Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 8


Bên trong Cực Hoang Mạc Địa, một nhóm người đang hết sức đề phòng tụ lại thành một vòng tròn vô cùng cảnh giác.

Nhóm người này chia làm 3 thế lực, một nhóm là đệ tử Bạch Vân Tông hơn 10 đệ tử trang phục bạch y ngăn ngắn chỉnh tề tràn ngập khí tức thanh linh, một nhóm khác là 6 nữ đệ tử đến từ Cung Di Thiến đều xinh đẹp thanh kỳ, nhóm còn lại mặc trên người trang gia họ Hạ có tới 15 người nhưng có chỗ chật vật, tang tương hơn nhiều.
Một đám người tất cả bị bao vây bởi một lớp sương mù màu tím đầy khí tức ma quái, không ai trong tam thế lực dám coi thường, đơn giản vì đã có người của bọn họ bị đám sương mù này biến thành tử thi thê thảm không nỡ nhìn.

Ai cũng gương mặt căng thẳng không dám một chút buông lỏng.
Lâm Thiên là một đệ tử của Bạch Vân Tông, khuôn mặt cương ngạnh, có vài phần tuấn mỹ, trong đám Bạch Vân Tông là đệ tử nhỏ tuổi nhất nhưng là người bình tĩnh nhất, thái độ lãnh đạm như không để gì vào mắt.

Thấy hắn bình thản như vậy, đại sư huynh dẫn đầu Hà Thiết Tường rất khó chịu, từ lâu đã ghen ghét Lâm Thiên thường xuyên thân mật với tiểu sư muội, được dịp nói.
"Sư đệ, ngươi chẳng phải nói có thể giải quyết chướng khí sao."
"Ta nói được làm được.

Chỉ là hiện tại thì chưa thể mà thôi."
"Thần bí cái gì.

Chỉ biết nói khoác."
Hà Thiết Tường cười lạnh không ngừng trêu chọc, mà Lâm Thiên thì không thèm để ý, cứ như coi gã sư huynh là một con kiến hôi vậy mặc dù tu vi của hắn không hề mạnh hơn Hà Thiết Tường.

Nghe hai người nói chuyện, Liễu Vân Nguyệt từ trước rất coi trọng biểu hiện vượt trội của Lâm Thiên, liền lên tiếng.
"Lúc này chúng ta không nên gây mất đoàn kết nội bộ.


Đừng để kẻ thù lợi dụng sơ hở."
"Liễu tiên tử đã có lời thì Hà mỗ dĩ nhiên hữu lệnh."
Hà Thiết Tường liên tục truy cầu Liễu Vân Nguyệt hơn 3 tháng dĩ nhiên đối với lời của mỹ nữ luôn luôn nghe theo, mà Liễu Vân Nguyệt thì vẫn vô cùng thờ ơ lạnh nhạt, chưa từng nói cùng hắn quá mấy câu, mà tên này thì suốt ngày bên cạnh lải nhãi khiến nàng rất khó chịu.

Nếu không phải Bạch Vân Tông cùng Cung Di Thiến có quan hệ rất không tệ thì nàng đã không thèm để ý rồi.

Lâm Thiên liếc mắt nhìn Liễu Vân Nguyệt, trong mắt hình thành tia chiếm hữu, mỹ nữ này quả nhiên là hòn minh châu quý báu nhất của Cung Di Thiến, xinh đẹp còn hơn tiểu sư muội hắn mấy lần, nhưng trong mắt hắn thì nàng sớm muộn gì cũng thuộc về hắn thôi, giống như hắn đã truy cầu tiểu sư muội vậy.
Dạ Khinh Ưu đứng trên một cành cây cách đám người không xa, mắt nhìn một đám người, miệng giương cao, hứng thú nhìn Lâm Thiên cùng Liễu Vân Nguyệt.
Liễu Vân Nguyệt kia quả thật vô cùng xinh đẹp, mày liễu cao cao, mắt cong vút sáng đẹp như thiên tinh, khuôn mặt trái xoan cùng da mặt trắng hồng, tuyệt thế thanh thuần tú lệ phương nhan, da thịt trong suốt như ngọc.

