Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 40


Với nồng độ hỏa thần chi khí mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ bức tượng này chính là một bảo vật, có thể sánh ngang với tiêu chuẩn của thần khí.

Dù là như vậy, Dạ Khinh Ưu cũng không có quá nhiều để tâm, nói thế nào thì hắn cũng không phải là loại người tham lam nhìn thứ gì giá trị liền thu, mà phải dựa vào vật đó có hữu ích với hắn hay không.
Nam Cung Tịch Lộ này cũng thật ngốc, lộ ra một kiện bảo vật ngay trước mặt một người lạ, nàng không lo sẽ có người cướp đoạt sao.

Cũng may là nàng gặp được "người tốt" như Dạ Khinh Ưu.
Tạm quăng chuyện của nàng sang một bên, Dạ Khinh Ưu vẫn là muốn tìm thần ấn hơn, hắn cẩn thận dò xét bên dưới, thần thức lan tỏa cực nhanh trong mấy chốc đã kiểm duyệt phạm vi trăm dặm, tầm nửa khắc hắn đã dò xét tất cả khu vực có dòng chảy long mạch đi qua.

Tuy nhiên lại không hề tìm thấy gì cả, điều này chứng tỏ vật kia đã có người lấy đi, hoặc là Tần Lưu Tử căn bản không nói thật với hắn.
Dạ Khinh Ưu không nghĩ Tần Lưu Tử sẽ lừa dối hắn, chí ít hiện tại sẽ không, mà cách lý giải còn lại chỉ có thể là đã có người lấy đi thần ấn, thậm chí còn dung nhập bản thân ấn đạo vào trong người, nếu là như vậy thì việc tìm kiếm sẽ càng thêm khó khăn.

Nhưng Dạ Khinh Ưu không cần tìm cũng biết kẻ đã lấy đi thần ấn chắc chắn là Lâm Thiên, chỉ có "Thiên Mệnh Chi Chủ" mới có vận khí cùng năng lực để làm việc này.
Hắn vẫn vô cùng bình thản, coi việc này cũng không nằm quá xa suy nghĩ của mình, dù nói thế nào đây cũng là kẻ sẽ giết mình nên sớm muộn Dạ Khinh Ưu cũng sẽ không để đối phương trưởng thành.
Nghĩ vậy Dạ Khinh Ưu quyết định quay lại, cười cùng Nam Cung Tịch Lộ mà nói.
"Nam Cung tiểu thư.

Ta còn có việc muốn làm, hi vọng sau này có thể gặp lại."
"A.

Công tử phải đi rồi sao."
Nam Cung Tịch Lộ tỏ ra thất vọng, cười có chút gượng ép, không biết đang có ý định gì mà gật đầu nói.
"Nếu vậy sau này nếu có cơ hội hi vọng công tử đến Nam Cung thế gia một chuyến."
"Đa tạ.

Sau này có cơ hội sẽ đến bái phỏng sau."

Dạ Khinh Ưu trả lời điềm nhiên quay người bước đi ra ngoài, mắt quay lại liếc một cái đã thấy nữ nhân kia đang bắt đầu dở bỏ long mạch, cũng không có cấm cản nàng, không quan tâm nàng cướp đoạt long mạch làm gì.
Lúc này tại Vạn Giới Kinh Lâu, trong một căn phòng rộng lớn nằm ở vị trí gác mái trên cùng, vị chủ quản Lục Hải mà thường ngày luôn được nhiều thế lực kính trọng, không ngờ lại đang quỳ dưới sàn, mặt không dám ngẩng, tỏ ra vô cùng kính cẩn với một người nữ nhân.
Người nữ nhân này tuổi tầm 25 dáng người cao gầy, có lồi có lõm, trên người phát ra khí chất kiều mị, phảng phất giống như thiên tiên hạ phàm, ngũ quan tinh xảo, toàn thân tự nhiên toả sáng, tạo ra một loại thành thục mê người kèm theo nét thùy mị, nàng tựa như một đóa hoa bách hợp, mang theo vài nét thanh xuân, kèm theo sự mê hồn khó cưỡng của thục phụ.
Nàng chính là chủ sự sau màn tại Huyết Vũ đại lục này, tự là Lục Kiều Vân, cũng không có nhiều người biết tới sự tồn tại của nàng.

Trừ khi Vạn Giới Kinh Lâu xảy ra đại sự không thể tránh, nếu không thì nàng sẽ không bao giờ ra mặt.
Mà hiện tại nàng đang bộc lộ ra một tư thái mê người, làn váy xẻ đôi để lộ cặp chân trần mê người, cảnh tượng đặc sắc không có người có thể chiêm ngưỡng được.

