Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 413


Trông thấy sự phẫn nộ của Nhiếp Phi hướng về vị nam tử vừa mới xuất hiện, những người còn lại dù không rõ ràng nguyên nhân, nhưng tất cả đều đối với kẻ này hết sức tò mò, không rõ đây là nhân vật nào.
Dạ Khinh Ưu xuất hiện dưới thân phận Yêu Tiên Vương Tử đều mang theo mặt nạ, cho nên rất ít người biết chân diện của hắn ra sao.

Đối với hận ý của Nhiếp Phi, hắn không bận tâm chút nào.
" Ma đồ, chịu chết đi.

"
Dạ Khinh Ưu hiên ngang lẫm liệt cầm trong tay trường thương, một kích xuất ra, không hề nhìn Nhiếp Phi vào trong mắt, Thương Ý cuồn cuộn như thương vũ nghiền ép bất tuần.
Chỉ thấy, Nhiếp Phi điên cuồng lao tới còn chưa kịp tụ chưởng đã bị đánh lùi, toàn thân tràn máu tươi, thân thể bị đục một cái lỗ máu đáng sợ nhìn thấy nội tạng bên trong.
Nhiếp Phi như diều trong gió đứt dây rơi rụng xuống đất, máu tươi bắn tung tóe trong không trung, thê thảm không nỡ nhìn.

Tố Tâm hai vành mắt đỏ lên, vội lao tới ôm lấy hắn.
" Nhiếp Phi ca ca… "
Tố Tâm ôm Nhiếp Phi toàn thân máu tươi, hai mắt đỏ hoe chảy lệ, vội vã lấy từ trong người các loại đan dược chữa thương nhét vào miệng Nhiếp Phi.

Bờ môi khô khốc của Nhiếp Phi cố hé miệng nuốt xuống, trong mắt vẫn không chút nào rời đi thân ảnh của kẻ kia, hận ý trào dâng không chút giảm xuống, ngược lại còn tăng hơn.
Thấy cảnh này, toàn trường lại một mảnh yên tĩnh, không nghĩ đến Nhiếp Phi trước đó còn hung hăng càn quấy, đem toàn bộ cường giả ở đây bức lùi, bá khí tuyệt luân, tại trước mặt người kia lại chịu không nổi một kích.

Bọn họ lúc này hoàn toàn đã dâng lên kinh sợ với Dạ Khinh Ưu.
Dạ Khinh Ưu cùng Liễu Vân Nguyệt hạ xuống mạn thuyền, từng bước đi đến trước mặt Nhiếp Phi hai người, dáng vẻ bình thản ung dung.

Tố Tâm cẩn thận che lấy Nhiếp Phi, canh chừng nhìn vào Dạ Khinh Ưu.
" Tại sao ngươi lại vô cớ tấn công Nhiếp Phi ca ca? "
" Nguyên do sao? Chẳng lẽ những người ở đây còn không rõ ràng ư? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt, cười nói.

Ánh mắt khẽ đảo qua nhìn về Phong Sơn Nhạc, làm cho Phong Sơn Nhạc không rét mà run, hắn biết đây là Dạ Khinh Ưu đang cho hắn lựa chọn.
Hắn dù không rõ Dạ Khinh Ưu là thân phận gì, bất quá nhìn đối phương thể hiện ra thực lực mà nói, tuyệt đối là nhân vật không thể chọc.

Chỉ sợ cho mười cái lá gan thì Thiên Phong Đế Quốc của hắn cũng chịu không nổi sự phẫn nộ của người này, chưa kể tại tình huống này hắn đã không có cách nào che chở Nhiếp Phi.

Thân là người mang trong mình dòng máu của Hoàng Tộc, hắn rõ ràng phải biết nên cân nhắc điều gì, lập tức tỏ ra khách khí mà chắp tay, cười nói.
" Nhiếp Phi nhập ma đồ sát Xích Hải Tông thiếu chủ, còn lạm sát người vô tội.

Vị công tử này thay Thiên hành đạo cũng là lẽ thường, Tố Tâm muội muội không nên nói bừa.


"
" Phong Sơn Nhạc, ngươi… "
Nghe Phong Sơn Nhạc lên tiếng, Tố Tâm tức giận đến toàn thân run rẩy, bình thường kẻ này lúc nào cũng dùng mọi cách để lôi kéo Nhiếp Phi, cho dù Nhiếp Phi không đáp ứng theo hắn nhưng từng cứu mạng Phong Nhạc Sơn mấy lần.

