Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 77


Vốn là đệ tử nội môn trong Hoa Thiên Môn được nhiều người nhìn lên mà ngưỡng vọng, thế mà giờ này bị khinh nhục trước bao nhiêu người, nào có thể giữ được bình tĩnh.

Gã dữ tợn gằn lên, hai mắt trợn tròn hung tợn nhìn lên Dạ Khinh Ưu, đe dọa.
"Tiểu tử ngươi dám đối xử với người của Hoa Thiên Môn như vậy...!Từ nay về sau đừng hóng yên ổn một ngày, lão tử chắc chắn sẽ tìm hàng trăm hắc cẩu..."
"Làm sao cơ..."
Dạ Khinh Ưu thản nhiên cười, lời còn muốn nói nhưng gã môn nhân Hoa Thiên Môn phải ngậm lại vì thấy 3 đồng môn đi cùng máu chảy lêng láng ra sàn, mà nam tử kia một ngón tay còn kia kịp đụng.

Giờ phút này mồ hôi của gã chảy ra như mưa, dù rằng hiện tại bị khi nhục nhưng gã vẫn muốn giữ mạng mình hơn, danh dự chó má gì sao sánh bằng tính mạng của bản thân.
"Đại nhân, là ta sai rồi...!Là ta có mắt như mù, là ta đáng chết..."
"Nói nhiều làm gì...!Chẳng phải ngươi nói nam nhân phải biết uống rượu sao..."
Gã quan môn đệ tử Hoa Thiên Môn câm lặng không thể nói gì, nói sao thì gã nói cũng là sự thật, không nghĩ tới Dạ Khinh Ưu lại thù dai như vậy.

Lời nói không thể phát ra, giờ gã hơi hối hận vì nói quá nhiều, vốn dĩ người ở trong này đều là thân phận không tầm thường, vậy mà gã lại chủ động đi gây sự.
"Muốn ta tha cũng được...!Uống đi."

Dạ Khinh Ưu nhạt nhòa lấy ra một bầu rượu màu đen, vừa bật nắp ra cảm giác âm u đáng sợ lan tỏa, Dạ Khinh Ưu di động đầu ngón tay, ngay sau đó từ trong bầu rượu xuất hiện một giọt rượu sáng trong, nó di động đến trước mặt gã đệ tử Hoa Thiên Môn.
Trong ánh mắt ngờ vực của gã, Dạ Khinh Ưu không nói một lời, thấy vậy gã không có do dự mà há mồm nuốt giọt rượu kia vào, nói gì là một giọt rượu dù là trăm vò rượu gã còn uống được, tuy khó hiểu ý tứ của Dạ Khinh Ưu nhưng trong gã cũng bừng lên một hi vọng được sống.
Chỉ là vừa nuốt vào giọt rượu kia hắn liền có cảm giác không đúng, cơ thể vừa tiếp xúc đã giống như bị thiêu cháy, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn ra ngoài, từ miệng không ngừng nôn ra máu tươi, toàn thân được Dạ Khinh Ưu giải phóng liền lăn lộn trên sàn, hai tay ôm cổ họng, âm thanh gào thét rùng rợn vang ra khắp nơi.
"Đau quá...!cổ họng ta..."
Sau hơn nửa khắc thời gian lăn lộn, trên sàn chỗ hắn đã vương vãi đầy máu tươi, cơ thể của gã cũng im bặt, làn da tím ngắt bắt đầu bốc ra mùi khó ngửi, cảnh tượng này khiến nhiều người ớn lạnh nhìn chằm chằm vào bầu rượu trong tay Dạ Khinh Ưu, thắc mắc đó là loại rượu nào.
Cũng có nhiều người không thèm để ý, coi như đây là một chuyện nhàm chán không đáng để tâm, cho đến khi ông chủ của Hồng Hoa Tửu chính thức ra mặt, ai ai cũng hướng mắt về.
Lục Tàn trông bề ngoài đã tứ tuần, vẻ ngoài phong tư lỗi lạc, làm chủ Hồng Hoa Tửu được hơn trăm năm, từ trước tới giờ số lần xuất hiện cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà không ngờ hôm nay bọn họ lại có cơ hội gặp mặt.
Lục Tàn không chút quan tâm đám người Hoa Thiên Môn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bầu rượu trong tay Dạ Khinh Ưu, hai mắt sáng rực kêu lên.
"Vấn Tâm Tửu, không ngờ lại có cơ hội gặp được ở đây..."
Nghe cái tên Vấn Tâm Tửu có lẽ sẽ ít người biết, đơn giản vì nó dường như đã không còn trên đời, nghe nói chỉ một hớp rượu là đủ tru diệt tâm ma, tiến cảnh sẽ không còn khúc mắc.

