Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 305


Phượng Yêu Tộc chính là cách gọi của Nhân Tộc Nhân Giới đối với chủng tộc đứng đầu Ma Giới, Huyết Mạch của Thánh Thú Phượng Hoàng hầu như đều chảy trong huyết mạch tộc nhân.

So với Long Tộc ở Thiên Giới thì huyết mạch phải nồng đậm hơn nhiều.

Chính vì thế, nếu phải so sánh Huyết Mạch trong Tam Thiên Giới Vực mà nói, Huyết Mạch của Phượng Hoàng Tộc được xem là tối cao nhất, địa vị so với Thiên Long Môn trong Nhân Giới cũng không kém chút nào.
" Vậy mà là người của Phượng Yêu Tộc… Chẳng lẽ Ma Tộc lại có mục tiêu gì ở Nhân Giới hay sao? "
" Xem ra chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài… Mau chóng thông báo với người của Lạc Uyên Đại Lục, tập trung tất cả đem bọn chúng bắt lại.

"
Gần như ngay lập tức, xung quanh các loại bùa chú truyền tin bay đi khắp nơi, dẫn động đến toàn bộ cường giả trong Lạc Uyên Tinh Cầu chú ý.

Cung Nguyệt Kha nhìn thấy tình cảnh này, biết không có cách nào ngăn cản, chỉ đành lắc đầu cười khổ, xem ra việc tập kích Thượng Quan Gia lần này mang lại oanh động không nhỏ.

Thiên Phong Đế Quốc, nằm ngay vị trí trọng địa của Lạc Uyên Đại Lục, so sánh vị thế trong lòng người dân thì địa vị của thế lực này thậm chí còn vượt qua cả Tam Đại Học Viện.

Chính sách trị dân đúng đắn, tận dụng nhân tài làm cho địa vị Hoàng Đế trong lòng bọn họ trở thành một loại tín ngưỡng tôn thờ.
Lúc này, ngay giữa Long Điện thường ngày, Đế Vương của Thiên Phong Đế Quốc đang đón tiếp hai vị khách nhân, thái độ khách sáo, chỉ sợ nếu để người khác nhìn thấy sẽ lập tức kinh ngạc, tò mò thân phận của hai người kia.
Phong Hoàng, đương kim Hoàng Đế của Thiên Phong Đế Quốc, bên cạnh là Hoàng Hậu và Đệ Tam Công Chúa được yêu thương nhất - Phong Yêu Yêu.

Đứng hộ vệ trái phải là hai vị cường giả Thiên Tôn được Hoàng Đế tín nhiệm nhất - Nhiếp Phi và Tố Thiên.
" Hai vị, điều các ngươi đoán liệu có chính xác? Người kia ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả Đế Quốc hiện đang ở gần đây sao? "
Mặc dù là Đế Vương, nhưng Phong Hoàng không dám ngông nghênh trước mặt hai người đối diện.

Đối phương chính là người của Thiên Cơ Các, được chính Thánh Địa bảo vệ, thậm chí nghe nói vị Các Chủ thần bí càng là sâu không dò được.
Thiên Cơ Các, một thế lực chỉ gồm chưa đến một trăm thành viên, nhưng bọn họ toàn bộ đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng cao.

Mặc dù được xem là người của Thánh Địa, nhưng địa vị thậm chí ngay cả người của Thánh Địa cũng không dám trêu chọc.

Người của Thiên Cơ Các có thể dùng Tâm Nhãn nhìn thấy Tương Lai, suy đoán Vận Mệnh, trước giờ hầu như đều chính xác.

Ngay cả Thánh Bia cũng là do bọn họ sử dụng, nhờ đó mà lập ra Thiên Long Bảng, Đại Thần Bảng và Bách Hoa Bảng.
Hai người trước mặt Phong Hoàng, địa vị trong Thiên Cơ Các lại chỉ thua kém vị Các Chủ thần bí.

Một người là nam nhân tuổi tráng niên, trong tay phe phẩy cái quạt mo, bộ dáng đắc đạo, được gọi là Thiên Cơ Toán Tử - Trần Lượng.