Nàng tay chống đầu, khuôn mặt kiều mị tràn đầy băng lãnh, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng mà nói.
"Ngươi nói "Dạ Nguyệt Lâu" đang quật khởi mạnh mẽ.

Nói đi, chúng dựa vào đâu để đấu cùng chúng ta."
Lục Hải quỳ gầm mặt, mồ hôi đã chảy đầy trán, khó khăn mở lời.
"Nô tài đã kích động Lưu Đại Phú đi "Dạ Nguyệt Lâu" gây chuyện nhưng không ngờ hắn lại chết tại đó.

Mà Lưu gia còn chưa kịp hành động đã một đêm diệt gia."
"Thủ phạm là ai."
Lục Kiều Vân nhăn hàng lông mày lá liễu, mắt mở ra đã hoàn toàn nghiêm túc về vấn đề này.

Còn Lục Hải nói tới mồ hôi càng chảy nhiều hơn, run rẩy trả lời.
"Nô tài không biết..."
"Không biết.

Đã không biết còn không đi tra, nuôi ngươi để làm cái gì.


Chẳng phải để làm cẩu sao."
Lục Kiều Vân tức giận ném một ly trà chọi lên đất làm nó vỡ tan tành, động tĩnh làm Lục Hải sợ hãi co người, liên tục dập đầu cầu tình.
"Tiểu thư tha mạng...!Là nô tài bất lực, quả thật là tra không được...!Nô tài đã cử hơn 20 Địa Huyền đột nhập "Dạ Nguyệt Lâu" nhưng không có người trở lại."
"Không về sao..."
Lục Kiều Vân đã bình tĩnh lại, lại nhắm mắt suy tư, cuối cùng liền nhìn Lục Hải một lần mà hỏi.
"Ngươi nói chủ sự của "Dạ Nguyệt Lâu" là tiện nữ Cẩn Giai kia sao."
"Vâng vâng...!Chính là nàng."
Lục Hải điên cuồng gật đầu, thái độ vẫn sợ sệt, Lục Kiều Vân bây giờ mới thật sự tỉnh táo nhớ lại lần đầu gặp nam nhân dẫn Cẩn Giai đi, nàng có cảm giác không thể nhìn thấu người nam nhân kia, thậm chí tên của hắn nàng cũng chưa từng nghe qua, nhưng nàng khẳng định nam nhân này không hề đơn giản, chỉ dựa vào thẻ bạch kim là nàng cũng đủ để xác định, cách giải thích duy nhất là nam nhân này che giấu thân phận thật sự.
Nghĩ vậy, Lục Kiều Vân mới chân thật thả lỏng người, nhàn nhạt nói.
"Được rồi, ngươi lui ra.

Từ sau này không cần cố gắng gây chuyện với "Dạ Nguyệt Lâu" nữa...!Về việc làm ăn vẫn kinh doanh như thường, đừng có dùng thủ đoạn.

Ta không chắc nhưng "Dạ Nguyệt Lâu" này là kẻ không thể chọc."
"Dạ dạ...!Nô tài ghi nhớ."
"Cút đi."
Lục Hải như được đại xá liền lập tức bỏ đi, cảm giác như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan vậy.

Lục Kiều Vân đứng dậy, thân thể yểu điệu đi tới cửa sổ lầu, mắt nhìn dòng người náo nhiệt, tâm trạng mang theo nhiều trạng thái.
"Dạ Khinh Ưu...!Dạ Khinh Ưu...!rốt cuộc ngươi là ai."
Thiên Thanh Thành bây giờ phải nói là náo nhiệt nhất từ trước tới nay, lần lượt các thế lực lớn mạnh nhất trên Huyết Vũ đại lục đều tề tựu về.
Các quán nhà trọ, khách điếm đã hoàn toàn chật chỗ, mà ở bên ngoài thành vẫn liên tục có nhiều thanh niên tài tuấn đi tới mong muốn báo danh.

Lần tuyển chọn phò mã lần này chính là cơ hội đổi đời cũng là chỗ để mấy thiên kiêu thế hệ trổ ra tài hoa.
Trong những nhóm thế lực tiến tới kinh thành lần này có Bạch Vân Tông, đoàn người có hơn mười mấy đệ tử, đa số là nam chỉ có mình Diệp Trân Y là nữ nhưng nàng lại là mỹ nhân xinh đẹp khả ái khiến nhiều nam tử đi qua phải dừng lại nhìn, dẫn đầu đoàn người là một vị trưởng lão có quyền uy rất cao trong tông, Hầu Túc Tinh cũng là cha của Hầu Trúc Tử.

