Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 307


Nam Cung Đại Trưởng Lão ở một bên lại không có thời gian để bận tâm biến cố phát sinh, lão đang hoảng sợ nhìn trước mắt xinh đẹp nữ nhân thực lực khủng bố, cứ như vậy một người độc chiến bốn vị Địa Tôn cường giả liên thủ.
Phượng Thiên Nhã đằng sau lưng xuất hiện một đôi cánh hỏa phượng xinh đẹp, dập cánh một cái tốc độ liền gia tăng gấp ba lần, lập tức một mình chiếm giữ thế thượng phong đối chiến bốn Địa Tôn và một Thiên Tôn liên thủ.
" Đáng chết, mau chóng giết nàng… Dùng toàn lực.

"
Nam Cung Đại Trưởng Lão hét lên, bốn lão già Nam Cung trưởng lão khác nghe vậy liền lập tức đồng thời tế ra huyết sắc ngọc châu cùng một thanh bạch sắc cốt kiếm, đem bốn bức tượng Ma Quân phóng ra giữa không trung.

Ma Tượng hóa thành bốn đầu Ma Quân khổng lồ, khuôn mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Nhã.
Từ miệng đám Ma Tượng phun ra từng đợt huyết tinh tanh tưởi, phạm vi bao phủ xung quanh cả vạn dặm, khí huyết nồng nặc làm vật sống chạm vào chỉ có kết quả bị hủ thực.
Phượng Thiên Nhã vội vã đứng chắn trước người tam nữ, Phượng Hoàng hỏa diễm bao bọc xung quanh các nàng xua tan huyết khí, mày đẹp khẽ nhíu, kiếm trong tay chợt biến mất, thay vào đó là một cây trường cung, bên trên có đồ ấn Phượng Hoàng tinh xảo, hỏa diễm chợt bao phủ, một mũi Hỏa Tiễn được hình thành.

Phượng Hoàng Thánh Hỏa bao bọc ngay đầu mũi tên, ngắm ngay vị trí của một tên trưởng lão Nam Cung thế gia có tu vi yếu nhất, chuẩn xác kích bắn.
Tên trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, đầu tên hỏa diễm đã xuyên qua phá nát huyết sắc ngọc châu, trực tiếp cắm phập vào lồng ngực hắn.

Hỏa diễm lập tức cháy lên, thiêu rụi tên trưởng lão xấu số trong nháy mắt, lão chỉ kịp hét lên một tiếng rồi không cam lòng, ngay cả tro cốt cũng bị đốt trụi.
" Phượng Hoàng Thánh Hỏa… "
Nam Cung Đại Trưởng Lão cả kinh, sợ hãi kêu lên, thật không ngờ tới nữ tử kia lại có thể sở hữu Huyết Mạch Phượng Hoàng tinh thuần như vậy.

Sợ rằng loại Huyết Mạch này chỉ có Thánh Nữ của Phượng Yêu Tộc mới có thể so sánh.
Suy đoán này khiến lão âm thầm rùng mình, thắc mắc rằng liệu đối phương có phải là vị Thánh Nữ kia không? Nhưng lập tức lão liền bình tĩnh lại.

Nếu như thật là vị Thánh Nữ kia ra tay, lão ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, sớm đã bị thiêu chết từ đầu rồi.
" Mặc kệ ngươi có thân phận gì, sớm muộn cũng phải chôn vùi ở đây mà thôi.

"
Nhớ tới Lưu Ảnh Ngọc đã sớm truyền ra ngoài, tin tưởng cao thủ xung quanh sẽ sớm xuất hiện, lão càng thêm tự tin, chỉ cần câu giờ đợi đến khi người đến đông đủ là được, thu phục cái nữ nhân kia còn khó khăn hay sao?
" Khặc khặc, nhân loại lại ti tiện như vậy… Dùng số đông hiếp số ít, thật làm mất mặt cường giả.


"
Bỗng, không biết từ bao giờ, một âm thanh cười quái dị phát ra từ sau lưng làm cho đám người Nam Cung Đại Trưởng Lão và ba tên trưởng lão khác đều phát hoảng, hướng ánh mắt đi nhìn lại.

Chỉ thấy, xuất hiện chính là bốn tên thủy yêu quái dị, một tên hai càng đỏ khỏe mạnh, một kích vươn ra liền lập tức đem Ma Tượng của một tên trưởng lão phá nát, sau đó nó há mồm phóng ra bọt trắng làm cho trưởng lão Nam Cung thế gia ôm mặt gào thét, da thịt nhầy nhụa dần dần biến thành bọt máu rơi tõm tõm xuống mặt đất, hóa thành huyết dịch đỏ tươi.
Một bên khác, trưởng lão Nam Cung thế gia trẻ tuổi lại bị tám cái vòi quấn lấy, tứ thân ngũ liệt, phanh thây thành từng mảnh, máu tươi chảy xối xả.