Còn ở bên cạnh là một thiếu nữ kiều dung xuất chúng, mái tóc đen chảy dài chạm đất không chút bụi bẩn, dáng người mềm mại êm ả, đôi mắt bị buộc quanh bởi một dải lụa trắng tinh khôi, cũng không thể che giấu được vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng.

Nàng gọi là Trí Nữ - Lãnh Thiền, dù mắt không nhìn được nhưng nàng so với Thiên Cơ Toán Tử còn tiên đoán chính xác hơn nhiều.
Phong Hoàng từ trước đến giờ chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như Lãnh Thiền, vì tránh thất thố mà đắc đội Thiên Cơ Các nên hắn chưa dám nhìn vào nàng, chỉ chăm chú cùng Trần Lượng nói chuyện.

Trần Lượng cười cười, quạt liên tục phe phẩy thổi chòm râu đen, nói.
" Bệ hạ, chính Các Chủ đã nói người kia hiện tại Bản Quốc không nên đắc tội.

Nếu không sẽ dẫn đến họa diệt quốc.

"
" Ngay cả người đó cũng nói thế, rốt cuộc đối phương có thân phận gì? "
Phong Hoàng ánh mắt nghiêm túc, trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng, nghĩ một hồi vẫn là tiếp tục hỏi.
" Người kia có đặc điểm gì để nhận diện hay không? "
Nghe vậy, Trần Lượng cười cười, phe phẩy quạt càng thêm mạnh, thản nhiên đáp.
" Người đó bề ngoài chỉ là một thiếu niên, vẻ ngoài vô cùng tuấn tú.

Mà đặc biệt bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ, tất cả đều là tuyệt sắc Bách Hoa Bảng.

"
" Cái này… "
Phong Hoàng nghe thấy chợt giật mình, không thể tưởng tượng được người nào lại có diễm phúc như vậy, khiến cho hắn dù là Hoàng Đế cũng phải ghen tị.

Mỹ nữ trên Bách Hoa Bảng đều là thế gian hiếm có tuyệt sắc giai nhân, lại có người có thể thu hút nhiều mỹ nữ như vậy bên cạnh, quả thật khó tin.

Bên cạnh, Phong Yêu Yêu nghe thấy như vậy thì vẻ mặt lập tức coi thường, xem như cái loại trăng hoa đó chính là kiểu người mà nàng không thích nhất.
" Bệ hạ yên tâm, chỉ cần không chủ động trêu chọc đối phương thì sẽ không có chuyện gì.

"
" Như vậy thì tốt, lập tức liền đem tin tức truyền ra… Tuyệt đối không thể để người bên dưới chọc giận đối phương.

"
Tố Thiên nghe vậy, nhanh chóng nhận lệnh, nháy mắt liền biến đi mất.

Mà bên cạnh Nhiếp Phi nét mặt âm trầm, ánh mắt khẽ liếc nhìn Trí Nữ như có điều muốn nói.


Hắn chính là Thành Chủ của Lạc Phong Thành, nơi Dạ Khinh Ưu cùng chúng nữ đặt chân tới lần đầu, cũng vì nghe lời Trí Nữ cực lực tránh rắc rối mà may mắn không gây chuyện với một người, mà người đó theo miêu tả thật giống với Trần Lượng nói.
" Nếu như lại thật có chuyện, thì với bản tính của hắn.

Bên cạnh nhiều mỹ nữ như vậy, chắc chắn có thể dùng mỹ nữ để giảng hòa cho đôi bên.

"
Hoàng Hậu bên cạnh đang lên tiếng an ủi Phong Hoàng, nghe đối phương nói vậy thì hai mắt liền tỏa sáng, lập tức quay sang nhìn nữ nhi bên cạnh, cảm giác nếu thật sự xảy ra tranh chấp, thì chỉ có nữ nhi là đối tượng thích hợp để hòa giải.

Mặc dù đau lòng nhưng Phong Hoàng không muốn cơ nghiệp vạn năm bị hủy trong tay mình.

