Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 247


Phúc Tử Tinh vốn cũng hiểu tính cách của tên tiểu tử này, trong lòng than oán một cái, biết có giấu cũng vô dụng trước tâm nhãn của Dạ Khinh Ưu.

Sau một lúc chần chừ, lão thở dài, nhớ tới liền run lên, than nhẹ nói.
" Thôi cũng không giấu ngươi, thật ra bọn ta là bị người dẫn dụ đến đây, vây khốn ở chỗ này… Mà ta cũng chỉ từng thấy qua kẻ chủ mưu một lần, theo ta cảm nhận kẻ đó tuyệt đối là sự tồn tại khủng bố.

"
" Hình dáng hắn ra sao? "
Dạ Khinh Ưu vẫn cảm thấy mơ màng, lại hỏi Phúc Tử Tinh, nhưng lão trầm lặng giây lát đến sau cùng vẫn không trả lời được, trông dáng vẻ khó khăn của lão, Dạ Khinh Ưu liền biết kẻ kia che giấu cũng thật kỹ.

" Mặc kệ hắn, nếu đã vậy các sư bá theo ta đi… Cũng tránh lặp lại tình trạng lúc nãy.

"
" Được, nghe ngươi.

"
Phúc Tử Tinh thở dài, cũng không còn cách nào đành đồng ý, Dạ Khinh Ưu lại nhìn một lượt, nhíu chặt mày, hỏi.
" Đại sư bá, thất sư phụ đâu? "
" Sư muội sao, khi ngươi rời đi nó liền đuổi theo ngươi… Chẳng lẽ ngươi còn chưa gặp nàng? "
Phúc Tử Tinh hồ đồ nheo mắt chú ý sắc mặt không mấy tốt của Dạ Khinh Ưu.

Hắn không ngờ Đóa Thiên Di vậy mà rời đi rồi, còn muốn gặp hắn mà hiện cả hai còn chưa có gặp, theo lẽ thường dù dùng truyền tống trận cũng chỉ mất nửa năm di chuyển là cùng.


Xem ra nàng đã có chuyện gì rồi, chẳng qua cả hắn và nàng đều đồng thời tu luyện Si Tâm Quyết cho nên hắn có thể cảm giác nàng vẫn bình an, chẳng qua không biết ở phương nào.
Dẹp qua vấn đề, Dạ Khinh Ưu chú ý mặt đất đang rung chuyển, không gian xung quanh bắt đầu cô đặc, lực lượng phong bế, bầu trời bắt đầu hóa thành một cái lỗ đen như hút hết Thiên Địa Linh Khí vào trong, mà đạo nguyên lực trong người của hắn và Bách Chi, cả sáu vị sư phụ đều dường như tiêu thất.

Hắc Diệp Tiểu Tà điên cuồng cường ngạnh giữ lại đạo nguyên lực, nhưng lại bị phản chấn làm cho toàn thân run rẩy, oa ra ngụm máu, thân thể dường như khô kiệt.
" Vô ích, trận pháp này càng cố vùng vẫy giữ lại đạo nguyên lực, thì kết quả càng xấu… Đừng làm trò tự sát.

"
Từ Tân Đồ híp chặt đôi mắt, giọng điệu thê lương cảm thán, bọn họ chỉ vừa mới thoát khỏi vây công của thạch nhân kỳ quái, nay lại bị vây trong trận pháp đẳng cấp không thể dự tính được.

Cả sáu lão ma đều cảm thấy tiếc nuối, vừa mới thoát ra chẳng lẽ lại không thoát được cái chết? Nhìn bộ dáng của sáu người, Dạ Khinh Ưu chỉ nhẹ nhàng đứng lên, nét mặt không đổi nhìn ra xung quanh.
" Mấy sư bá chắc không nghĩ rằng ta liều mạng đến đây mà không chuẩn bị gì chứ? "
" Quả thật, tiểu Dạ có biện pháp gì sao? "
Trong lục ma, thì Dương Nhất Tâm có lòng tin với Dạ Khinh Ưu nhất, chỉ có hắn hiểu rõ vị sư điệt này có bao nhiêu biến thái.

Dạ Khinh Ưu ánh mắt liếc nhìn phía sau, khóe môi nhẹ cười, tiếp sau đó liền lấy ra trận bàn, bắt đầu thôi động nguyên lực.

Tại một mảnh không gian kỳ bí, một thiếu niên đang ngồi chính giữa một bát quái trận đồ, bao bọc xung quanh hắn là hàng ngàn Trận Pháp Sư cấp cao đang hỗ trợ cho thiếu niên điều khiển trận pháp vây công Dạ Khinh Ưu.