Từng chút một, thân thể bị tám cái vòi tiếp tục quấn lấy đến khi không còn chút vết tích nào.
Ở chỗ khác, gã trưởng lão còn lại bị một cây đinh ba cắm xuyên đầu, hai mắt trợn to, chân tay buông lỏng như xác chết, không còn chút sinh cơ.
Nam Cung Đại Trưởng Lão quá đỗi hoảng sợ, quyết đoán liền xoay người muốn chạy, lập tức bị một tên mặc áo choàng đen chặn lại, hai mắt của gã đỏ lòm nhìn thẳng vào Nam Cung Đại Trưởng Lão làm lão rùng mình.
" Các ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta vốn không thù không oán...!"
" Khặc khặc, một kẻ như ngươi còn chưa có đủ tư cách để biết.

"
Bỗng chốc áo choàng đen chợt mở toang, ngay lập tức Nam Cung Đại Trưởng Lão quyết đoán sử dụng Huyết Chú định dùng để Huyết Độn bỏ chạy.

Nhưng không kịp để lão thực hiện được ý đồ, không gian giữa người gã áo choàng đen như biến thành cái hố đen, lập tức hút lão vào bên trong.

Nam Cung Đại Trưởng Lão hoảng sợ vùng vẫy, trơ mắt nhìn bản thân càng đến gần cái lỗ hổng đáng sợ của tên kia, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, hai mắt lão đỏ lên, hét lớn.
" Tốt lắm, nếu đã ép ta đến đường cùng… thế thì tất cả cùng đi chết đi.

"
Trong nháy mắt, thân thể Nam Cung Đại Trưởng Lão trướng phồng, hắc bào y nhân nhìn thấy vậy ánh mắt co rụt lại, tràn đầy hoảng sợ.

Hiểu đối phương muốn tự bạo, như vậy thật đối với hắn cũng là tổn thương không nhỏ.
" Biết vậy nên cẩn thận một chút, khốn kiếp.

"

Hắc bào y nhân không cách nào kìm lại được, bởi lẽ dùng chiêu này khiến cho hắn không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Cung Đại Trưởng Lão tự bạo.

Bỗng một thân ảnh xinh đẹp lóe lên, một mũi trường thương sắc nhọn đâm tới, khí thế sắc bén vô cùng như muốn rạch nát hư không.

Một thương đâm ra liền làm Nam Cung Đại Trưởng Lão vừa mới phình to lại liền như bong bóng xì hơi mà xẹp xuống, hóa thành vụn máu rơi tung tóe.
" Phượng tiên tử… "
Hắc bào y nhân nhìn thấy Phượng Thiên Nhã vừa ra một kích, vô cùng vui mừng, cũng thành kính mà xem nàng.

Phượng Thiên Nhã thu lại trường kích, nhàn nhã nhìn xung quanh, xác nhận một bên Dạ Khinh Ưu cũng dễ dàng đem hai nhà Thượng Quan Gia và Lương Gia diệt, liền lập tức cùng hắn tụ tập.
" Chủ nhân… "
Phượng Thiên Nhã âm thanh thanh thúy đi tới trước mặt nam nhân, nhu hòa mà cung kính nhìn hắn.

Dạ Khinh Ưu liếc mắt liền nhận ra mọi chuyện, khẽ gật đầu, cùng tam nữ lướt tới bên cạnh Cung Nguyệt Kha, hỏi.
" Giải quyết xong rồi sao? "
" Vâng, chỉ là dường như thông tin vẫn kịp truyền ra bên ngoài.

Chỉ sợ rằng sẽ kéo đến thêm nhiều cường giả.

"
Phượng Thiên Nhã tư thái thon thả ưu nhã, đứng một bên không nhiễm bụi trần, một bộ hầu gái phát huy sự trang nhã của nàng đến cực điểm, khiến cho nữ nhân nhìn nàng cũng phải sinh ra tâm tán thưởng.

Dạ Khinh Ưu nghe thấy liền một chút để tâm cũng không có, thản nhiên nói.
" Mây quan xi mây quan xi, không vấn đề gì, bọn chúng muốn đến thì đến.

Chỉ là nhiều hơn vài bộ xác chết mà thôi.


"
" Đại chủ nhân… "
Từ xa, lập tức bốn tên thủy yêu liền cung kính quỳ xuống trước mặt hắn, bọn chúng chính là Tứ Hải Thiên Vương: Hùm Cư, Hà Chương Ngư, San Hải, Hắc Bì tại Lạc Hồn Hải bị Mộng Uyên thu làm tiểu đệ, nay trở thành thuộc hạ sai khiến của Dạ Khinh Ưu.

Bọn chúng tự dưng đối với Dạ Khinh Ưu sợ hãi trong lòng, dĩ nhiên trước đó nhìn thấy tên nam tử này thể hiện làm bọn chúng không dám phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe lời, như sợ làm phật lòng hắn.
Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là chết rồi thì tránh không khỏi lại biến thành nồi lẩu hải sản thập cẩm để trên bàn nhậu ngày tết.

