Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 50


Đối với Liễu Vân Nguyệt, nàng vẫn luôn tưởng nhớ người nam nhân từng chiếm tiện nghi của mình, mặc dù là nàng chịu thiệt nhưng lại không có ý tứ trách hận gì nam nhân.

Thậm chí trong tâm trí nàng, vẫn luôn xuất hiện bóng hình của hắn, từ bao giờ mà nàng lại có tình cảm với hắn như vậy, chính nàng cũng không rõ.
Tình cảnh thẹn thùng của nữ tử, từ sớm Dạ Khinh Ưu đã đoán ra ít nhiều tâm tư của nàng, khóe môi khẽ cười, mắt liếc qua vị trí "Vấn Đạo Kính" bàn tay vung ra nhìn tùy ý, nhưng lại tạo ra một tia đạo khí ghim chặt "Vấn Đạo Kính" trên mặt đất, nhìn vẻ ngoài thì nó vẫn im lặng nhưng Quang Chi Ngọc không cách nào di động đạo kính được nữa.
Vừa khi này, từ phía đối diện vang lên vài giọng nói, còn chưa kịp để Liễu Vân Nguyệt được cảnh tỉnh, nàng đã bị Dạ Khinh Ưu kéo lên bay về phía trên một nhánh cây to, mắt nhỏ của nàng khó khăn chuyển qua hắn, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.

Nam tử chỉ cười, lấy một ngón tay che trước miệng, ra giấu im lặng.
"Đừng lên tiếng.

Sắp có chuyện hay cho nàng xem."
Dù cho không quá rõ ràng nhưng Liễu Vân Nguyệt theo bản năng liền gật đầu, mắt nhìn xuống dưới mà không để ý nam nhân đang vòng tay ôm cả người nàng vào trong ngực, hai tay hắn lại luồng qua ôm eo nàng.
Lúc này phía bên dưới đi tới một nam một nữ, cả hai đều trông khá trẻ, tuổi tầm 25, nam có anh tuấn, nữ có mỹ sắc.

Cả hai cẩn giác nhìn quanh một lần, cũng nhanh sau đó đã buông lỏng, hai thân thể dán chặt lấy nhau.

Nam tử cúi đầu hôn lên vai cổ của nữ tử, bàn tay không thành thật chui vào trong áo của nữ tử.

Người nữ tử õng ẹo bờ eo, bàn tay đánh lên người nam tử một cái, trách cứ.

"Vội cái gì...!Người ta cái gì cũng cho ngươi rồi, còn chưa chán."
"Haha...!Ai bảo nàng lại mê người như vậy..."
Nam tử vẻ mặt lưu manh cười dâm đãng, tay nhanh như chớp kéo thắt lưng nữ tử để bộ y phục bên ngoài lỏng ra, nữ tử cũng cười khúc khích không hế có ý chống cứ thản nhiên để nam tử làm việc.
Liễu Vân Nguyệt sớm đã mặt đỏ hồng son, xấu hổ quay mặt đi, nàng vậy mà không ngờ tại Cung Di Thiến còn có nữ đệ tử to gan dẫn nam nhân đến đây để vụng tình.

Nàng không có ý trách cứ gì nhưng lại không ưa thích dạng sự việc không biết xấu hổ này.
Chết người cái là cặp nam nữ kia quấn nhau thế mà lăn một đoàn đến ngay vị trí cái cây mà nàng đang đứng cùng với Dạ Khinh Ưu.