Nhưng mà đi kèm là phải có đạo tâm thật đủ vững vàng, không trải qua thất tình lục dục, cũng không được phép có ý niệm lừa dối tâm khảm, nếu không hậu quả sẽ giống như tên đệ tử Hoa Thiên Môn đằng kia.
Dù vậy sức mê hoặc của nó đối với cảnh giới Thần Tôn là không thể chối cãi, vì để vượt qua một cảnh giai cũng phải tốn rất nhiều thời gian, nếu có loại tửu này thì tốc độ tu luyện phải nhanh hơn không biết bao lần.
"Tiểu hữu, ngươi có thể bán lại cho ta bầu rượu này..."
Lục Tàn hai mắt mở to nhìn vào trong tay Dạ Khinh Ưu, không một phút rời.


Dạ Khinh Ưu không thèm trả lời, hắn cầm vò Vấn Tâm Tửu chỉ một ngụm đã dốc hết vào miệng, uống hết cạn không để xót một giọt.
"Ngươi vậy mà uống hết..."
Lục Tàn há to mồm không thể tin Dạ Khinh Ưu vậy mà một lần uống hết một bình Vấn Tâm Tửu, phải biết dù là Thiên Tôn mỗi lần cũng chỉ dám dùng một giọt mà thôi, vậy mà thiếu niên này không chút chần chờ uống hết, như vậy chả phải là muốn tìm chết sao.
"Tâm Loạn Bất Thành Ma - Là Ma Vốn Vô Sầu...!Ta vốn không nên ưu sầu vì mấy việc như vậy, đáng lẽ ta nên hiểu ra sớm hơn."
Dạ Khinh Ưu thản nhiên bước qua người Lục Tàn, từ đầu tới cuối không nói một câu với lão.

Nhưng Lục Tàn lại không tức giận, lão nghe thấu những lời của Dạ Khinh Ưu liền lâm vào trầm tư, phất ống tay áo rồi cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Còn xác chết của đám môn đệ Hoa Thiên Môn từ sớm đã có người dọn dẹp sạch sẽ cứ như ở đó chưa từng có gì.
Kiếm Si thấy Dạ Khinh Ưu ngồi đối diện, hắn nhịn không được nâng cao chén rượu đưa trước mặt Dạ Khinh Ưu.
"Thật không ngờ huynh đệ giấu thật sâu...!Tại hạ là Kiếm Si, không biết..."
"Dẹp đi...!Ta không muốn cùng ngươi quen biết."
Dạ Khinh Ưu chộp lấy một vò rượu, không chút do dự uống sạch cạn.


Kiếm Si nhìn theo mà bái phục, cũng chộp một vò rượu uống theo nhưng hắn không uống nhanh được như vậy, chỉ có thể uống từng ngụm bởi vì rượu này rất nồng, ngay cả Thiên Huyền cũng chưa dám chắc uống như Dạ Khinh Ưu.
Sau khi uống hết một vò, Kiếm Si có chút hơi choáng váng nhưng vẫn tỉnh táo, hắn ngã mặt trên bàn nói nhảm.
"Huynh đệ...!Tí nữa có trò hay, cứ chờ xem..."
"Hửm..."
Dạ Khinh Ưu lại uống thêm một bình, chờ xem trò hay mà Kiếm Si nói tới là gì.
Cũng không lâu là nhiều, từ ngoài cửa Hồng Hoa Tửu xuất hiện hai bóng ảnh, một thiếu niên tuấn mỹ bất phàm, trên miệng vẫn luôn treo một nụ cười tràn đầy tự tin, ánh mắt hiện lên sự cao ngạo bất phục, mà đằng sau đuổi tới một thiếu nữ phong tư yểu điệu, dáng người hoàn hảo cân đối eo nhỏ ngực căng bó trong một bộ tử y, trên mặt nàng đeo một sa mạng che mặt không thể nhìn thấy dung mạo nhưng dựa vào khí chất và dáng người lộ ra thì ai cũng có thể đoán đây là một đại mỹ nữ.
Hàm Sương nắm chặt một thanh ngọc kiếm, trên đó có chút khí tức của thánh khí chứng tỏ vũ khí bất phàm, nàng liên tục xuất kiếm chém về phía thiếu niên chạy phía trước, giọng thanh thúy mềm mại vang lên.
"Nhạc Phong, ngươi mau đứng lại cho ta..."
"Hàm Sương tiểu nương tử, đừng có đuổi đánh phu phân của nàng nữa...!Thiên hạ đang nhìn chúng ta kìa."
Nhạc Phong chạy phía trước, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tinh mãnh, đôi khi quay đầu nhìn vào thiếu nữ trêu chọc vài câu.
"Không cho phép gọi ta như vậy...!Ta chém chết ngươi..."
"A...!Cứu mạng, ra xem vợ đòi giết chồng này..."
Nhạc Phong bộ pháp ảo diệu như trùng hợp hay ngẫu hứng né được kiếm của Hàm Sương, đôi khi muốn chiếm chút tiện nghi từ nữ tử nhưng thiếu nữ cũng rất nhanh nhẹn chặn đứng ý định của hắn, lại phản chiêu chém tới.
Cả hai cứ giằng co như vậy cho đến khi khách nhân trong quán có người không nhịn được, một đệ tử của một tông phái nhảy ra vung chùy đập mạnh về phía Nhạc Phong nhằm trợ giúp thiếu nữ để lấy hảo cảm của nàng.
Nhạc Phong thấy có người phá đám liền tỏ ra không vui, hắn né người trong tay vận lực, một chưởng phát ra như vô tung vô ảnh chấn cho vị đệ tử kia bay ngược trở lại, xương cốt gãy mấy cái, thảm thương nghiêm trọng.