Hầu Trúc Tử nhìn thấy vị sư muội đã u sầu liên tục mấy tháng, tránh không khỏi thở dài, vội vàng chạy tới an ủi.
"Diệp sư muội đừng lo.

Lâm Thiên bản lĩnh thông thiên, được thượng thiên chiếu cố.

Ắt có thể hóa dữ thành lành, ta tin chắc hắn có thể đang tiêu dao khoái lạt đâu đó cũng không chừng."
"Đa tạ sư huynh."
Diệp Trân Y cười đắng chát, cuối cùng là nàng vẫn tránh không thoát khỏi nỗi lo, sự u buồn vẫn không vơi đi được là bao.

Hầu Trúc Tử lắc đầu chỉ biết nói như vậy, cũng không thể làm gì hơn.

Hắn quay đầu nhìn mấy dãy hàng bên cạnh, dù đã tới đây một lần nhưng vẫn chưa đi hết mọi nơi, lần này có dịp hắn phải trốn phụ thân phóng túng một lần mới được, lại khi hắn đang quan sát dọc đường liền kinh ngạc hô lên.
"Đó có phải là Dạ Tử Du không."
"Sư huynh nói gì."
Diệp Trân Y nhìn theo hướng mà Hầu Trúc Tử chỉ tay mà nhìn lại, liền thấy người nam nhân yếu ớt lần trước nàng đã gặp, lần trước nàng còn lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, nhưng hiện giờ nhìn thấy hắn lần nữa nàng mới bỏ được một gánh nặng trong lòng, tâm trạng tốt hơn một chút.
Hầu Trúc Tử tính tình hào sảng, cũng vì vậy mà dễ dàng kết giao cùng Lâm Thiên, hắn vừa nhìn thấy Dạ Khinh Ưu đang tại quầy trang sức trả giá liền vui cười tới gần.
"Dạ huynh đệ."
"Là Hầu huynh sao."
Dạ Khinh Ưu quay lại nhìn kẻ gọi tên mình mà giật mình, khuôn mặt liền lộ ra vẻ vui sướng mà nói lên.

Hầu Trúc Tử cười sảng khoái.

"Hóa ra là ngươi còn sống a."
"Để huynh lo lắng rồi."
Dạ Khinh Ưu nhìn bộ dạng khó xử, chân thật có chút ngu ngơ, Hầu Trúc Tử phất tay cười xòa.
"Là ta không đúng mới phải.

Trước đó còn không giúp được gì."
"Trúc Tử, là bạn hữu của con à."

Hầu Túc Tinh dẫn đầu đàn đệ tử đi tới, Hầu Trúc Tử rất thản nhiên gật đầu.
"Là bạn hữu quen cách đây vài tháng.

Giờ mới có cơ hội gặp lại."
"Nếu vậy thì con cứ tiếp tục trò chuyện.

Ta dẫn đệ tử đi trước."
Hầu Túc Tinh cười hiền hòa nhưng ánh mắt tinh quang lại không ngừng quét qua Dạ Khinh Ưu, cảm nhận thanh niên này dù khí tức có chút yếu ớt nhưng lại có một loại cảm giác sâu xa khó hiểu.

Hầu Trúc Tử gật đầu cùng phụ thân, đợi Hầu Túc Tinh rời đi xa rồi mới kéo Diệp Trân Y lại mà nói.
"Diệp sư muội cũng rất quan tâm tới huynh đấy."
"Thật đa tạ cô."
Dạ Khinh Ưu chân thành mà nói, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào nàng, bị hắn nhìn lâu như vậy Diệp Trân Y tránh không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng nói.
"Ngươi ở đây, còn Linh Lung đâu rồi."
"Muội ấy vẫn ổn.

Đa tạ cô nương quan tâm, nếu biết được có lẽ muội ấy sẽ rất vui."
Nhìn nam tử gầy yếu lúc trước giờ hiện ra đặc biệt có phần hấp dẫn, không biết thế nào mà Diệp Trân Y cảm thấy thẹn thùng, quay mặt tránh đi ánh nhìn của nam tử giọng nói mang theo tia trách cứ.
"Đừng nhìn ta như vậy."
"A...!Là ta đột ngột."
Dạ Khinh Ưu như nhận ra bản thân thất thố dời mắt đi.

Phải qua một lúc Diệp Trân Y mới mở lời phá bầu không khí ngập ngừng.
"Ngươi làm gì ở đây."
Làm gì ở đây, dĩ nhiên là đợi các ngươi.

Lời này dĩ nhiên không nói thật được, Dạ Khinh Ưu chỉ cười một cái rồi chỉ tay vào quầy hàng.
"Ta muốn mua cho Linh Lung một cái kẹp tóc."

Bình Luận (0)
Comment