Thiếu niên này cũng không phải ai xa lạ, lại chính là Sở Nguyệt Thiền chuyên âm thầm bày kế sau lưng.
" Quả nhiên không sai, hắn nghe tin sư phụ bị vây chắc chắn sẽ đến cứu… Vốn nghĩ không có Đóa Thiên Di thì tỷ lệ không cao, không ngờ tên này cũng quan tâm đến đám lão già đó như vậy.


"
Sở Nguyệt Thiền cười gằn, đôi bàn tay không ngừng kết ấn tốc độ chóng mặt, như một Đại Tông Sư Trận Pháp hàng thật giá thật, mà ở xung quanh một đám Trận Pháp Sư cũng đạt trình độ đến Tông Sư, hoặc là ngấp ngưỡng, nhìn thủ pháp của thiếu niên mà âm thầm bái phục.

Từ trong bóng tối, đứng trên điện đài cao, hình dáng một người thần bí bước ra, nhìn Sở Nguyệt Thiền chủ trì tâm trận, dường như làm hắn hơi nhúc nhích.

Sở Nguyệt Thiền dù điều khiển tâm trận, vẫn còn có thể nhất tâm nhị dụng chú ý đến kẻ thần bí đứng phía trên, chợt cười lạnh nói.
" Ngươi không cần lo, trận pháp này sợ rằng ngay cả ngươi toàn thịnh cũng phải gặp khó khăn.

Đừng nói hắn còn chưa chính thức đạt được Thiên Mệnh Cảnh.

"
" Quả thật, trận pháp của ngươi rất kỳ quái, ngay cả ta cũng khó đối phó… Nhưng ngươi cũng đừng nên coi thường hắn, họ Dạ rất không đơn giản, không thể nào lại ngu ngốc chui đầu vào lưới như vậy.

"
Người thần bí kia, âm thanh âm u vô cương vô nhu, hết sức trầm ổn, còn không có vì vây được Dạ Khinh Ưu vào trận mà vui mừng.

Sở Nguyệt Thiền vẫn giữ nét cười thản nhiên, bàn tay đột nhiên kết ấn, hoàn thành kết xong tâm trận.

Để tự thân đám Trận Pháp Sư kia điều trận, còn hắn đứng lên, phủi phủi mông, bẻ cổ.
" Yên tâm, dù hắn có biết trước cũng không cách nào phá được trận đó của ta… Theo ta được biết, kiến thức của hắn về trận pháp rất tầm thường, chỉ dựa vào nhìn số lượng Cửu cấp trận pháp sẽ nghĩ nó không đủ tổn thương hắn.


Nhưng mà, ngươi biết đấy, trận pháp của ta là độc nhất vô nhị...!"
Sở Nguyệt Thiền cười híp mắt, mặc dù tu vi của hắn hiện giờ mới là Thánh Linh Ngũ Giai nhưng loại khí thế và tâm nhãn đều vượt xa hơn cả tưởng tượng.

Người thần bí kia cẩn thận quan sát Sở Nguyệt Thiền, vẫn cảm thấy hơi e ngại, nói.
" Ngươi rốt cuộc là ai? "
" Chỉ là một phế vật nghịch tập thôi, ngươi chắc cũng phải quen với kiểu này rồi… "
Sở Nguyệt Thiền ngước cao ánh mắt, cứng rắn đối chọi, làm cho người thần bí nhìn không thấu, thân thể hơi run chợt có ý định di chuyển, Sở Nguyệt Thiền như đã chuẩn bị từ trước, liền nâng cao một cái trận bàn trong tay, sau khi chú ý thần bí nhân không có động tĩnh gì nữa, mới an tâm mà nói.
" Giữa chúng ta đơn giản chỉ là giao dịch, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn đối phó với họ Dạ sớm như vậy, nhưng là ngươi đòi hợp tác.

Chẳng bằng bây giờ nên mau chóng hoàn thành giao kèo đi… "
Thần bí nhân trâm ngâm giây lát, lúc sau liền quay lưng, để lại âm thanh cùng ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Sở Nguyệt Thiền.
" Lôi Kinh Vũ, ngươi đi theo giúp hắn… "
" Ồ, cũng tốt thôi… Lần này ta quyết tâm giải quyết triệt để họ Dạ kia, mà… Sợ là không có cơ hội.

