Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 333


Đối diện ánh mắt bất thiện của hắn, nữ tử vẫn giữ tư thái mỉm cười ung dung, nàng nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai, giọng nói chân thành dịu dàng.
" Thiếp ở nơi này đợi hơn trăm năm, mỗi ngày sống chỉ có một nguyện vọng.

Đó là gặp lại chàng, cũng may duyên phận hai ta còn tốt.

Để thiếp trước khi chết được tạo hóa gặp lại chàng.

"
" Ta không biết ngươi.

"
Dạ Khinh Ưu nhíu mày đáp, thật sự hắn chưa từng gặp nữ tử trước mặt, dù là khí tức hay dung mạo đều không cho hắn một loại cảm giác quen thuộc nào.

Nữ tử nghe vậy, không có thất vọng, vẫn mỉm cười, nói.
" Thiếp là Huyễn Điệp, chuyện chàng không biết ta cũng là chuyện bình thường.

Bởi lẽ chàng cũng không còn Luân Hồi Đạo Thể nữa, mất đi ký ức kiếp trước cũng là lẽ phải.

"
" Ta có kiếp trước? "
Dạ Khinh Ưu càng hoang mang, hắn không rõ ràng bản thân có bao nhiêu kiếp trước, lại còn Luân Hồi Đạo Thể là thế nào? Có liên quan gì tới hắn? Nữ tử này làm cho hắn trong lòng bối rối, khiến hắn có một cảm giác trống rỗng không nói rõ thành lời.
" Ngươi muốn gì? "
Dạ Khinh Ưu bàn tay đặt ngang trán, che giấu cảm giác khó chịu, vẫn không có dễ dàng tin tưởng nhìn Huyễn Điệp.

Mà nàng vẫn giữ vẻ dịu dàng trên mặt, thân thể đứng lên đi đến gần hắn ngồi xuống, đầu dựa vào lồng ngực nam nhân, tràn ngập một loại nhu tình mật ý, nói.
" Thiếp chỉ muốn ở bên cạnh chàng, thời gian của thiếp không còn dài.

Chỉ muốn dùng nốt khoảng thời gian này ở bên cạnh chàng.

"
Dạ Khinh Ưu cảm nhận làn hương quyến rũ dịu ngọt phát ra từ thân thể Huyễn Điệp, nàng ta có một loại mê người khí tức làm cho nam nhân khó lòng chống cự.

Tiếc rằng dù nàng xinh đẹp như thế nhưng Thể Chất lại là Huyền Âm Hóa Thể, định trước bản thân chỉ có thể làm Lô Đỉnh cho người khác.
Đột nhiên bàn tay non mềm của Huyễn Điệp vươn lên sờ vào mặt hắn vuốt ve, nàng ngẩng cao đầu ngắm nhìn khuôn mặt hắn sau dáng vẻ Lang Phong, nhẹ nhàng nói.
" Chàng đây là dịch dung sao? Thiếp cảm giác nhìn gương mặt này rất xa lạ.


Có lẽ không phải là chân dung chàng kiếp này đi.

"
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng hơi do dự, sau một lúc cũng quyết định gỡ bỏ dịch dung, để lộ ra chân diện.

Huyễn Diệp nhìn diện mạo thật sự của hắn, không chút ba động, chỉ mỉm cười, mặt chôn sâu vào lồng ngực hắn.
" Quả nhiên chàng vẫn rất anh tuấn, giống hệt kiếp trước.

"
Dạ Khinh Ưu vốn muốn hỏi vì sao nàng ta có thể nhận ra hắn, nhưng chợt dừng lại, hắn cảm giác mỹ nữ trong ngực mình run rẩy.

Sau một lúc lại nghe thấy tiếng ho dữ dội, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Huyễn Điệp bàn tay che miệng, che đi vết máu bắn trong lòng bàn tay.
" Ngươi làm sao vậy? "
Dạ Khinh Ưu đột nhiên không nỡ nhìn, vội vàng kiểm tra Huyễn Điệp, liền thấy nàng ho ra máu, bên trong thân thể nàng, hắn không cảm nhận được chút Đạo Nguyên Lực nào.