Lúc này phía bên dưới, người nữ nhân quần áo trên người đã gần như thoát sạch, nhểnh cặp mông ra sau để người nam nhân chinh phạt, kêu rên mấy âm thanh phóng đãng.
Liễu Vân Nguyệt đã đỏ tận mang tai, cố sức muốn che tai, nhưng lại đột nhiên nhớ tới bộ dạng cặp nam nữ phía dưới có chút quen mắt, khi nàng lần nữa nhìn xuống liền hết hồn, không ngờ hai người kia nàng lại có quen biết, mà nữ nhân kia đúng là sư tỷ của nàng, Loan Hàn, còn nam tử kia là người trước đó đã từng cùng nàng một lần gặp mặt tại Cực Hoang Mạc Địa, người suốt ngày từng bám theo Liễu Vân Nguyệt dai như đỉa, Hà Thiết Tường.
Liễu Vân Nguyệt thật không dám tin vị sư tỷ thường ngày nghiêm khắc, chỉnh chu hiện giờ lại không biết xấu hổ phơi bày cơ thể cho nam nhân chơi, nàng hiện giờ thật không biết phải làm sao mới ổn.
Mà khi nàng vừa nhìn xuống thì Dạ Khinh Ưu từ phía sau nàng hiện ra không vui, bàn tay của hắn chuyển lên mặt nàng, kéo mặt nàng quay lại, miệng hắn kề sát tai nhạy cảm của Liễu Vân Nguyệt nói ra lời ghen tị.
"Không cho phép nàng nhìn cơ thể trần truồng của nam nhân khác..."
"Ta không có..."
Liễu Vân Nguyệt thấy hắn ghen, không hiểu sao lại thấy hạnh phúc, còn muốn nói cho hắn biết rõ thì môi nàng đã bị miệng hắn chặn lại, vẫn là cái lưỡi khôn khéo của nam tử đang cuốn lấy vòng miệng của nàng.
Liễu Vân Nguyệt không có ý phản đối, nói sao nàng cũng đã từng làm vậy rồi, cũng chính là người nam nhân này dạy nàng.

Liễu Vân Nguyệt mở ra miệng nhỏ, chiếc lưỡi cũng ngoan ngoãn quấn cùng hắn, tiếng chụt chụt hôn môi vang vọng bên tai làm nàng sợ cặp nam nữ bên dưới để ý, nhưng không hiểu sao cũng mang cho nàng một cảm giác kích thích kỳ lạ.


Bàn tay nam nhân cũng đã không thành thật đặt lên trên ngực nàng xoa bóp xuyên cách lớp y phục, dù hai khỏa bán cầu hiện qua lớp áo không quá to lớn nhưng khi hắn xoa nắn lại cảm giác nó hơi phồng ra chiếm trọn diện tích lòng bàn tay.
"Ưm...!Đừng ở đây..."
Liễu Vân Nguyệt bị kích thích nhưng vẫn còn tỉnh táo, nàng hoảng sợ hai mắt đáng thương nhìn hắn cầu xin, nhưng như vậy càng khiến nam nhân thêm cuồng vọng, nhanh chóng luồng tay vào trong ngực nàng trực tiếp xoa bóp, hành động cuồng dã khiến y sam bên ngoài của Liễu Vân Nguyệt nhăn nheo không chỉnh tề, áo bên ngoài cũng bị thoát ra hơn nửa, cái yếm nhỏ bị kéo ra ngoài nằm gọn trong tay nàng.
"Đừng...!ư..."
Liễu Vân Nguyệt ra sức phản kháng, nhưng càng làm vậy thì càng thêm vô dụng, không chỉ làm hắn không dừng tay mà thêm trắng trợn xâm chiếm.

Hai tay Dạ Khinh Ưu trượt xuống đặt trên bờ mông nữ nhân, xoa nắn mạnh bạo, dù là vị trí nào trên người nàng cũng khiến dục vọng nam nhân sục sôi.

Hắn luồng tay vào bên trong quần nàng, mặc nàng phản kháng, cách một lớp quần lót xoa xoa đáy quần, ngón tay ấn mạnh như muốn in sâu lớp vải vào trong huyệt động.
"Chỗ khác...!được không...!đừng ở đây..."
Liễu Vân Nguyệt hai cánh tay ngăn bàn tay xấu xa của nam nhân lại, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, ngọt nước mắt lâng tròng ra dáng cầu xin.

Nhưng nam nhân căn bản không thèm nghe, bàn tay càng không dừng lại, vạch quần lót qua một bên, chui đầu ngón tay vào trong âm động ấm áp, thỏa sức rút ra đút vào.
"Ư...!ư...!đừng..."
Âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng đang cố kìm nén của nàng làm động tác tay nam nhân càng thêm mạnh mẽ.

Mà phía sau lưng nàng, nam nhân cũng cảm giác côn nhục căng cứng đến khó khăn, dùng một tay thoát phía quần bên dưới, để thanh dương căn dữ tợn phóng thích ra ngoài.
Hắn kéo một bàn tay ngọc của Liễu Vân Nguyệt lại, đặt lên trên thân tiểu đệ của mình, ngậm tai nàng thở ra từng hơi nóng ấm.
"Mau giúp ta."

