Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 343


Diệp Lăng trước đó bị Dạ Khinh Ưu tập kích tại Địa Đàng Bí Cảnh suýt chút nữa mất mạng, đối phương kim thủ chỉ cũng bị hắn phá nát.

Lấy được đồ vật trên thân thể Diệp Lăng xong, Dạ Khinh Ưu sau đó cũng không thèm để ý sống chết của gã, không nghĩ đến đối phương còn có thể phát triển, tu vi thậm chí đột phá Thánh Linh Cảnh, đạt đến Thánh Linh Ngũ Giai.
Diệp Lăng không hề nhận ra Dạ Khinh Ưu, bởi vì hắn vẫn đang còn dịch dung, lúc này gã hết sức hoảng sợ, cảm nhận vết thương nơi cánh tay không thể khôi phục, sắc mặt liền trầm xuống.

Diệp Lăng kinh hãi nhìn Dạ Khinh Ưu, trong lời nói tràn ngập e dè cùng phẫn nộ, hỏi.
" Ngươi là thần thánh phương nào? "
" Nam nhân sẽ đem nữ nhân của ngươi đè dưới thân.

"
Dạ Khinh Ưu híp mắt cười, lời nói trần trụi đầy ý vị NTR, cánh tay đem thiếu nữ ôm vào lòng, bàn tay không hề nhàn rỗi bóp lấy bộ ngực sau hai lớp mảnh vải của nàng, bầu ngực sữa căng tròn dù cách lớp y phục vẫn cảm giác hết sức vừa tay.

Cảnh này đập vào mắt Diệp Lăng làm hai mắt hắn đỏ lên, gương mặt tràn ngập cảm xúc phẫn nộ, hắn ngay cả tay của sư muội còn chưa kịp nắm thì đã bị nam nhân kia chiếm tiện nghi.

Hận ý cùng phẫn nộ xông cao đầu, làm hắn không còn bận tâm kẻ thù thực lực kinh khủng, ánh mắt đỏ ngầu lộ vẻ ghen ghét dữ dội.
" Khốn nạn, ngươi dám chiếm tiện nghi sư muội.

Ta phải đem ngươi rút xương lột da.

"
Dứt lời, hắn tay trái nắm một thanh trường đao đỏ như máu, có phần giống dao thái thịt nhìn còn rỉ sét, nhưng khí tức cổ hoang làm chấn nhiếp nhân tâm kẻ thù.

Một đao chém ra, huyết sắc quang mang che phủ cả bầu trời, sát khí lăng lệ cô đọng thành thực chất áp xuống đầu Dạ Khinh Ưu, dù là Địa Tôn cường giả tồn tại cũng không dám đón đỡ chính diện một kích.
Dạ Khinh Ưu khẽ cười, miệng cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nữ tử, cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng trong vô thức.

Càng nhìn, Diệp Lăng hai mắt càng đỏ như máu, khí tức xung quanh người ba động mãnh liệt, chợt trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Dạ Khinh Ưu, một quyền đấm tới nhắm ngay giữa ngực hắn.
Một đám người quan sát hoảng sợ, không nghĩ đến thực lực Diệp Lăng kinh khủng vượt xa dự liệu, thậm chí Dạ Khinh Ưu còn kinh khủng hơn, đem Diệp Lăng kẻ kia nghiền ép cho không thở nổi.
Bách Trung Vô Tận lúc này hết sức vui mừng, hắn không ngờ bản thân lại lựa chọn chính xác như vậy, người kia không chỉ Y Đạo xuất chúng mà thực lực càng là khủng bố.

Ánh mắt hắn nhìn lúc này Dạ Khinh Ưu đem Diệp Lăng đạp dưới chân, thần sắc như trêu đùa mà chợt cảm thấy rùng mình, nghĩ đến nếu lúc đó không kịp ngăn cản Bắc Đường Vũ liệu có phải kết cục càng thê thảm hơn không? Haha, có thể lắm.
Diệp Lăng hiện tại toàn bộ tôn nghiêm của hắn đều bị dẫm đạp dưới chân Dạ Khinh Ưu.

Thân thể xương cốt toàn thân bị đạp nát, hai tay hóa thành huyết vụn, Đạo Nguyên Lực toàn bộ thân thể như héo rút, còn cảm giác giống như mất đi loại tự tin vốn có trước đó.