Thân thể Huyễn Điệp giống như người thường, trong mình mang theo căn bệnh của phàm nhân, yếu ớt suy nhược, sắc mặt tái mét.
" Khụ khụ… không sao Dạ lang… "
Huyễn Điệp dùng khăn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nàng dịu dàng mỉm cười nhìn hắn, thấy hắn quan tâm nàng như vậy làm nàng rất vui.

Dạ Khinh Ưu không nhiều lời, lập tức kiểm tra thân thể nàng, đem một viên Thanh Linh Đan bỏ vào miệng, loại đan dược này ngay cả phàm nhân cũng có thể phục dụng, tương đương chữa được bách bệnh.
Huyễn Điệp không từ chối, hé miệng để hắn đút Thanh Linh Đan vào miệng nàng.

Dạ Khinh Ưu giúp nàng tiêu hóa dược lực, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt trở nên khó coi.

Dược lực đi vào thân thể nàng, vậy mà hoàn toàn bị một khỏa Âm Đan trong thân thể nàng hấp thu toàn bộ, thậm chí nó còn đang hấp thu sinh mạng khí tức của Huyễn Điệp.
Hắn cuối cùng cũng hiểu Huyền Âm Hóa Thể là như thế nào, các nàng như đan dược hình người, dùng toàn bộ sinh mạng lẫn tu vi nuôi dưỡng Âm Đan trong thân thể, cho đến khi sinh mệng tận cũng chỉ làm giá y, để người khác hưởng lợi toàn bộ.
" Không cần cố gắng đâu, dù là kiếp trước chàng cũng chỉ có thể kéo dài chút thời gian cho thiếp.

Dù sao thiếp cũng quen rồi, chết cũng không có gì đáng sợ.

"
Huyễn Điệp ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn mỉm cười, nàng chợt đứng dậy, bàn tay đặt trên thắt lưng, kéo nhẹ.

Làn váy mỏng manh rơi xuống, để lộ làn da trắng trẻo phía sau, thân hình nàng thon thả, bộ ngực không tính lớn nhưng vừa tay, bên dưới nội khố màu hồng ẩn hiện khe mu mê người.


Nàng dù bệnh yếu, nhưng thân thể sức hấp dẫn cực lớn, thật sự khiến nam nhân điên đảo.
" Dù sao cũng không thể tiện nghi người ngoài.

Dạ lang, đến đây đi.

"
Huyễn Điệp bàn tay đặt trên đùi ngà trắng ngọc, ra sức dụ dỗ hắn.

Dạ Khinh Ưu hiện tại làm sao có tâm trạng? Mày khẽ nhíu, lập tức cầm y phục của nàng đứng dậy giúp nàng mặc lại, gương mặt hắn hiện rõ vẻ khó chịu.
" Ngươi hiện giờ căn bệnh thành cái dạng này, lại còn dám suy nghĩ đến chuyện đó sao.

"
Huyễn Điệp bị mắng lại hết sức vui vẻ, nàng cũng không ngoan cố mà mặc lại y phục.

Thân thể ngã vào lòng hắn, cười nói.
" Dù sao cũng không thoát được.

Chỉ sợ lúc nãy chàng đem bọn họ giết sạch sẽ dẫn đến người chú ý, thiếp đã kêu Hồng di kéo dài thời gian đủ để giúp thực lực chàng tăng tiến… Chàng lại từ chối.

"
" Hiện tại dù nàng có hi sinh cũng không giúp tu vi ta tiến bộ bao nhiêu.

Còn kẻ nào dám tiến vào, ta liền giết sạch.

"
Sát khí trong mắt hắn cực thịnh, Huyễn Điệp chớp chớp mắt nhìn hắn, nói.
" Chàng so với trước thật có chút thay đổi, trước kia chàng còn không thích giết người.