(:D)
" Không tệ, nếu như các ngươi biểu hiện tốt mà nói, tương lai giúp các ngươi trở thành Linh Thú cũng không khó khăn.

"
" Tạ ơn đại chủ nhân… "
Đám Hắc Bì nhìn nhau, lập tức vui mừng quá thảy mà dập đầu nói.

Bọn chúng tự dưng biết từ Yêu Thú hóa thành Linh Thú có bao nhiêu khó khăn, tự bản thân muốn tiến hóa thành Linh Thú quá hà khắc.

Nhưng nếu như vị siêu nhiên cường giả trước mặt giúp sức, đương nhiên bọn chúng có niềm tin mãnh liệt.

Lập tức bọn chúng càng thêm ngoan ngoãn mà phục tùng, tận tình dâng hiến mọi công sức giúp vị chủ nhân trước mặt làm việc.
" Dạ lang, ngươi tới sao? "
Cung Nguyệt Kha giật mình, dường như sợ hãi gì đó mà cúi đầu, nàng tự nhiên nghĩ vì nàng trốn đi cùng tam nữ Ma Tộc đến Thượng Quan Gia báo thù lại khiến hắn tức giận.

Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, không nói gì, đem nàng kéo đến ôm trong lòng.
Được hắn chủ động ôm lấy, Cung Nguyệt Kha quá đỗi vui mừng, đầu nhỏ tựa vào ngực hắn, im lặng tận hưởng.

Thượng Quan Vân Ngọc tỉnh lại, nhìn thấy lại cảm giác hâm mộ, chợt ánh mắt nhìn sang một bên Thượng Quan Gia bị tàn phá, trong lòng ngổn ngang bồi hồi, lại không hề cảm thấy bi thương, thậm chí còn có chút hả hê, một gia tộc đem mạng sống cha nàng ra đánh cược, bị như vậy thật rất đáng.
" Dạ lang, cảm tạ chàng.

"
" Không cần, nàng là nữ nhân của ta.

Ai động tới, kết cục chỉ có thể như vậy.


"
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nói, mặc dù trong lời nói không có bao nhiêu ba động cảm xúc, nhưng Thượng Quan Vân Ngọc tự nhiên hiểu nam nhân này vẫn là rất thật tâm quan tâm nàng, liền tựa vào một bên vai của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
Ôm hai vị đại mỹ nữ, Dạ Khinh Ưu gương mặt thoáng hiện lên vẻ ôn nhu, sau đó chợt chuyển ánh mắt sang nhìn Nam Cung Tịch Lộ.

Nàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ không thể tin, người nam nhân trước mắt chính xác là người mà nàng hằng đêm mong nhớ.
" Dạ công tử, là ngươi sao? "
Nam Cung Tịch Lộ bước đến, hai mắt ươn ướt, cảm giác mọi chuyện cứ như là mơ vậy.

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, chợt nhớ tới nữ nhân này, dâng lên cho hắn chút ấn tượng.

Ngày trước tại Huyết Vũ Đại Lục, thiếu nữ này chính là đột nhập vào trong Long Mạch của Thiên Tần Đế Quốc mà đoạt lấy Long Mạch, tình cờ quen nhau một đoạn.

Nói thật ra, hắn đối với nàng cũng không có nhiều ấn tượng, thật không ngờ đối phương lại dùng nhiều như vậy tình ý nhìn hắn, mặc dù cả hai chỉ gặp thoáng qua một lần.
" Là Nam Cung tiểu thư sao, không ngờ cô cũng ở đây… "
Dạ Khinh Ưu nhẹ cười đáp.

Vừa dứt lời, Nam Cung Tịch Lộ biểu hiện so với nhị nữ còn không kém, lao vào ngực hắn ôm lấy, dụi dụi đầu, khóc thành tiếng.
" Dạ công tử… Dạ công tử… rốt cuộc thiếp thân cũng gặp lại được công tử.

Ta thật hối hận khi đó không nói cho công tử… Ta… ta thích công tử.

"
Biểu hiện của nàng lập tức để cho chúng nữ trong đó nhìn có phần tròn mắt, không nghĩ đến vị mỹ nữ mới xuất hiện này vậy mà còn có một chân với nam nhân của các nàng.

Rốt cuộc cũng chẳng biết hắn còn có bao nhiêu nữ nhân ở bên cạnh.
Phượng Thiên Nhã thản nhiên nhìn như không có gì, dù sao nàng sớm xác nhận bản thân cũng sẽ là người của chủ nhân, hắn có bao nhiêu nữ nhân đối với nàng không phải vấn đề.

Chỉ cần hắn cưới tiểu thư của nàng liền tốt.
Tứ Hải Thiên Vương lại có chút khâm phục, không nghĩ vị chủ nhân này lợi hại như thế, bên cạnh có thể dụ dỗ nhiều như vậy mỹ nữ chủ động tìm đến hắn.

Bình Luận (0)
Comment