Uất ức nhất chính là nhìn thấy sư muội hắn yêu thích nằm trong lòng nam nhân đáng hận kia.
" Đem hắn nhốt lại.

"
Dạ Khinh Ưu nhìn Bách Trung Vô Hận nói, vị thiếu gia này rất nhanh chóng đi làm, hắn lúc này vui mừng, cũng không dám làm phiền Dạ Khinh Ưu.

Thấy đối phương đem nữ tử ôm vào trong phòng, liền dặn người không được làm phiền, đồng thời đem Diệp Lăng lôi xuống từ từ tra tấn.
Dạ Khinh Ưu đem nữ tử thức tỉnh lại, làm nàng mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy hắn đã hoảng sợ la lên, một chưởng vồ tới muốn đánh hắn.

Dạ Khinh Ưu tùy tiện cho nàng vung chưởng, chưởng lực yếu ớt đến mức đáng thương, làm hắn mảy may không chút tổn hại, còn khiến bàn tay nàng tê rần.

Gương mặt tuyệt mỹ của nàng tràn ngập vẻ hoảng sợ, ra sức vùng vẫy.
" Ngươi đã làm gì ta!!? "
Toàn thân tu vi của nàng bị phong bế, không thể phát ra chút lực đạo nào.

Nàng càng nghĩ càng hoảng sợ, nghĩ lại trước đó hoàn cảnh, dường như hiểu ra gì đó, ánh mắt phẫn nộ hướng về hắn.
" Các ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!! "
" Hèn hạ hay không, nàng muốn thử sao? "
Dạ Khinh Ưu đè nàng ra giường, bàn tay nâng lên chiếc cằm trơn bóng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

Không hiểu sao lại làm nữ tử cảm thấy như khuất phục, ngừng giãy giụa, quay đầu không nhìn lấy hắn.

Hắn đem nàng thả ra, bản thân thản nhiên ngồi trên ghế, hỏi.
" Nàng tên là gì? "
" Ta… "
Nữ tử vốn không muốn trả lời, nhưng ánh mắt của nam nhân kia giống như cảnh cáo nàng nếu như càng chống đối thì kết quả càng thảm, nàng sau đó đành cắn răng đáp.
" Hồng Mỵ.

"
" Hồng Mỵ sao? Nàng với Diệp Lăng có quan hệ gì? "
Dạ Khinh Ưu nâng trong tay một tách trà, nhẹ thổi một hơi, Hồng Mỵ nghe hắn nhắc tới Diệp Lăng, thân thể khẽ run rẩy, không hiểu sao lại thấy bất an, đáp.
" Huynh ấy là sư huynh của ta.

Ngươi hỏi làm gì? Nếu muốn đem ta đe dọa sư huynh thì vô dụng thôi.


Ta sẽ không cùng ngươi phối hợp… "
" Vậy...!sao? "
Dạ Khinh Ưu chợt đứng dậy, đem Hồng Mỵ kéo lên theo, bàn tay bóp hai má nàng, híp mắt nhìn nàng.
" Ta còn cần bẫy hắn sao? Chính hắn tự mình chui đầu vào lưới.

Để ta dẫn nàng đi xem hắn.

"
" Cái gì! Sư huynh bị bắt ư? "
Gương mặt Hồng Mỵ trở nên tái mét, thân thể run rẩy, nàng cố bình tĩnh để bản thân không bị dắt mũi, nhưng cảm giác bất an cứ lan tỏa trong lòng.

Dạ Khinh Ưu xoay người chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt thản nhiên, nói.
" Ngươi muốn nhìn hắn, đi theo ta.

"
Nói rồi, hắn mở cửa bước ra ngoài, Hồng Mỵ nhìn theo hắn bước đi, hơi chần chừ một chút, cũng vội đuổi theo sau.

Trên dọc đường gặp được hộ vệ tứ gia nhìn thấy hắn, toàn bộ đều cung kính cúi đầu, khiến Hồng Mỵ kinh ngạc, nhớ đến trước đó tên nam tử này cũng là cùng nàng tham gia, còn là vai trò khách khanh, đột nhiên lại cảm giác hắn biến hóa thân phận càng siêu phàm.
" Lang Phong Y Sư, chuyện gì làm ngài đích thân rời đi? "
Bách Trung Vô Tận vội vã đi đến gặp hắn, thái độ cung kính, ánh mắt dừng trên người Hồng Mỵ, kinh ngạc vì không nghĩ nữ tử kia lại xinh đẹp như vậy, dù hơi tiếc nhưng lại không hối hận, dù sao nhờ vậy mà hắn có thể làm quen được với một người khủng bố như Dạ Khinh Ưu.