"
Huyễn Điệp cười cười, nàng không có nghi ngờ hắn, vì nàng tin tưởng hắn hết thảy.

Dạ Khinh Ưu giờ chỉ đang suy nghĩ làm sao giúp Huyễn Điệp chữa trị, hắn lúc này đã xác nhận nữ tử này hoàn toàn không có chút tâm cơ nào, chỉ đơn giản chấp nhận để Hồng Lâu Mộng nuôi nhốt rồi đem bán ra ngoài.


Tình cảm của nàng dành cho hắn so với những nữ tử khác chỉ hơn chứ không kém, hoàn toàn nhìn hắn giống như toàn bộ sinh mệnh của nàng vậy.
" Ta không tin không có cách.

"
Dạ Khinh Ưu lúc này hoàn toàn không quan tâm chuyện gì, chỉ muốn đem Huyễn Điệp chữa trị.

Hắn trong tay Dạ Kiếm xuất hiện, một kiếm chém ra đem không gian nơi này xẻ đôi, tạo thành một con đường, ôm lấy Huyễn Điệp phi thân rời khỏi.
Huyễn Điệp theo bản năng bám lấy hắn, mỉm cười vui vẻ.

Nàng dù cảm giác thân thể di chuyển tốc độ rất nhanh, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo cắt da nào, hoàn toàn được hộ cương khí của hắn bảo hộ.

Ánh mắt nàng thích thú mở ra, ngắm nhìn từ bên trên hướng xuống không trung, nhìn thấy trong thành tấp nập nhộn nhịp cảm thấy lý thú, nàng từ trước đến giờ từ nhỏ đã ở trong Hồng Lâu Mộng không được ra ngoài, đây là lần đầu nàng nhìn thấy cảnh vật bên ngoài thế gian, hết sức tò mò.
Dạ Khinh Ưu đem nàng một đường đi thẳng, hắn đang nghĩ dùng cách nào giúp nàng loại Âm Đan trong thân thể, giúp nàng tu luyện bình thường.

Dù là Y Thánh, nhưng hắn vẫn không có biện pháp, chỉ sợ làm tổn thương thân thể của Huyễn Điệp.
" Dạ lang, bên dưới trông rất vui.

Chúng ta cùng nhau đi dạo đi.

"
Huyễn Điệp ôm lấy hắn, giọng nói dịu dàng mang theo chút trẻ con.

Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, liền mềm lòng gật đầu, hướng xuống mặt đất đáp bên trong thành.

Huyễn Điệp liền ôm lấy hắn kéo đi, hai người xuất hiện tại tòa thành nhỏ cách xa Kỳ Lân Thành, nơi này có phàm nhân sinh sống, bên trong có bày bán hàng quán đồ ăn tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Huyễn Điệp mua lấy một sâu kẹo hồ lô, nàng ngậm mút ngon lành hết sức, lại hướng sang hắn chia sẻ.

Dọc đường nàng nhìn thấy rất nhiều điều mới mẻ, vui cười cùng hắn trò chuyện.
Dáng vẻ của nàng thật sự làm cho người xung quanh bị thu hút, đều không có ai thu phí nàng, thậm chí còn tặng thêm.

Huyễn Điệp tính cách thật sự làm người khác vui vẻ, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen ghét nhìn về Dạ Khinh Ưu, cũng có ngưỡng vọng một đôi kim đồng ngọc nữ.
Vốn còn muốn đi lâu hơn, nhưng Huyễn Điệp thân thể lại trở nên nặng nề, nàng cầm không nổi đồ trong tay, liên tục ho khan, khăn tay lại nhuốm đỏ màu máu.

Dạ Khinh Ưu lập tức đem nàng ôm lấy, kéo vào bên trong phòng, giúp nàng chữa trị.
Mặc dù không thể giúp nàng trị dứt điểm, nhưng có thể giúp nàng thân thể không còn bị tác động.

Dạ Khinh Ưu bây giờ cảm giác rất khó chịu, hắn không ngờ bản thân lại không thể chữa trị được một căn bệnh phàm nhân, quan trọng nhất vẫn là không thể giải quyết được Âm Đan trong thân thể nàng.
" Nghe nói Mộc Dao Tiên Trì bên trong chính là Thánh Thủy.

Hi vọng có thể giúp đỡ nàng.


"
Dạ Khinh Ưu nhớ tới Trì Dao Tiên Tử cũng có tình trạng giống Huyễn Điệp, mang thể chất phàm nhân.

Hắn có chút hi vọng Mộc Dao Tiên Trì có thể giúp Huyễn Điệp ít nhiều.
Mặc dù Tiên Trì Đại Hội còn chưa có chính thức mở cửa, nhưng hắn không đợi được.

Lập tức ôm lấy Huyễn Điệp hướng phía Mộc Dao Tiên Trì đi đến.
Lúc này Huyễn Điệp đã lâm vào hôn mê, hắn không muốn đem tình trạng nàng biến nặng cho nên tạm thời chỉ có thể tạm phong ấn nàng.
Vừa đi ngang qua một vùng trời, hắn nhìn thấy hai phương đuổi giết, phía trước là một đôi nam nữ trẻ tuổi, trên thân thể thương tích đầy mình.

Phía sau đuổi tới vô số cường giả, đều mặc cùng một loại trang phục, xem ra đều là người của một phương thế lực, đang hung hăng truy sát hai người phía trước.
Dạ Khinh Ưu không thèm quan tâm, hắn bay lướt qua mặc kệ sống chết của cặp thiếu niên thiếu nữ.

Trước mắt Huyễn Điệp vẫn là quan trọng hơn.
Thấy có người bay qua, thiếu niên trong cặp nam nữ liền lộ ra vẻ kinh hỉ, vội vàng hét lên.
" Vị đạo hữu này, làm ơn cứu giúp chúng ta.

"
Nhưng không có đáp lại, bóng dáng Dạ Khinh Ưu đã mất hút trước mặt hắn làm cho thiếu niên ngây người, âm thầm bực mình, nhưng không dám chậm trễ thời gian để ý, cực tốc dùng toàn lực chạy trốn.
Thiếu nữ đi phía sau chợt dừng lại, nàng cắn răng quay sang nhìn thiếu niên nói.
" Hoàng An, đệ rời trước đi.

Ta ở đây chặn lại bọn họ.

Tương lai của Hoàng Gia chỉ trông cậy vào đệ báo thù.

"
" Tỷ tỷ...!"
Thiếu niên tên Hoàng An bi thống kêu rên, hắn biết lúc này không thể do dự, lập tức xoay người liền chạy.

Hắn dùng hết tốc lực bỏ trốn, chỉ mong tỷ tỷ hi sinh không vô ích, âm thầm thề về sau sẽ trả thù.
Đúng lúc này, hắn vừa đi được một đoạn liền gặp được một người, trước mặt xuất hiện một nam nhân bề ngoài tuổi so với hắn lớn hơn chút, bộ dáng thư sinh, đang cẩn thận nhìn lấy Hoàng An.

Không biết vì sao Hoàng An lại cảm giác thiếu niên trước mắt chính là cứu tinh của bọn hắn, lập tức nói.
" Đạo hữu, mau cứu tỷ tỷ ta.

"
Hàn Bạch nghe vậy không có lập tức hành động, trái lại còn cẩn thận thăm dò thực lực kẻ thù mà Hoàng An nói tới, sau khi thấy đám người kia cao nhất chỉ là Thánh Linh Cảnh Tam Giai liền an lòng.

Nhìn thấy thiếu nữ kia nhan sắc chim sa cá lặn, hắn càng không chần chừ liền xuất thủ.

Bình Luận (0)
Comment