Hiện tại thấy tình thế không ổn liền đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Nhiếp Phi, làm cho nàng khinh thường những kẻ vô sỉ như vậy.
" Ngươi cũng thấy rồi đấy, Phong hoàng tử đã lên tiếng.

Ta dĩ nhiên hành động là vì chúng sinh mà làm, ma đồ này nếu như thả ra ngoài không biết sẽ họa loạn nhân gian thế nào.

"
Dạ Khinh Ưu thản nhiên cười, như gió xuân nắng ấm, làm mấy nữ tử xung quanh càng nhìn càng mê mẩn.

Nhưng trong mắt Tố Tâm thì kẻ trước mắt vô cùng đáng sợ, làm cho nàng lạnh cả sống lưng, không hiểu sao có cảm giác Nhiếp Phi biến thành bộ dáng như hiện tại lại có liên quan đến kẻ trước mặt.
" Cho Nhiếp Phi ca ca cơ hội, điều tra rõ ràng rồi hãy quyết định, không được sao? "
Tố Tâm cắn răng lên tiếng, lại không để Dạ Khinh Ưu để ý chút nào, hắn vẫn chăm chú để ý Nhiếp Phi, cảm giác Khí Vận trong thân thể đối phương lại có xu thế gia tăng, khiến hắn nhíu mày, lại giãn ra, trong lòng cười lạnh.

Xem ra cái tên Nhiếp Phi này nếu như có cơ hội thoát khỏi hiểm cảnh hiện tại thì sẽ quật khởi rất mạnh mẽ.
Dù đã tính kế để cho Nhiếp Phi nhập ma, nhưng Dạ Khinh Ưu lại không thu được chút Khí Vận nào của gã, để cho hắn phải suy nghĩ lại.
Xem ra, còn chưa đủ.
Ngay lập tức, hắn đưa ra quyết định, hai tay chắp sau lưng nhìn Tố Tâm, ôn hòa đáp.
" Tốt, nếu như cô nương đã nói vậy, ta liền tin tưởng lần này.

Có thể đem hắn tạm thời trấn áp, đợi ngày làm rõ chân tướng.

"
Tố Tâm kinh ngạc, nhưng lập tức chuyển sang vui mừng, vội vàng nói.
" Nếu vậy, đa tạ công tử.

Ta tin Nhiếp Phi ca ca là bị người ám hại.

"
Nhiếp Phi lúc này suy yếu vô cùng, ngay cả sức để mở miệng cũng không thể, hắn vẫn giữ sát khí trong mắt chăm chú nhìn Dạ Khinh Ưu.

Đối với hành động của đối phương dĩ nhiên coi thường, chỉ hận không thể lập tức tại đương trường đem bộ mặt của kẻ này vạch trần.
Dạ Khinh Ưu không hề quan tâm đến Nhiếp Phi nghĩ gì, nếu như không phải hắn cần thu hoạch Khí Vận thì còn lâu mới để tên này sống đến tới giờ, một kích vừa nãy đã là nương tay cho kẻ này rồi.

Nghe Dạ Khinh Ưu quyết định, trong đám người, mấy vị trưởng lão Xích Hải Tông, Ngự Diễm Tông đều tỏ ra không cam lòng, nhưng ở trước mặt Dạ Khinh Ưu lại không dám ý kiến gì.

Chỉ riêng mỗi Phong Sơn Nhạc là nhẹ thở ra, âm thầm may mắn Dạ Khinh Ưu không có giết chết Nhiếp Phi, nếu không hắn khó mà ăn nói với phụ hoàng.
" Dạ công tử lòng dạ rộng rãi, thật sự làm Lãnh Thiền bái phục… "
Lúc này, Trí Nữ Lãnh Thiền xuất hiện, bạch lụa trong gió bay múa, tỏa ra từng mùi đàn hương, tiếp cận Dạ Khinh Ưu, đôi mắt bị lụa mỏng che đi vẫn thể hiện nét mặt thanh cao tuyệt sắc.

Dạ Khinh Ưu biết nàng đã sớm xuất hiện, thấy hắn hướng về Nhiếp Phi đã có ý hành động, dĩ nhiên không tình nguyện nhìn Nhiếp Phi chết.

Trí Nữ Lãnh Thiền khẽ cười, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng làm lòng người mát lạnh.
" Nhiếp Phi người này bản tính thiện lương, chắc chắn sẽ không làm ra hành động thương thiên hại lý.