Phong Yêu Yêu dĩ nhiên nhận ra ý đồ của hai người, cắn lấy đôi môi đỏ mọng, tức giận nói.
" Phụ hoàng, mẫu hậu, con đã có người trong lòng.

"
Phong Yêu Yêu trong lòng phiền muộn, dĩ nhiên không thích bị đem ra làm công cụ hòa giải, bởi lẽ trong lòng nàng đã có ý trung nhân, hình dáng nam nhân anh tuấn hiện ra trong đầu nàng, tư thế nhã nhặn, khí thái ung dung, làm cho trái tim của nàng xao xuyến.

Người nàng thích Trần Lượng, Lãnh Thiền hai người đều rõ, vì đó cũng chính là Các Chủ của hai người.

Nhưng mà hai người bọn họ rõ ràng Các Chủ duy chỉ yêu một người, Thần Nữ của Thánh Địa - Quang Nhược Cơ.

(Bủh nối tiếp bủh :D)
Trần Lượng lắc lắc đầu, cảm thấy khó lòng mà khuyên ngăn vị công chúa si tình này.

Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến một đạo tin tức, Nhiếp Phi liền cẩn thận kiểm tra, sau đó mới đem một phong thư cẩn thận dâng cho Phong Hoàng.

Phong Hoảng mở ra, nhìn nội dung bức thư truyền tin, mày khẽ nhíu, không hề che dấu đem đưa cho Trần Lượng nhìn.
" Toàn bộ thế lực Bắc Uyên Đại Lục bao vây hợp công Ma Tộc, muốn chúng ta trợ giúp một tay.

"
" Ma Tộc?!! Lại can đảm đem cường giả tiến đến, thật là ngông cuồng.

"

Phong Hoàng vỗ mạnh lên ghế, ánh mắt ẩn hiện sát cơ, nhớ đến trước kia phụ hoàng của hắn chính là vì đại chiến Nhân - Ma mà trọng thương bỏ mình, hận ý của hắn so với người khác cũng nhiều không kém.

Nhìn biểu hiện này của hắn, không có ai dám nói gì, bỗng một âm thanh nhu hòa, êm ái như tiên âm chợt vang lên.
" Bệ hạ, chuyện này người không nên can thiệp.

Họa sát thân… "
Trí Nữ từ nãy đến giờ chưa nói lời nào liền lên tiếng, lời vừa ra liền làm cho Phong Hoàng đám người hoảng sợ.

Chợt nhớ lại lời nói trước đó của Trần Lượng, dù đã nắm chắc câu trả lời nhưng hắn vẫn vội vã hỏi.
" Chẳng lẽ chính là hắn? "
" ...!"
Không có ai trả lời câu hỏi của hắn.

Phong Hoàng nét mặt âm trầm đến cực điểm, bàn tay hắn run rẩy, không ngờ đến người trong dự ngôn lại là Ma Nhân của Ma Tộc.

Trong lòng kìm nén nộ hỏa, lại không chút nào cam tâm, thở dài lướt nhanh qua thân ảnh Trí Nữ, rồi nhìn Trần Lượng nói.
" Chuyện này, ta đã hiểu.

Nếu như thật là hắn thì ta sẽ không tham gia.

Nhưng mà là Ma Tộc, dù không thể trực tiếp nhúng tay, nhưng không thể dễ dàng tha cho hắn… "
Phong Hoàng vội vã lấy từ trong Nhẫn Giới Chỉ một cái Long Lệnh, chính là Lệnh Bài Thiên Long Môn mà chỉ có thế lực Cửu Cấp nổi trội nhất mới nhận được.

Hắn lập tức liền đem Đạo Nguyên Lực truyền vào, đem thông tin về Ma Tộc xuất hiện thông báo…
Trí Nữ Lãnh Thiền khuôn mặt khuynh thiên không chút biến hóa, chỉ là đầu ngón tay khẽ động, lập tức liền nhìn thấy bên trong tinh thần, viễn cảnh máu tươi đầm đìa, huyết tinh ngập trời.