Bàn tay Liễu Vân Nguyệt chạm vào một vật cứng rắn, nóng hổi, ngay lập tức đã biết đó là thứ gì, mắt nhìn hắn một cái, hai hàm răng cắn chặt nén xấu hổ, mắt nhắm lại cố sức di chuyển bàn tay, di chuyển từ từ lên xuống trên thân dương căn của hắn.
Được mỹ nhân vuốt trụ, nam tử cảm giác khá thoải mái, bàn tay cũng không có dừng, tiếp tục chơi đùa hạt đậu nhỏ phía trên của nàng, rồi lại di chuyển bơi móc huyệt nhỏ đang rỉ nước phía dưới.
Liễu Vân Nguyệt cố kìm nén từng đợt âm thanh, hạ thể nhột nhạt không ngừng đưa đẩy tạo ra tư thế khiêu gợi lắc lư bờ mông, cặp ngực trắng ngần lộ ra khoảng không nhún nhẩy không dừng, hai điểm hoa đào nhột nhạt điểm lộ vô cùng đẹp mắt.

Bàn tay thon dài của nàng chuyển nhanh trên thanh côn thịt cứng rắn, khi xoa khi bóp, rồi lại chuyển lên trên đỉnh đầu chạm lấy đầu khấc, độ ấm của vật nam nhân khiến tay nàng cảm giác vô cùng thoải mái mà liên tục di động.
Sau cùng, Dạ Khinh Ưu thấy khó kìm nén, tay mạnh mẽ chuyển đến thắt eo nàng, tuột bỏ lớp quần bên ngoài xuống tới bắp chân bên dưới của nàng, bạo lộ ra bên ngoài không trung hạ thể đã nhiễu nước cùng bờ mông căng đầy trắng muốt.
"A..."
Liễu Vân Nguyệt kinh hoảng hét lên một cái, mặc kệ cho có ai nghe thấy hay không, bây giờ nàng chỉ quan tâm người nam nhân kia quá bạo gan, hai mắt ửng đỏ quay đầu lại, kịch liệt động đậy phản kháng.
"Đừng ở đây...!Ta sẽ cho ngươi...!Nhưng mà không phải chỗ này...!Ta không muốn..."
"Không cần quá lo lắng...!Ngoài ta ra sẽ không có ai nhìn thấy."
Dạ Khinh Ưu cười tà dị một cái, miệng ngậm thùy tai mỹ nữ an ủi, còn không để nàng kịp trả lời, hai tay đã bế xốc nàng lên, hai tay đỡ chặt đùi, đặt Liễu Vân Nguyệt quay mặt đối diện hắn, còn hạ căn đang va chạm cọ sát cùng hang động đã ẩm ướt của nàng.
Liễu Vân Nguyệt hai tay bám trên cổ hắn, nhận thức tư thế thập phần xấu hổ, miệng nói không ra lời, chỉ biết chôn mặt sâu trong ngực hắn, nhỏ giọng oán trách.
"Quả nhiên công tử không phải là người tốt..."
"Ta tất nhiên không phải là người tốt...!Còn nữa, phải gọi ta là tướng công."
Dạ Khinh Ưu hôn phớt một cái trên trán nàng, biểu hiện có chút yêu thương khiến Liễu Vân Nguyệt cảm thấy ngọt ngào, lắng nghe hắn nói, không biết từ lúc nào bản thân đã dần sa đọa, nhẹ nhàng nói ra ngượng ngùng.
"Tướng...!công..."
"Thê tử tốt...!Ta sẽ yêu thương nàng."
Dạ Khinh Ưu cười nhẹ, cảm giác thâm tình nhưng đôi mắt lại tà dị khó hiểu.

Trong khi đó hắn đã điều chỉnh hạ căn nhắm ngay mép cửa động, hạ thấp cặp mông của mỹ nữ xuống, để động tác tiến nhập xảy ra nhanh chóng.
"A...!Đau...!nhức..."

Liễu Vân Nguyệt như đã quên hết thẹn, quần đã thoát hết đến một bên cổ chân, cặp đùi vòng qua, chân quắp lấy hông nam nhân, tay bám chặt lưng hắn, ép bộ ngực mềm sát sao, miệng nàng la đau đớn nén nhịn, đôi mắt chảy ra hai giọt lệ chứng minh cho thân xử nữ chấm dứt.
Dạ Khinh Ưu đẩy dương vật tiến sâu vào bên trong âm đạo, phá tan lớp màn ngăn mỏng dính, từng chút một đi sâu vào trong thân thể của mỹ nữ.