Dạ công tử bình tĩnh đưa ra quyết định, chính là hợp tình hợp lý.

"
Lời nàng nói truyền vào tai của mỗi người, khiến cho một đám người đang trong cơn phẫn nộ đều trở nên thanh tỉnh, dần cảm thấy lời của nàng có lý, hận ý với Nhiếp Phi cũng dần thuyên giảm.
Dạ Khinh Ưu nhìn vào Lãnh Thiền, không có để ý lời nói của nàng, hắn biết nàng có thể tính toán được Thiên Cơ, ắt hẳn biết được chút chân tướng.

Chẳng qua nàng không có phân trần mọi chuyện, theo tình theo lý cũng hợp ý hắn.
" Nếu vậy, mọi chuyện giao cho chư vị.

Tại hạ Lâu Chủ của Dạ Nguyệt Lâu, cáo từ.

"
Hắn phong cách hành sự không thích dong dài, liếc mắt nhìn Lãnh Thiên một cái liền dẫn theo Liễu Vân Nguyệt rời đi.

Lãnh Thiền hoàn toàn không có ý định ngăn cản, chỉ có thể thở dài nhìn theo bóng lưng hắn.
" Người này vừa là họa vừa là phúc.

Ta có nên tin hắn hay không? "
Hiển nhiên, Lãnh Thiền dù có tinh thông Thiên Cơ Thuật Toán, thậm chí còn vượt xa cấp độ của Các Chủ nàng là Dương Thiên Hạo, nhưng vẫn không thể tính toán ra Dạ Khinh Ưu là dạng người nào, tương lai nàng nhìn thấy chỉ mù mịt vô ảnh, không có nhiều thông tin.
Thấy Dạ Khinh Ưu rời đi, Phong Sơn Nhạc lòng có ý muốn kết giao cùng Dạ Khinh Ưu phải tiếc nuối quay đầu, liền cho mấy vị cường giả đem Nhiếp Phi phong bế Đạo Nguyên Lực đem nhốt lại, chờ ngày điều tra chân tướng.

Còn về phần hắn, trước khi đi đã nghe Dạ Khinh Ưu giới thiệu, hắn liền tìm hiểu thông tin về Dạ Khinh Ưu, liền cử người đến giao thiệp.
Tố Tâm dù muốn ngăn cản cũng không có khả năng, nàng đành phải quay trở lại, nhờ phụ thân trợ giúp, hi vọng có thể cứu ra Nhiếp Phi.


Tin tức về Nhiếp Phi nhập ma nhanh chóng lan ra bên ngoài, đến tai mỗi người dân, để cho người biết Thành Chủ của Lạc Phong Thành lại là ma đồ giả danh, dẫn đến dân chúng phẫn nộ, đòi xét xử.

Nhưng lại có người từng được Nhiếp Phi cứu giúp thay Nhiếp Phi biện minh, trong lúc nhất thời, chủ đề đều đổ dồn lên vị Nhiếp Phi này.
Tại Dạ Nguyệt Lâu lúc này, liên tiếp đón tiếp vô số khách nhân, bởi vì Dạ Khinh Ưu thể hiện ra thực lực làm vô số người chấn kinh, bắt đầu có ý đồ muốn kết giao.

Mà Dạ Nguyệt Lâu không bỏ lỡ cơ hội, thông nối vô số thế lực, bắt đầu bành trướng phạm vi ảnh hưởng.
Trong phòng chủ sự, Dạ Khinh Ưu ngồi ngả lưng sau ghế, đằng sau là Hoa Tiếp Niếp ra sức vì hắn bóp vai.

Ánh mắt nam nhân bình thản, đem một tách trà nóng trong tay nhâm nhi nhấm nháp, đối diện trước mặt hắn là đôi tỷ đệ Thiên Linh Đình.

Chỉ thấy, bình thường cao ngạo Thiên Linh Đình lại kéo lấy đệ đệ Thiên Long Nhi, cúi đầu trước mặt hắn, nói.
" Dạ công tử, đệ đệ ta lần trước đắc tội.

Xin tha thứ cho nó, đệ đệ hắn chỉ quanh năm trong núi, không có tiếp xúc bên ngoài, cho nên hành động còn có phần phóng túng.

"
" Yên tâm, ta sẽ không để tâm.