"
Từ trên đài cao, một nam tử anh vũ cầm trường thương xuất hiện, thoắt cái hắc lôi lóe lên, hắn liền xuất hiện ngay trước mắt Sở Nguyệt Thiền, đối với thiếu niên tu vi yếu kém nhưng trận pháp kinh thiên như này, hắn cũng không dám coi thường.
" Tốt tốt, Tà chủ bảo ta giúp ngươi.

Mau mau nhanh chóng xuất phát thôi, mục tiêu ngươi ở chỗ nào? "
Lôi Kinh Vũ vác Tiên Ma Lôi Thương tại trên vai, khí thế dũng mãnh không chút kìm nén ép cho Sở Nguyệt Thiền thở cũng thấy khó khăn, hắn lau mồ hôi lạnh, bình tĩnh ngẩng cao đầu, khóe môi mỉm cười đáp.
" Ma Nham Hắc Tộc… "

Tại lúc này, lục ma đầu còn nghĩ sẽ chôn thân tại đây, nào ngờ thấy Dạ Khinh Ưu thi triển thủ đoạn, trực tiếp khiến cho khốn trận vây đám người bọn họ làm cho suy yếu, sau đó liền không còn cảm nhận khốn trận tồn tại.
" Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? "

Hắc Diệp Tà Tư còn chưa kịp thích ứng với biến hóa liên tục, chỉ quay qua nhìn tiểu tử Dạ Khinh Ưu điều động nguyên lực thôi thúc mạnh mẽ vào trận bàn, làm cho đạo nguyên khí suy yếu hơn nửa, mà trận bàn sau khi sử dụng cũng biến mất.
" Thành công sao? "
Bách Chi đứng bên cạnh hắn, nhìn bên ngoài chỉ thấy bầu trời âm u trở lại, lấy lại thiên khung vốn có của Ma Xương Huyết Vực.

Dạ Khinh Ưu lúc này mới buông tay, cảm nhận xung quanh trận pháp đã hoàn toàn bị di dời đi một nơi xa, mới an tâm một chút.

Hắn vừa thả lỏng, thì cùng lúc đạo nguyên lực trong thân thể hắn cũng bị bòn rút đến không còn.

Thân thể lảo đảo muốn ngã, nhanh chóng được Bách Chi đỡ lại, nàng dìu hắn ngồi đến một bên, nhu tình nói.
" Nghỉ ngơi trước đi.

"
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu, liền lấy ra vài trăm khỏa Bách Hồi Đạo Đan Lộ, cấp bậc Thập phẩm đan dược tồn tại quý hiếm, nuốt như nuốt kẹo điên cuồng hấp thu vào trong người, dùng tốc độ nhanh nhất hồi phục đạo nguyên lực.
Cả sáu lão ma đầu chỉ biết đứng nhìn, chú ý hắn cắn đan như cắn kẹo, đều cảm thán phá gia chi tử, đồng thời Dương Nhất Tâm chú ý Bách Chi ở bên cạnh, dù không nhìn thấy nhưng hắn vẫn cảm giác được đó là một siêu cấp mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành không thua kém thất muội.
" Nữ tử kia, là nữ nhân của tiểu Dạ sao? "
" Có lẽ? "
Nghe Dương Nhất Tâm nhắc đến vấn đề này, cả năm người kia mới chú ý, nhìn kỹ lại Bách Chi, đều hoảng sợ trước nhan sắc của nàng, tuy không có ngạc nhiên Dạ Khinh Ưu có thể quen biết mỹ nữ cấp bậc này, nhưng mà mối quan hệ của cả hai làm mấy lão cảm thấy khó thích ứng.
" Chẳng lẽ thất muội lại thất bại.

"
Cửu Nguyệt Đan dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ anh tú bước lên, chú ý vào Bách Chi, liền thấy không thích, nàng chính là chỉ muốn thất muội có thể toại nguyện được tên tiểu tử kia hiểu được tâm ý.

Vốn nghĩ tiểu tử kia quay lại có nhiều cảm xúc hơn thì sẽ yêu thích Đóa Thiên Di hơn, nào ngờ lại mang theo một cái thiếu nữ xinh đẹp, nhìn bộ dáng còn giống như tình lữ như vậy, thật làm nàng ngứa mắt, suýt đã muốn động thủ giết người...
Một đám lão nam nhân co rúm, không dám nói gì, chuyện của nữ nhân, đối với bọn họ cũng không quá hiểu, Dương Nhất Tâm là kẻ phong lưu nhất, cũng phải thán phục giơ ngón tay cái về phía tiểu sư điệt của mình.

Bình Luận (0)
Comment