Hắn không hề vội vàng, mà cẩn thận chi li từng chút làm dịu nỗi đau của nàng, hai chân đứng vững chân trên cây, bồng bế thân thể của nữ tử, nhục bổng từng chút một xâm nhập, bàn tay xoa bóp, nắn lấy hai bờ mông hơi cong, cảm giác mềm mại đàn hồi mang đầy nữ tính.
Đợi qua một lúc, phía bên dưới cặp nam nữ đã hoàn thành oan ái nằm ngã ra đất ôm chầm lấy nhau mệt mỏi, thì phía trên đầu hai người lại có một cặp nam nữ khác đang làm chuyện tương tự.
Dạ Khinh Ưu thấy Liễu Vân Nguyệt bớt đi thống khổ, hai tay di động hạ thấp hạ thân của mỹ nữ, còn nhục bổng được đà đánh tới sâu cùng, qua từng luồng bó sát chạm tới đỉnh hoa tâm, quy đầu cọ cọ đánh tới tâm khiến nữ nhân toàn thân run rẩy, rên rỉ trật nhịp.
"Ưm...!ư...!ư...!Ân...!Chậm...!chút..."
Hắn thấy nàng đã bắt đầu sướng khoái, cũng không muốn quá chờ đợi, hạ thân nhúc nhích đẩy mạnh, nhục bổng ra vào mạnh mẽ lần nữa, lần này tốc độ mạnh hơn hẳn.
"A...!nhẹ...!Ân...!a..."
Liễu Vân Nguyệt dần lấy lại cảm giác thỏa mãn, hạ thân cũng bắt đầu tự nhún nhẩy phối hợp cho hắn đút vào, mặc cho tư thế hiện tại có xấu hổ nhưng nàng cũng đã không còn nhận thức nổi nữa, chỉ biết im lặng kiềm chế tiếng rên đón nhận từng cú dập của hắn.
Dần dần Liễu Vân Nguyệt đạt tới cao trào lần đầu, khác hẳn với lúc cùng hắn chơi đùa lúc trước, lần cao trào lần này khiến cả thể xác nàng cực khoái đến run người, sung sướng không nói ra lời.
Dạ Khinh Ưu còn chưa có kết thúc, hắn đặt thân thể nữ nhân xuống, để nàng chổng mông về hướng mình, để tránh cho nàng ngã khỏi cây mà kéo lấy hai cánh tay nàng, phía bên dưới dương căn tiếp tục ra vào nhục huyệt tạo ra âm thanh "nhóp...!nhép..." ẩm ướt do hạ thể cả hai ma sát, dâm thủy chảy ra nhuyễn xuống chảy giọt trên đùi trắng của mỹ nữ.

Liễu Vân Nguyệt chỉ biết nhắm nghiền mắt, cực lực hạn chế rên ra tiếng, miệng nàng được hắn dùng miếng vải lót bịt lại kêu không ra tiếng, còn bộ ngực trần bạo lộ ra ngoài rung rẩy theo từng nhịp nhấp của nam tử, không có ai có thể được nhìn thấy cảnh tượng đầy xuân sắc này ngoại trừ Dạ Khinh Ưu.
Chỉ qua vài trăm nhịp dập mà hạ thể của mỹ nữ tiếp tục cao trào, hai chân của nàng như nhũn ra muốn ngã xuống.

Dạ Khinh Ưu cũng không bắt nàng tiếp tục đứng, kéo lấy người nàng, để nàng nằm ngửa trên người hắn, hai tay vẫn nắm cánh tay nàng giữ chặt cổ phục y trang đang dần tuột ra, hạ thể động tác vẫn không ngừng ra vào mạnh mẽ, dữ dội.
"Ân...!Ư...!ư...!Ưm..."
Liễu Vân Nguyệt rên vài tiếng cuối cùng trước khi hoàn toàn cao triều lần cuối, sướng đến run người để rồi bất tỉnh, nam nhân phía dưới nàng cùng lúc cũng đã tới cực hạn, không ngừng mở rộng quy căn phun ra từng tia nham dịch nóng hổi tràn đầy ngóc nghách bên trong thân thể nữ tử.
Hạ thể nhỏ nhắn của Liễu Vân Nguyệt chuyển sang sưng đỏ, động huyệt chứa đầy dịch chất, lắng đọng từng cơn chảy ra dâm dịch màu trắng khiến Liễu Vân Nguyệt lúc này trông vô cùng trái ngược với vẻ lãnh đạm, thanh tu bên ngoài.
Nhìn nàng thỏa mãn như hiện tại, Dạ Khinh Ưu cảm giác rất thành tựu.

Bình Luận (0)
Comment