Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 157


Cảm giác khi nhìn thấy lại khuôn mặt của Hân Phong Tiểu Nguyệt, bản thân Dạ Khinh Ưu chỉ cảm thấy khó nói thành lời.

Lúc trước bản thân hắn bị tâm pháp Vô Tâm Hỗn Phách Liệt ảnh hưởng, việc quan hệ cả hai trước đó dường như bị hắn quên sạch.
" Hóa ra là nàng… "
" Thế nào, có phải nhớ ra rồi không… "
Hân Phong Tiểu Nguyệt tỏa ra nụ cười yêu diễm, nàng không còn là một đại mỹ nữ ngây thơ yếu đuối lúc trước, đã trở nên hoàn toàn lột xác, thực lực tăng tiến ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng cảm thấy e ngại.

Dạ Khinh Ưu dù cảm thấy khá tội lỗi, nhưng cũng không chấp nhận, lắc đầu.
" Chuyện lúc trước coi như không có đi… Ta hiện giờ cũng không phải là ta ngày trước.

"
Dạ Khinh Ưu hiện tại quả thật không còn một khỏa tâm phách vô tình nữa, mà thay vào dáng vẻ có phần phong lưu, ôn nhu tình cảm.

Hân Phong Tiểu Nguyệt dường như không để ý, ánh mắt không rời, nói.
" Chàng thật nhẫn tâm… Đến hiện tại, có vẻ chàng đã thay đổi.

Nhưng vẫn là Dạ Khinh Ưu mà ta biết.

"
" Vậy là nàng vẫn cứng đầu như vậy… Tùy thôi, ta cũng không quan tâm.

"

Dạ Khinh Ưu quay đầu, hắn không nói cùng nàng nữa, cảm giác càng nói càng không có tác dụng, tốt nhất vẫn nên tìm cách giải quyết nữ nhân này cho ổn thỏa.
Chúng nữ vẫn chú ý bên này, trông thấy Dạ Khinh Ưu gỡ ra mặt nạ trên người Huyễn Phi mà hồi hộp lắng xem, một lúc sau liền như hóa ngốc, kinh ngạc nhìn vẻ dung nhan tuyệt thế cứ ngỡ chỉ trong mộng mới có.

Dù là nữ nhân, nhưng các nàng cũng bị Hân Phong Tiểu Nguyệt làm cho si ngốc, một nữ tử như vậy quả nhiên là vưu vật trời sinh.
" Đừng nhìn nữa, nàng ta so sánh được với ta sao...!"
Dạ Khinh Ưu trông ánh mắt của đám nữ nhân tập trung hết vào Hân Phong Tiểu Nguyệt, không vui nói.

Nguyệt Vô Song tỉnh mộng, dời đi ánh mắt, khẽ cười, tại bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn.
" Do vị mỹ nữ này rất đẹp mà… Nhưng trong mắt của thiếp, phu quân là tuyệt mỹ nhất.

"
" Tốt nhất đừng để nàng lừa vào trong huyễn giới… khi đó bị nàng điều khiển, cũng không hề nhận ra đâu.

"
Dạ Khinh Ưu lên tiếng cảnh cáo, chúng nữ nghe vậy giật mình, mới kịp nhận ra nữ nhân kia tuy tuyệt sắc vô song, nhưng là một nữ nhân nguy hiểm, còn có ý định giết mấy nàng.

Vội vã di dời ánh mắt, đặc biệt là Linh Lung, xém chút là hãm sâu vào, quay qua đối với Dạ Khinh Ưu cười cười.
" Đại ca ca không nhắc, suýt chút muội bị nàng mê hoặc… "
" Tiểu sắc quỷ, chẳng lẽ lại thích nữ nhân như vậy… "
Dạ Khinh Ưu tức giận nói, hắn có cảm giác nếu không phải là gặp được mình, thì nha đầu Linh Lung này đã cùng một vị mỹ nữ thành một tổ đội bách hợp cũng nên.