Một mái tóc đen đẹp rủ dài như thác nước thẳng tắp chạm tới thắt eo.

Nàng quả thật là mỹ nữ đẹp nhất hắn nhìn thấy từ khi đi vào trung vực này, chỉ là Dạ Thiên Tuyết chưa trưởng thành nếu không tuyệt đối sẽ không thua kém nàng một chút.
Hắn lại để ý đến một tên nam nhân cũng là có nguyên nhân.

Lâm Thiên này là một kẻ có Thiên Mệnh Chi Chủ, được Thánh Bia chiếu cố, là một kẻ sẽ có con đường thăng tiến nhanh như bay, tất cả kẻ cản đường hắn dù là thiên tài hay lão quái sớm muộn đều sẽ bị hắn đạp dưới chân.

Mà đặc biệt hắn chính là một trong những kẻ sẽ đẩy lùi ma vực, đưa ma tộc vào thế diệt vong, là một trong những kẻ tiêu vong hồn phách của vị Ma Giới Chi Tử chính là Dạ Khinh Ưu.
Nếu là còn ở Thiên Tôn Cửu Giai, Dạ Khinh Ưu sẽ chỉ biết chờ cho hắn cày cấp tới giết, nhưng hiện tại hắn đã đột phá vượt qua quy tắc thiên địa, dù cho Thần khí đệ nhất của Thánh vực Thiên Đạo Thánh Bia cũng không còn chút năng lực trói buộc hắn, với việc hắn tiến vào Nhân giới mà thánh bia không phản ứng là đủ chứng minh.
Chỉ cần hắn muốn thì liền tiến vào Thánh Vực phá nát Thánh Bia, đặt lại lịch sử cho Ma tộc nhân, nhưng cụ thể hiện tại hắn không vội, trước tiên phải chơi chết đám người Thiên Mệnh Chi Chủ này đã.

Dạ Khinh Ưu biết trong tay Lâm Thiên đang sở hữu một chiếc nhẫn chứa đựng tàn hồn của một vị Thiên Tôn cho nên hắn mới hiểu biết rộng rãi, thăng cấp nhanh chóng mà không ai giải thích được.

Nhưng chỉ là Thiên Tôn thì còn lâu mới đọ lại với Dạ Khinh Ưu, hắn có rất nhiều thủ đoạn, trước tiên không biết nên đùa giỡn tên Lâm Thiên kia thế nào.
Dạ Khinh Ưu suy tư một lát liền lấy ra một chiếc huyết bình tỏa ra khí tức tà ác, gọi là Ngục Ma Huyết Thi cướp được từ người một tên lão ma, hắn không rõ lắm về thứ này, chỉ để hé một chút nắp bình để một vài oán linh dữ dằn chui ra.
Đám oan hồn này vô cùng dữ tợn vừa rời khỏi ngục tù liền hướng Dạ Khinh Ưu dự tính hấp thụ huyết nhục hắn, nhưng chúng nó đã chọn lầm đối tượng rồi, Dạ Khinh Ưu chỉ nhìn vào đám quỷ lệ, hai mắt đỏ như huyết, một sự lạnh lẽo đè nén, lập tức đám quỷ lệ cảm giác như bản thân bị bắt nhốt vào tận đáy 18 tầng địa ngục, sợ hãi giãy giụa, lập tức im ắng nhìn Dạ Khinh Ưu cầu xin.
Hắn thu hồi ánh mắt, bắt đầu ra lệnh cho bọn chúng làm việc, đám quỷ lệ đã không có khả năng cãi lời, chúng nó liền nhao nhao nhắm tới đám người như món ngon, mà hơn một nửa trong số chúng đã chọn vào tên độc nhân đang núp trong làn sương mù, trực tiếp cắn xé nhục hồn của gã, đoạt lấy thân thể, thậm chí bọn chúng còn cắn xé lẫn nhau giành quyền kiểm soát.

Chỉ qua vài khắc, tên độc nhân liền biến thành một cỗ huyết thi, hai mắt đỏ lòm đầy ghê rợn, da tróc ra để lộ phần thịt máu lẫn lộn đang dần khô héo.
Đám người kia vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cho đến khi vang đến tiếng hét của một đệ tử Hạ gia thì thảm kịch bắt đầu.
Chỉ thấy đệ tử kia bị một đám độc vật rắn rết, độc xà bủa vây đem cả thân thể gã biến thành huyết nhục, dần trở thành một bãi thịt máu bầy nhầy.
Một đám người sợ hãi bắt đầu hoảng loạn giương cung bạt kiếm liên tục đánh bay đám độc vật tấn công không dứt, chỉ nghe những tiếng rên đau đớn cùng tuyệt vọng liên miên bất tận, huyết nhục tang thương thê thảm không nỡ nhìn.
Có một tên bị gặm sống cả người, toàn thân đã lộ xương sườn nhưng vẫn còn tỉnh táo, có nữ đệ tử bị ma vật chui vào đầu trực tiếp cắn nuốt bên trong sau đó hơn mấy chục vạn con rết nhỏ từ hốc mắt chui ra.
Lâm Thiên cũng vô cùng sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Tuyết Kỳ tiên tỷ, không phải tỷ nói tên kia một lúc nữa mới ra tay sao."
"Tình hình có chút khác.

Lần này xuất hiện oán linh vô cùng mạnh mẽ, thật không nghĩ tới sâu trong Cực Hoang Mạch Địa lại có thứ này."
Một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng đáp trả mọi câu hỏi của Lâm Thiên, lúc này gã đã không ngừng mệt mỏi chống đỡ, đợi đến khi giọng nói kia chỉ dẫn liền làm theo, hắn khó khăn mở ra một đường máu nhìn đám người xung quanh, để ý tới Liễu Vân Nguyệt cũng vô cùng chật vật bảo hộ đệ tử Cung Di Thiến.

Lâm Thiên liền suy nghĩ chạy tới về phía đám nữ.

"Các vị sư tỷ, theo ta."
Đám đệ tử Cung Di Thiến thấy Lâm Thiên có thể nhẹ nhàng tìm đường cũng không nghĩ ngợi nhiều đi theo, đám đệ tử còn lại thấy vậy cũng muốn theo đằng sau Lâm Thiên nhưng còn bận đối phó độc vật liền chỉ biết đỏ mắt mà chiến đấu, thầm hận Lâm Thiên vô số lần.
Đúng lúc Lâm Thiên rời đi thì số độc vật kia cũng rút đi, một đám người liền cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không thể hỏi nhiều thở ra một hơi nhưng vẫn không dám buông lỏng.

Qua nửa cảnh giờ không thấy bất cứ thứ gì xuất hiện nữa, đám đệ tử còn lại nhìn số người còn lại liền phân phó rời đi, không chút nào dám nán lại.
Lại nói Lâm Thiên đi cùng chúng đệ tử Cung Di Thiến sau khi mệt mỏi tránh khỏi đám độc vật liền thở ra, cả người chưa kịp thả lỏng liền lập tức cảm nhận một luồng nguy hiểm ập tới.
Một huyết nhân lao tới đã nhanh chóng cầm lấy cổ một đệ tử Cung Di Thiến, không chút thương hương tiếc ngọc bẻ gãy cổ nàng, miệng há rộng hấp thụ huyết nhục của nàng.

Lâm Thiên mặt trắng xám thủ thế, còn chưa kịp ra tay đã bị luồng huyết quang phong tỏa, huyết nhân điên cuồng tụ ra mười luồng tử kình khóa chặt mọi phía của hắn.
Lâm Thiên chỉ mới tu vi Đạo Huyền ngũ giai làm sao chịu đựng được một đạo công kích của huyết nhân, cả người bị đánh bay đi lăn xuống dốc, mà huyết nhân kia liền chỉ như muốn tấn công Lâm Thiên thôi vậy, mặc kệ đám nữ tử Cung Di Thiến còn lại, lao xuống đuổi theo Lâm Thiên.
Đám đệ tử Cung Di Thiến còn chưa kịp lau mồ hôi trên người liền hơn mấy vạn độc vật bò lúc nhúc xung quanh làm các nàng ớn lạnh, vẫn là Liễu Vân Nguyệt trấn tĩnh nhất đứng chắn ra bảo vệ đám đệ tử, giảm đi hầu hết khó khăn cho mấy vị sư muội.
Mắt thấy độc vật liên miên không dừng, đám đệ tử Cung Di Thiến lâm vào tuyệt vọng, Liễu Vân Nguyệt cũng là mặt mày trắng xanh mồ hôi chảy dài trên trán khiến nàng càng thêm mỹ lệ.

Ngay khi đó từ xung quanh xuất hiện từng đợt hỏa diễm thiêu rụi từng luồng độc vật khiến chúng kêu lên thảm thiết, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng con nào nữa.
Dạ Khinh Ưu phong khai đĩnh đạm xuất hiện trước mắt đám nữ nhân, khuôn mặt lộ ra sự quan tâm nhìn đám nữ hỏi.
"Các vị cô nương, tại hạ đến muộn."
Nhìn thấy một nam nhân mỹ đến nghịch thiên, thái độ văn nhã, thậm chí còn xuất hiện đúng lúc các nàng cần, trái tim mấy thiếu nữ đập nhanh, hai má ửng hồng, nhìn hắn không chớp mắt.

Chỉ có Liễu Vân Nguyệt là tương đối bình tâm nhất, dù cho có chút thẫn thờ.
"Công tử quá lời.

Nếu không phải công tử đến kịp tỷ muội chúng ta liền nguy kịch."
"Ta thay mặt chúng tỷ muội đa tạ công tử."
Liễu Vân Nguyệt quả nhiên ôn nhu văn lễ khiến Dạ Khinh Ưu khá hài lòng, cũng mỉm cười đáp lễ.

"Cô nương quá khen rồi.

Trừ ma vệ đạo, giúp đỡ đồng đạo là trách nhiệm của mỗi người, ta chỉ thuận theo mà thôi."
"Công tử quả nhiên khiêm nhường."
Liễu Vân Nguyệt hảo cảm với hắn tăng cao, nàng lại nghĩ tới Lâm Thiên ra tay cứu giúp bọn họ, nhìn Dạ Khinh Ưu hai mắt cầu khẩn.
"Còn có một vị sư đệ giúp chúng ta ngã xuống dưới vực, mong công tử ra tay cứu giúp."
"Được.

Nếu tiên tỷ nói vậy ta cũng chỉ có thể cố làm tròn bổn phận."
Dạ Khinh Ưu không chút phật lòng, nhìn về phía dưới vực sâu thân hình di động liền nhảy xuống.

Đến khi hắn đã nhảy xuống rồi thì đám nữ đệ tử mới tỉnh mộng, nhao nhao cười nói như quên luôn cái chết đồng môn trước đó không lâu.
"Vị công tử này thật tuấn tú, còn rất ôn nhu."
"Hắn còn cứu mạng chúng ta nữa."
Liễu Vân Nguyệt không nói cùng các nàng, mắt không ngừng nhìn xuống như đang suy nghĩ, nàng quay qua nhìn vị nữ đệ tử lớn tuổi nhất.
"Hàn sư tỷ, tỷ dẫn đám sư muội rời núi trước.

Ta phải xuống giúp họ."
"Được.

Muội cẩn thận."
Vị Hàn sư tỷ rất thoải mái đồng ý, không chút ngăn cản gật đầu, Liễu Vân Nguyệt gật đầu rồi nhìn xuống dưới nhẹ nhàng di chuyển xuống.
Đợi đến lúc Liễu Vân Nguyệt rời đi nụ cười của Hàn sư tỷ cũng biến mất, nhìn theo bóng dáng Liễu Vân Nguyệt mang theo sự oán độc khó nói, không nán lại một giây dẫn đám sư muội rời đi.

Bình Luận (0)
Comment