Còn riêng hắn thì rất thản nhiên tiếp tục trêu đùa mỹ nữ.

Kiếm Si thấy Dạ Khinh Ưu rất chú ý Nhạc Phong, nghĩ hắn tò mò nên chủ động lên tiếng giải thích.
"Tên kia chính là trò vui mà ta muốn nói, tên Nhạc Phong này vốn là con riêng của Nhạc phủ gia, từ nhỏ thể hiện ra thiên phú kinh người...! Nhưng 5 năm trước bị đánh lén một thân tu vi bị phế, đầu óc cũng dần ngu si nên cuối cùng bị người trong tộc khinh ghẻ coi thường, thậm chí còn bị hạ nhân bắt nạt..."
Nghe câu chuyện hết đỗi quen tai, Dạ Khinh Ưu không có nhiều ngạc nhiên, tùy ý để Kiếm Si nói tiếp.
"Nhưng mà một năm trước không biết vì sao hắn lại dần khôi phục tu vi, thậm chí còn tiến cảnh rất nhanh chóng đánh bại mấy thiên kiêu mới nổi..."
Kiếm Si lại rót một chén rượu, tiếu tiếu mà nhìn vào Nhạc Phong nói.
"Nhưng ta nghĩ hôm nay hắn xong rồi...!Hắn lại dám vì một nữ nhân mà đắc tội Tư Đồ Khôn, lần này xuất hiện tại đây hắn khó có thể thoát."
Dạ Khinh Ưu lại không thấy như vậy, đơn giản bởi vì Nhạc Phong chính là một Thiên Mệnh Chi Chủ, còn nữ tử tên Hàm Sương kia lại có một "Si Tâm Đạo Chủng" được gieo bên trong người, nếu chiếu theo thiên mệnh thì mọi việc sẽ diễn ra đúng theo kịch bản của nó.
Quả nhiên đúng như Kiếm Si nói, khi Nhạc Phong xuất hiện từ trên lầu trên cao xuất hiện một nam tử tuấn tú, mặc hoàng bào y sam, khí tức danh gia vọng tộc hiện rõ ra ngoài, bên cạnh còn có hơn chục người hầu, tu vi còn có 2 người Thiên Huyền cảnh.
"Nhạc Phong, không nghĩ ngươi lại tự động nộp mạng đến trước mắt ta..."
"Chẳng phải bổn thiếu gia đã nói rồi sao, sớm muộn cũng sẽ tới đây tìm ngươi..."
Nhạc Phong ngước đầu mỉm cười thản nhiên, hắn ngồi ngã ra một cái ghế, tự rót cho mình một chén trà uống hết, riêng Hàm Sương không có nhân cơ hội tấn công, nàng đứng một bên canh chừng chỉ sợ Nhạc Phong chạy mất.
Bất chợt bên tai nàng lại vang lên âm thanh của một nam tử.
"Cô nương, có muốn ta giúp cô trả thù không..."
Hàm Sương giật mình nhìn xung quanh, không biết ai đang nói với mình, nhưng nàng cắn chặt răng nói.
"Không cần, thù của ta...!Ta sẽ tự báo..."

Bình Luận (0)
Comment