Linh Lung chạy đến, ôm bên cánh tay còn lại của hắn, cọ cọ bộ ngực giọng nũng nịu ngọt xớt.

" Ai cũng không bằng đại ca ca… Muội chỉ yêu thích cái đẹp thôi, chứ không như ca ca nghĩ đâu.

"
Dạ Khinh Ưu không thèm nói nữa, hắn ánh mắt nháy lên, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cả một đám nữ nhân nhìn vậy, cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

Bầu không khí im ắng, chỉ nghe tiếng lửa cháy lớn, thân hình đám nữ ăn ý cùng lúc di động.
Nguyệt Vô Song ném ra Bát Lung Linh Diện, tạo ra âm thanh chuông bạc dễ nghe, bay múa một đường len lỏi vào trong rừng cây.

Hàm Sương rút ra bạch hàn kiếm, cùng với tiểu Kim một đôi song sát càn quét một mảnh rừng lớn.
Cùng lúc Linh Lung vẻ mặt chuyển sang lạnh lùng ác liệt, băng khí lan tỏa, chọc xiên từng đoạn, lan tỏa mùi máu tươi.

Mộng Uyển như cơn gió vô hình, tiếng cười nhí nhảnh mang theo huyết tinh rải đầy tán cây.
Mạc Thủy Dao chú ý đến, mấy cái xác nằm trên đất đều là một đám sát thủ trùm kín mặt, ở trên bả vai có in hình đôi bọ cạp đang cắn xé nhau.

Nàng nghiêm túc, có phần sợ hãi rên.
" Sát thủ Tử Thiên Lâu tại sao lại ở đây? "
Thông thường sát thủ Tử Thiên Lâu rất ít khi hiện diện hay can thiệp vào nội bộ của những thế lực khác, trừ khi người ra giá quá cao khiến bọn chúng không màng mà hành sự.

Thế lực của Tử Thiên Lâu không hề thua kém cửu cấp thế lực, nội tình ẩn sâu, nghe nói từng ám sát thành công một Chí Tôn, nhưng chỉ là lời đồn thổi.
Sát thủ Tử Thiên Lâu cẩn thận, tỉ mỉ, không ngờ trước mặt Dạ Khinh Ưu lại không thể che giấu nổi hành tung.


Đặc biệt nữ nhân bên cạnh hắn vậy mà đều phát hiện ra, đồng loạt ra tay phối hợp nhịp nhàng như vậy.
" A… Chẳng lẽ có người muốn giết chúng ta.

Thuê sát thủ đến ám sát.

"
Nguyệt Vô Song kinh hãi mà nói, nàng chỉ dựa theo huấn luyện chiến đấu cùng với Phượng Thiên Nhã, có thể cảm giác được sát khí, tương tự Hàm Sương cũng như vậy, các nàng đều hiểu tuy Phượng Thiên Nhã tư cách là hầu gái trưởng, nhưng thiên phú là xuất chúng nhất trong các nàng.

Linh Lung từng là thủ lĩnh Dạ Nguyệt Lâu, nhận nhiệm vụ ám sát cùng Dạ Sát đoàn vô số, kỹ năng của nàng cũng là thượng thừa.
" Dù là ai cứ kệ chúng, đã muốn giết ta… Ta cho hắn hối hận.

"
Dạ Khinh Ưu cười nhạt, đi đến bên cạnh xác chết, tay đặt trên thân thể đám tử thi, trực tiếp soát hồn, dù cho hồn lực bị đánh cho vỡ nát, nhưng mấy mảnh ký ức vẫn còn lưu lại.

Dựa theo trong đó, Dạ Khinh Ưu vẫn không biết là ai ra tay muốn ám sát hắn, tuy nhiên lại biết gần đó có một đám sát thủ khác.
Mỉm cười nhẹ, không còn cần nghỉ ngơi, Dạ Khinh Ưu cùng chúng nữ chuyển hướng, băng qua vị trí đám người Tử Thiên Lâu kia tụ họp.
Tại cách đó một khoảng vài trăm dặm, một đám sát thủ lẩn trốn trong bóng tối, toàn thể bao vây một thiếu nữ.

