận chi chít hoa văn in trên mặt đất, mỗi lần tiến vào cần một lượng lớn linh thạch để phát động.
Vầng sáng lóe lên, tu sĩ vừa đi vào liền biến mất, nhưng một đám người không có chút nào dao động, bình thản quan sát tiếp.

Quả nhiên chỉ vài phút sau, tu sĩ kia liền quay trở lại, nhưng là rơi từ trên trời xuống, toàn thân máu me đầm đìa, da thịt tràn ngập vết cắt ghê rợn.
Bịch một tiếng, xác chết rơi va chạm mặt đất, tan thành hàng trăm mảnh thịt nhỏ, máu tươi vẩy đầy đất, nhưng lại không có ai để tâm, dường như nhân tộc này chỉ là một tán tu không có thân hữu.

Trái lại vẻ mặt mấy nhóm người trở nên khó coi, đơn giản không ai hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cũng không dám tự tiện đi vào.
" Nhị hoàng tử, để ta tiến vào kiểm tra… "
Bên cạnh Dịch Vô Thần, một nam tử anh tuấn trẻ tuổi trông tầm hơn đôi mươi, khí chất anh vũ, chủ động xung phong.

Hắn chính là Dịch Nam An, một thiên tài trẻ tuổi của Tinh Linh Hoàng Kim Gia Mã, được Dịch Vô Thần chiêu dụ dưới trướng.

Tu vi cũng không hề thua kém Dịch Vô Thần, sớm đã là Thánh Linh Bát Giai.
" Không được, quá nguy hiểm… Ta không muốn người của mình mạo hiểm.

"
Dịch Vô Thần liền từ chối, bộ dáng quan tâm thuộc hạ, càng nhìn càng giống một bậc minh vương.


Dịch Nam An còn muốn nói, nhưng Dịch Vô Thần không cho hắn cơ hội tự mình bước lên, ánh mắt nghiêm túc.
" Để ta… "
" Nhị hoàng tử, không thể được… Người không thể mạo hiểm! "
Đám cận thần bên cạnh sợ hãi, liền ra sức ngăn cản, Dịch Vô Thần căn bản không nghe thấy, vẫn tiến đến.

Toàn thân hắn phát ra bạch quang chói lóa, mái tóc dài tung bay, gương mặt ánh lên vẻ tự tin, ném hơn mười cực phẩm linh thạch vào trong truyền tống trận.
Nhìn thấy hắn bước lên, tất cả người ở đây đều tập trung, không giống như tán tu trước đó, đây là thiên kiêu Đại Thần Bảng đích thân ra tay, có lẽ sẽ tìm ra phương pháp truyền tống.
Truyền tống trận sáng lên bao quanh người Dịch Vô Thần, dần dần hình ảnh của hắn đã biến mất.

Trong sự chờ đợi hồi hộp của mọi người ở đây, hơn nửa khắc vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, đã gây nên phán đoán.
" Chẳng lẽ Dịch công tử đã thành công truyền tống? "
Câu nói vừa ra, mọi người đều nhìn nhau không biết có nên bước tiếp, thì ngay sau đó Âu Thiên Ngạo bước lên, giống như Dịch Vô Thần cũng hoàn toàn biến mất.

Lúc này nhiều người mới ồ ạt tự tin bước vào, khung cảnh chen chúc.
Quả thật sau đó có vài người được truyền tống đi, nhưng cũng có đa phần đều thất bại, thảm trạng y chang người tiến vào đầu tiên…
Diệp Lăng nhìn vào hằng hà xác chết nằm trên đất, cổ họng khô khốc nuốt một đợt nước bọt, khó khăn cười.
" Cái này cũng quá nguy hiểm đi… Tỉ lệ người có thể được truyền tống đi thật thấp...!"
" Thế nào, đệ sợ? "
Trương Tuyết Di nhìn hắn trêu chọc, Diệp Lăng bị mất mặt trước mỹ nữ, không hề cam lòng, tay chỉnh lại y phục đường hoàng bước lên.

" Đệ không sợ, để ta chứng minh cho tỷ… "
" Nếu quá nguy hiểm thì đừng vào...!"
Trương Tuyết Di kéo hắn lại, Diệp Lăng cười khì, từ trong người lấy ra một vật màu đen, hình dạng chữ nhật, phía đằng sau màu đen, đằng trước là một màn hình đang phát sáng.

Hắn cầm vật đó hướng về phía trước, sau một lát liền nhấn một cái, hình ảnh của truyền tống trận hiện lên trên như bức ảnh.
Một lúc sau từ trong hình ảnh phát ra từng dòng thông tin cụ thể, mắt Diệp Lăng lóe sáng nhìn vào.

Cuối cùng vui mừng cất đi vật kia, hớn hở quay qua Trương Tuyết Di hí hửng.
" Trương tỷ tỷ, ta hiểu rồi… Đây là một truyền tống trận, nhưng chỉ truyền tống ta đến giữa không trung, bắt buộc muốn leo lên trên kia cần có bí pháp phi hành, còn nếu không nhanh chóng phi hành sẽ bị trọng lực đè ép lôi ngược trở xuống… "
Vì Diệp Lăng nói cũng không có cực lực che giấu cho nên vẫn có người nghe thấy, lập tức một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả người ở đây đều dường như đã biết phương pháp, phấn khích lần lượt chạy vào.
Diệp Lăng nhìn thấy vậy, kêu "ách" một tiếng, nắm lấy tay Trương Tuyết Di chạy vào trong truyền tống trận.
" Trương tỷ, chúng ta mau mau đi vào… Kẻo bảo vật bị người cướp mất.

"
Trương Tuyết Di bị Diệp Lăng nắm tay, khuôn mặt sau lớp khăn che mặt đỏ lên, cũng không có phản kháng tùy ý để hắn kéo.

Đến khi cả hai biến mất thì một thân ảnh bước đi ra, mắt dõi theo hai người.
Dạ Khinh Ưu mắt khẽ nhíu, tuy rằng trước đó Diệp Lăng cất đi rất nhanh, nhưng mắt hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, cái vật đen của Diệp Lăng trông rất giống điện thoại di động.


Lúc đầu hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi thấy đối phương dùng nó chụp ảnh thì dường như đã chắc chắn một trăm phần trăm.
Quả thật hắn không biết từ khi nào điện thoại di động lại hiện đại đến như vậy, có thể phân tích cả trận pháp, bật hack cũng không nên công khai như vậy đi.

Từ khi tiến vào tam giới, Dạ Khinh Ưu mới hiểu căn bản hắn còn quá nhiều thứ chưa biết đến.
Ở nơi này, cũng không phải chỉ có một mình hắn là được xuyên không, cũng có nhiều người được trọng sinh đến nơi này.

Thậm chí còn mang theo thứ hàng hiện đại như thế kia, cảm giác thật quá hư cấu.
Tạm gác lại, Dạ Khinh Ưu liền nhanh chóng đuổi theo Diệp Lăng, nói thế nào thì đây chính là một nhân vật có khí vận, trọng sinh được Thiên Đạo chiếu cố ban tặng cho dị vật đến từ thời hiện đại, dùng nó trang bức tu luyện, cũng là lần đầu được nhìn thấy.
Quả đúng như Diệp Lăng nói, bước vào truyền tống trận, Dạ Khinh Ưu xuất hiện ngay tại giữa không trung, ngửa mặt có thể nhìn thấy một mảnh lục địa trên cao, hình dáng rõ ràng hơn hẳn.

Một lực hấp dẫn ngay sau đó như muốn ép hắn xuống mặt đất, trọng lực gia tăng gấp ngàn lần, nếu yếu thế sẽ bị kéo xuống mặt đất tan xác.