Chỉ cần hắn lại không chọc đến ta là được.

"
Dạ Khinh Ưu đem tách trà đặt xuống bàn, nở nụ cười thản nhiên, đáp.

Nghe vậy, Thiên Linh Đình mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vội đánh sang người Thiên Long Nhi.

Thiên Long Nhi dù không cam lòng nhưng vẫn không thể làm gì hơn, chỉ có thể cắn răng, ủ rũ cúi đầu, nói.
" Đa tạ Dạ công tử độ lượng, ta tuyệt đối không có lần sau.

"
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn về Thiên Long Nhi, nếu như kẻ này không phải có một tỷ tỷ tốt thì sớm đã mất mạng vô số lần trong tay hắn rồi.

Đối với mấy con kiến dạng này, hắn cũng không để ý quá lâu, chẳng qua nếu như có thể lợi dụng thì càng tốt.

Nghĩ đến đây, hắn liền ném ra một cái Nhẫn Giới Chỉ hướng về Thiên Long Nhi.
Thiên Long Nhi đề phòng chộp lấy, cẩn thận kiểm tra, khi vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, gã lập tức chấn kinh.

Linh Thạch chất thành núi, Công Pháp nhiều vô số, Đan Dược Cửu Phẩm không hề thiếu, dù là Thiên Long Môn trước đó cũng chưa chắc sánh bằng.

Hắn không khỏi sợ hãi hướng ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy Dạ Khinh Ưu thản nhiên nói.
" Tận dụng cho thật tốt, Thiên Long Môn còn có thể một lần nữa tái khởi.


"
" Đa tạ Dạ công tử, ta tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên.

"
Thiên Long Nhi dù không rõ ý đồ của Dạ Khinh Ưu, nhưng hắn lúc này ít nhất không còn chán ghét đối phương như trước, thậm chí còn có chút khâm phục, xen lẫn sợ hãi.

Người trước mắt nhìn không ra lớn tuổi, nhưng thủ đoạn, thiên phú còn có tài sản kinh khủng như vậy, là kẻ hắn tuyệt đối không thể chọc.
Hắn đã khôn ra, dĩ nhiên hiểu Dạ Khinh Ưu chính là nhân vật lão quái, nếu như hắn còn muốn an ổn phát triển, chỉ có thể dựa vào đối phương.

Nghĩ kỹ, hắn hiện tại mới cam tâm mà chắp tay.
" Dạ công tử, trước đó là ta ngu dốt không hiểu lý lẽ, may công tử không trách tội.

Lần này nếu như có việc gì ta có thể làm, xin phân phó, Thiên Long Nhi quyết không chối từ.

"
" Không cần, ngươi tu luyện cho tốt là được.

Có lẽ về sau có việc sẽ nhờ ngươi.

"
Dạ Khinh Ưu bắt chéo chân, đáp.

Thiên Long Nhi nghe vậy, chỉ có thể cười khổ, hắn trước đó thân phận viễn siêu, hiện tại chủ động vì đối phương làm việc mà còn chê, khiến hắn trong lòng chịu không nổi đả kích, quyết tâm quay trở về bế quan tu luyện, thể hiện thiên phú cho đối phương xem rõ.
" Nếu không có việc gì, vậy liền cáo từ.

"
Thiên Long Nhi thấy bản thân ở lại không có tác dụng, hậm hực bước ra ngoài, lại thấy tỷ tỷ vẫn ngồi đó không đi, không khỏi nhíu mày nhìn lại.

Hắn chỉ thấy tỷ tỷ đỏ mặt, giống như có chút thẹn thùng.

Đoạn, lại quay sang lườm hắn, nói.
" Đệ quay về trước đi, tạm thời ta còn muốn cùng Dạ công tử trò chuyện.

"
" A… thôi được rồi… "
Thiên Long Nhi dù ngốc cũng có thể nhìn ra, rõ ràng tỷ tỷ hắn chú ý Dạ Khinh Ưu, không khỏi dần hiểu ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ biết cười khổ, ảo não rời đi.

Trưởng lão trong tông đã cử cường giả đến đón hai tỷ đệ bọn họ, tỷ tỷ không về, hắn chỉ có thể về một mình.

Thiên Long Nhi hi vọng, tốt nhất tỷ tỷ khi trở về tông đừng để cho hắn lên chức đại thúc sớm quá, hắn còn chưa có chơi bời đủ đâu.

Bình Luận (0)
Comment