Thiếu nữ này dung nhan tú lệ, môi hồng nhỏ xinh, ngũ quan như khắc, mắt cong mày phượng, mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng bạch hiếm thấy, đặc biệt một đôi tai thỏ dài cong vểnh vô cùng đặc biệt.
" Giết… "
Âm thanh rợn người lạnh lẽo, kèm theo sát khí phát ra, đồng loạt hàng chục thân ảnh bao vây thiếu nữ ở giữa, ảo diệu đồng loạt ra đòn tất sát.

Thiếu nữ vẻ mặt vô cảm, không hề cảm thấy sợ hãi, tay vươn ra tạo thành một trường cung trong lòng bàn tay, nắm chặt, cung kéo chĩa lên cao, giọng nói êm dịu lạnh nhạt.
" Bách Đạo Tam Thiên Cung - Vũ Tiễn… "
Kèm theo âm thanh phát ra, hàng loạt mũi tên bắn phá từ trên trời lao xuống như sao chổi, từng lượt ghim chặt vào thân thể đám sát thủ.


" Độc… "
Âm thanh tên sát thủ đầu lĩnh vừa nói, hàng chục khỏa đạn pháo ném tới, khói đen che kín tầm nhìn, đồng thời hỏa hệ công kích bùng cháy, khói độc như chất dẫn lửa, bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Một mảnh rừng sáng chói bởi ngọn lửa như ban ngày, thiếu nữ bị vây ở giữa, không hề hoảng hốt, giơ cung lại muốn bắn tiếp.
" Bách Đạo Thất Thiên Cung - Sinh Nguyệt… "
Đầu mũi tên phát sáng, một phát bung ra, chạy dọc một đường, xóa tan một mảnh rừng, đồng thời tạo ra phạm vi phá hủy khủng khiếp.

Đám sát thủ len lỏi bên trong, dần mất dấu thiếu nữ kia.
" Bên trên… "
Giọng nói thủ lĩnh vang lên, tất cả đồng loạt ngẩng cao đầu, bầu trời u tối nay xuất hiện trăng sáng, đứng giữa ánh trăng soi sáng, bóng ảnh một nữ thố nhân cầm cung tư thế ưu mỹ bắn ra bạch đạn, mũi tên chia làm nhiều hướng đồng thời xóa sổ một đám sát thủ.
" Rút… "
Tên thủ lĩnh vừa ra lệnh, đám sát thủ lập tức lui đi, nhưng bọn chúng muốn đi cũng không được.

Dạ Khinh Ưu nắm cổ một tên hắc nhân che mặt, bên trên khăn che có ký hiệu tử sắc, vai trò bên trong chính là thủ lĩnh sát thủ.
" Muốn chạy, trước tiên moi hết thông tin của ngươi ra… "
Dạ Khinh Ưu mở rộng một bên mắt huyết sắc, trực tiếp sưu hồn đọc tâm trí của tên này, nhưng hắn vừa xâm nhập thần thức ẩn ẩn bị tác động, nhìn thấy tên thủ lĩnh vậy mà đã chết, ngay cả hồn phách cũng bị bóp nát.
" Thủ đoạn thật đáng sợ… "
Dạ Khinh Ưu có điểm coi trọng, xem ra Tử Thiên Lâu thật sự là một thế lực không chỉ đơn giản như bề ngoài.

Ánh nhìn của hắn sau đó tập trung vào thiếu nữ từ trên cao, đột nhiên nàng rơi xuống, ngã vào trong tay hắn, nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi, hai mắt díu lại, mặt chôn trong ngực Dạ Khinh Ưu, lẩm nhẩm.
" Buồn ngủ quá… "
Nói xong nàng liền ngủ, ngon giấc tại trong vòng tay hắn.

Dạ Khinh Ưu khóe miệng co giật, cảm giác bản thân lại dính thêm một rắc rối.

Bình Luận (0)
Comment