Hắn rất biết điều di dời ánh mắt, vội vã hỏi dò mục đích của Dạ Khinh Ưu, như sợ đối phương có gì phẫn nộ mà liên lụy tứ gia.
" Dẫn ta đến chỗ Diệp Lăng.

"
" Hóa ra là chuyện này.

Lang tiền bối, mời ngài đi hướng này.

"
Bách Trung Vô Tận mỉm cười, vội vã dẫn đường.


Biệt viện dù là thuê của Mộc Y Các nhưng vẫn có địa phương giam giữ người, sâu bên dưới tầng hầm được thắp bằng ánh sáng lẻ loi, sàn nhà ẩm mốc, tường đá mọc đầy rêu phong.
" Đưa người của các ngươi lui đi, chỗ này không còn chuyện gì rồi.

"
Dạ Khinh Ưu lãnh đạm nói, Bách Trung Vô Tận vội vã cung kính đem người canh giữ bên trong lui ra hết người, còn lại mình Dạ Khinh Ưu và Hồng Mỵ.

Hai người đi đến cuối dãy hàng rào sắt, nơi đó giam giữ một người bộ dáng thê thảm, hai tay mới mọc lại bị xích chặt vào tường, da thịt chảy đầy máu tươi, tóc tai rũ rượi nhìn không ra nhân dạng, chân khóa bởi hắc thạch nặng tựa thiên sơn, đem đầu gối hắn đè nặng trên mặt đất như muốn nứt gãy.
Dù nhìn không rõ nhân dạng, nhưng cảm giác quen thuộc này làm Hồng Mỵ hoảng hốt, nước mắt không kìm được chảy ra, vội vàng tiến gần nắm lấy hai bên song sắt, bi thương gọi.
" Sư huynh.

"
Giọng nói đầm ấm chất chưa bi thương làm lòng người quặn đau, Diệp Lăng dù thân thể đau nhức, đầu óc mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng nói quen thuộc.

Hắn vội vã ngẩng cao đầu, nhìn thấy thân ảnh Hồng Mỵ đầm đìa nước mắt xuất hiện trước mặt hắn, giọng nói khô khốc của Diệp Lăng vang lên.
" Sư muội, là muội sao? Muội thế nào lại xuất hiện chỗ này, còn không mau rời đi.

"
Diệp Lăng thấy Hồng Mỵ vì hắn mà rơi nước mắt, trong lòng hết sức cảm động, trước đó hoàn cảnh sư muội bị phi lễ trước mắt cũng không còn để ý, ít nhất hắn nhìn ra được sư muội vẫn là thân hoàn bích, chưa có chân chính bị xâm phạm.

Chỉ cần hắn thoát ra khỏi chỗ này, lại cùng sư muội tụ hội, bày tỏ tấm chân tình, nhất quyết không để nam nhân khác phỗng tay trên của hắn.
" Sư huynh đừng lo cho ta.

Trước tiên huynh cần thoát khỏi đây đã.

"
Hồng Mỵ vội vã mở lồng giam, bước vào bên trong, xuất hiện trước mắt Diệp Lăng, vươn bàn tay định giúp Diệp Lăng giải quyết xích khóa.

Nhưng một bàn tay từ đằng sau chộp lấy cổ tay nàng, giọng nói tràn ngập ý mỉa mai.
" Thế nào, tình chàng ý thiếp cảm động như vậy.

Các ngươi thật sự quên ta rồi sao? "
Dạ Khinh Ưu ôm lấy Hồng Mỵ từ phía sau, mặt kề sát má nàng, lời nói làm cho đôi nam nữ vẻ mặt tái mét.

Diệp Lăng vừa nhìn thấy Dạ Khinh Ưu, đôi mắt đục ngầu hằn lên từng dây máu, thân thể vùng vẫy lê kéo dây xích, giọng nói tràn đầy oán hận, phẫn nộ.
" Ngươi khốn kiếp, buông sư muội ra… "
Dạ Khinh Ưu nhìn dáng vẻ Diệp Lăng phẫn nộ, toàn thân Khí Vận chảy xuôi vào thân thể hắn, cảm thấy hết sức thoải mái.