Nàng thở dài, thân hình đứng dậy liền phiêu lãng như tiên tử, biến mất.
Ngay sau đó, tin tức Ma Tộc xuất hiện làm kinh động cả Lạc Uyên Tinh Cầu, đến cả người của Tam Đại Học Viện đều nhận được tin báo.
Trong phòng Mạc Thu Hồng, nàng nhận được tin tức, khi nhìn thấy hình ảnh đối phương, trong một thoáng chốc nàng liền kinh ngạc.

Tuyên Cơ nhìn lấy nàng, kính cẩn hỏi.
" Viện Trưởng, chúng ta có tham gia không? "
" Chuyện này để bọn họ tự giải quyết, học viện chúng ta không cần tham gia.

Đúng rồi! Tuyên Cơ, ngươi lặng lẽ giúp cho nam nhân kia.

Dù sao hắn cũng đã giúp đỡ Thủy Dao.

"
Mạc Thu Hồng lên tiếng, nàng tự nhiên không dám tự ra tay vì thân phận của nàng quá rõ ràng, ra mặt càng khiến học viện thêm rắc rối.


Tuyên Cơ thản nhiên gật đầu, không nhiều lời liền xoay người bước ra khỏi cửa, lập tức liền nhìn thấy Mạc Thủy Dao đứng đó, nhìn nàng đầy kiên quyết.
" Tuyên Cơ lão sư, ta cũng muốn đi.

"
...
Thanh Hoa Học Viện, trong phòng Nội Sự Vụ.
Viện Trưởng sắc mặt tiều tụy nhìn quét ra phía bên dưới, nghe đám lão sư đồng loạt lên tiếng.
" Viện Trưởng, Ma Tộc xuất hiện chứng tỏ bọn chúng có âm mưu, không chừng còn có mục tiêu lần nữa gây ra chiến tranh.

"
" Tên nam nhân kia chính là kẻ giết đi người của học viện chúng ta, tuyệt đối không thể tha.

"
Nhìn sắc mặt quyết liệt của toàn bộ lão sư bên dưới, Viện Trưởng Thanh Hoa Học Viện chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Lão chỉ vừa trải qua nỗi đau mất đi đệ tử Tiêu Hạo, trong lòng còn đang buồn phiền nay lại gặp được người thản nhiên giết đi người trong học viện của mình, hắn liền tức giận đáp ứng.
Phía Kim Nhân Học Viện thì càng thêm quyết liệt, mặc dù bọn họ đều thấy Dạ Khinh Ưu trước đó thi triển uy phong, nhưng nhiều cường giả như vậy tập kích, bọn họ liền không còn sợ hãi, vốn chi mối thù phế đi Hải Vô Quy còn chưa trả.
Quang Chi Lâm ngồi trong phòng, nhận được tin tức khiến hắn vui vẻ, tuy nhiên hắn đối với Dạ Khinh Ưu đánh giá cực kỳ cao, coi đám người này vây công cũng không tác dụng gì.

Hắn lập tức liền bóp nát Quang Bài, một lão già xuất hiện ngay trước mặt hắn, cung kính quỳ xuống.

Lão già chính là thủ hộ giả bên cạnh hắn, thực lực Tố Đạo Cảnh, giơ tay nhấc chân liền có thể hủy diệt cả Lạc Uyên Tinh Cầu.
" Thiếu chủ.

"
" Ngươi len lỏi vào đám người, nhanh chóng giải quyết người này.

Tốt nhất liền tránh để Thiên Đạo nhận ra.

"
Dứt lời, hắn liền đem hình ảnh Dạ Khinh Ưu chiếu đi ra, lão già cẩn thận quan sát liền ngoan ngoãn gật đầu, sau đó biến mất.

Quang Chi Lâm ngồi khoanh chân, môi nở nụ cười âm trầm.
" Để xem lần này ngươi thoát thế nào.

Yên tâm mà chết đi, nữ nhân bên cạnh ngươi ta sẽ thay ngươi chiếu cố.

"

Bình Luận (0)
Comment