Dạ Khinh Ưu căn bản một chút khó khăn cũng không có, một đạp trong không gian, thân hình lao vút lên chỗ mảnh lục địa kia.
Lúc hắn đi được một nửa thì phương hướng trọng lực đổi chiều, hút hắn về phương hướng mảnh lục địa trên không.

Đây cũng không làm khó được hắn, Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng phiêu đãng trong không trung, đáp đất vô cùng nhẹ nhàng.
Ánh mắt hắn khẽ đảo quanh, thấy có vài người nằm lăn lộn trên đất, nhưng cũng không có ai tử thương.

Ngó nhìn xung quanh, đây là một tòa cổ thành bình yên, có người qua người lại nhộn nhịp, vị trí hắn vừa tiếp đất nằm ở trung tâm tòa thành.
Con người ở đây tu vi trên dưới Linh Sĩ, yếu ớt vô cùng, nhưng nhìn vẻ đầm ấm khắp nơi, dường như giống như thiên đường vậy.
Con người ở đây rất thân thiện, nói chuyện nho nhã, làm cho người ta cảm giác ấm áp, thân thiện.

Dạ Khinh Ưu dạo vòng quanh thành, được vô số người chào mời, đồ ăn đầy ắp trên tay không đếm xuể.

Không chỉ riêng hắn, mà xung quanh nhiều tu sĩ cũng được chào đón vô cùng nhiệt tình.

Tuy nhiên vẫn có tu sĩ gây sự, là trung niên nam hán toàn thân đầy hình xăm, đến từ Xà Tam Đảo thuộc U Linh Đại Lục, hung ác tóm cổ một lão nhân bán kẹo, dữ dằn hỏi.
" Mau cho ta biết, Cấm Thư ở nơi nào? "
" Không biết… "
Lão nhân bị túm cổ, khó khăn phát ra tiếng, không làm cho nam tử kia buông ra, càng dữ dằn ném lão sang một bên đụng vách tường.
" Còn che giấu, các ngươi ở đây chẳng lẽ lại chưa từng nghe nói đến… "
" Thiệt sự mà, lão già ta chưa từng nói dối… "
Lão nhân kia miệng chảy máu, thân thể run rẩy, nhìn nam tử kia có chỗ sợ hãi.

Nam tử kia hừ lạnh, xem thường mấy phàm nhân kiến cỏ, tay vung chưởng, một phách lực đập lão già nát thành tương.

Ánh mắt lạnh lẽo quét toàn trường, dữ tợn kêu.
" Các ngươi khôn ngoan thì mau mau khai báo… Nếu che giấu, ta diệt thành… "
Nam tử hung ác gằn lên, làm một đám phàm nhân sợ hãi, đã từ lâu lắm rồi bọn họ mới gặp người ngoài hung ác như vậy.

Dạ Khinh Ưu nhàm chán nhìn, miệng vừa ăn xong một xâu thịt nướng, tay tùy tiện ném ra, cọc xiên phi thẳng qua đầu nam tử, máu tươi chảy ròng ròng, thân thể hắn nằm la liệt trên đất, ngay cả hồn khiếu cũng không kịp thoát ra, cứ như vậy tức tưởi mà chết.
Toàn trường sợ hãi, không ai nhận ra tại sao nam tử kia chết, tất cả đều e dè cẩn trọng trở lại, suy đoán trong tòa thành này có thiên pháp, chỉ cần động đến người trong thành liến chết.

Giây lát sau, các thế lực thỉnh nhau dặn dò hạn chế gây chuyện bên trong thành...
Dạ Khinh Ưu quay người, không có ai biết là hắn ra tay vì động tác của hắn quá nhanh, hắn lại tiếp tục tìm kiếm Diệp Lăng, mắt còn khẽ liếc lên trời tự hỏi Lam Thanh Y làm sao còn chưa dẫn đám nữ đến.

Bình Luận (0)
Comment