Hắn mặc kệ Diệp Lăng điên cuồng mắng chửi, đầu ghé qua hôn lấy Hồng Mỵ.

Hồng Mỵ cảm nhận đôi môi bị xâm chiếm, lập tức ngốc trệ, hoảng sợ giãy giụa, xoay mặt định né đi cùng hắn hôn môi, nhưng nàng toàn thân khí lực yếu ớt sao chống lại hắn? Chỉ thấy hàm miệng nàng yếu đuối bị hắn cạy mở, chiếc lưỡi thơm tho bị hắn hút ra ngoài mút lấy, nước bọt theo hai cái lưỡi đan xen mà chảy thành dòng bên khóe môi.
" Ô… ô… ngươi buông ta ra… sư huynh… cứu ta… ưm… chụt… chụt… "
Hồng Mỵ càng hôn toàn thân càng vô lực, Dạ Khinh Ưu trong đầu vận chuyển Si Tâm Quyết, bắt đầu đem tâm linh nàng đánh vỡ.

Nữ tử chỉ có thể bất lực ngay trước mặt sư huynh của nàng bị nam nhân khác chiếm đi nụ hôn đầu, nước mắt chảy dài trên má, nghe bên tai tiếng rống giận phẫn nộ của sư huynh làm nàng thêm tuyệt vọng.
" Các ngươi dừng lại… không được sư muội… đừng như vậy… Aaaaaaa… khốn kiếp… Ta muốn giết ngươi, mau thả sư muội ta ra… Ta cùng ngươi đại chiến trăm hiệp… Quân hèn nhát, nghe hay không… Mau cùng ta sinh tử chiến… "
Diệp Lăng mắt đỏ bừng như máu, mắt chảy ra huyết lệ, nhìn sư muội hắn thầm yêu mến cùng nam nhân khác âu yếm làm hắn phát điên.

Hai tay hắn lôi kéo như muốn tự mình giật đứt tay, đầu gối ma sát nhìn thấu cả xương trắng, phẫn nộ đến điên cuồng.
Dạ Khinh Ưu mỉm cười nhìn, lười cùng Diệp Lăng nói nhiều, hắn cùng Hồng Mỵ tách ra, ánh mắt chuyển sang nhìn nàng, nói.
" Thế nào, nhìn thấy sư huynh của nàng rồi chứ.

Vui không, không cần cảm kích ta.

"
" Ta hận ngươi.

"
Hồng Mỵ vội lấy ống tay áo liên tục lau miệng, cảm thấy ghê tởm vô cùng, nàng dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn hắn.

Dạ Khinh Ưu cũng không thèm để ý, bước tới trước mặt Diệp Lăng, một cước vung ra, lập tức làm thân thể Diệp Lăng bay ngược ra sau, mồm miệng liên tục thổ huyết, đau đớn làm hắn chỉ biết cuộn mình quằn quại.
" Ngươi làm gì, mau dừng tay… "
Hồng Mỵ nhìn vậy hai mắt đỏ lên, vội vàng lao tới ôm lấy chân hắn.

Dạ Khinh Ưu đem nàng kéo dậy, ánh mắt cùng nàng đối diện, nói.
" Nàng chẳng phải hận ta sao? Càng hận càng tốt, ta sẽ đem hắn càng dày vò khốn khổ.

"
Nói rồi, bàn tay hắn vung ra, làm cho Diệp Lăng đau đớn hét lên, hai tay vội vã ôm lấy hai tròng mắt.
" Mắt ta, mắt ta… "
Hồng Mỵ vẻ mặt tái nhợt, nhìn Diệp Lăng đau đớn làm lòng nàng quặn đau, hai tay ôm lấy cánh tay của Dạ Khinh Ưu, ra sức cầu xin.
" Dừng tay, ta không có hận ngươi… ta không… "
" Muộn rồi, đừng tự dối lòng mình nữa.

"
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn nàng, tay khẽ vung, đầu của Diệp Lăng lăn lốc trên mặt đất, cột máu phun ra từ cổ bắn như mưa.

Tình cảnh này khiến Hồng Mỵ trở nên ngốc trệ, toàn thân vô lực quỳ bệt xuống nền gạch đất lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment