Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 95


Hạ Nhu Nhi toàn thân tràn ngập vết máu, bản thân nàng chìm trong vô tận hoảng loạn, có thể nghe tiếng tru réo trong màn đêm mờ mịt.

Dù có phát động chân hỏa cũng không một chút tác động, không khí xung quanh nơi này u ám mờ mịt đến đáng sợ.
Nàng chỉ nhớ bản thân đang đi cùng đoàn người Hỏa Vân Thần Quốc, có lẽ do tu vi và công pháp nàng quá thấp dẫn đến việc bị bỏ lại.

Mắc kẹt lại ở đây, nàng sẽ chết sao?
Ý nghĩ lúc này của nàng cũng trở nên bình thản, trong đầu nghĩ tới dáng hình của nam nhân kia, đan xen cảm xúc vừa yêu vừa hận.

Nàng chỉ mong gặp lại hắn một lần nữa, từng dòng suy nghĩ chạy qua đầu.

Nàng nhớ lại câu nói cuối cùng mà hắn nói, toàn thân run rẩy, sau cùng từ bỏ ý nghĩ bỏ cuộc, nàng muốn sống, trở nên cường đại hơn nữa, để nam nhân kia thừa nhận.
Thân thể của Hạ Nhu Nhi chìm trong một vũng nước vừa tanh vừa hôi, khắp xung quanh là xác chết la liệt, còn có âm thanh đáng sợ của Ma Trùng.

Lấy lại hơi thở bình thường, nàng cẩn thận từng bước đi tiếp, thần thức đảo quanh tránh né sự tồn tại của đám sinh vật ghê tởm kia.
" Rít… rít… "
Âm thanh của một con Ma Trùng vang vọng, nó đánh hơi thấy sự tồn tại của nàng, lập tức lao đến.

Trong ánh đêm mờ mịt, nàng không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận, toàn lực né tránh.


Một vết cắt xuyên qua da thịt, nàng chỉ tê kêu lên đau đớn, đạo nguyên trong thân thể vận chuyển mạnh mẽ.

Từng đợt hỏa khí trong người được phát động, nàng dùng tất cả sức lực để có thể vung ra hỏa cầu.
Mặc dù đám Ma Trùng này đáng sợ, nhưng không có công kích nào khác ngoài tiếp cận nhân loại rồi chui vào thân thể nhân loại.

Hạ Nhu Nhi bình tĩnh, hết lần này đến lần khác té ngã, đạo nguyên cạn kiệt, vẫn gắng né tránh, tìm cơ hội ra đòn.
Nàng vung tay lên, hỏa diễm bao khắp xung quanh người, một ngọn lửa màu lam hình thành, nhìn như những ngọn hải đăng trong đêm tối.

Hỏa diễm đặc dị mạnh mẽ này không làm Ma Trùng sợ hãi, nó rít lên một tiếng rồi tiếp tục lao về phía nàng.
" Chết đi… "
Hạ Nhu Nhi ánh mắt lấy lại tầm nhìn, khi Ma Trùng vừa tiếp xúc thì ngọn hỏa diễm lập tức thiêu đốt, đặc tính dị biệt của Dị Hỏa làm những vật âm tà như Ma Trùng không có đất dụng võ.

Nó rít lên một tiếng rồi bị Dị Hỏa xóa sổ, Hạ Nhu Nhi thở ra một hơi, nhìn ngọn lửa trong tay, nàng tự hỏi là thứ này từ đâu mà ra?
Dạ Khinh Ưu đứng cách nàng không xa, đối với sự cố gắng của nàng, hắn có chút thưởng thức.

Cửu Đăng Tâm Thanh Hỏa lần trước hắn cướp lấy giờ đây tặng cho nàng.
Dĩ nhiên lúc nãy cũng là hắn giúp đỡ, cho nên nàng mới có cơ hội để chống trả, chứ không một Đạo Huyền như nàng không có khả năng sống xót khỏi một cổ trùng.
Hạ Nhu Nhi dùng dị hỏa soi đường, nàng nhặt được giới chỉ của vài tên công tử, tiểu thư chết dọc đường, bên trong có đan dược chữa thương, hồi phục thượng phẩm.


Dần dần nàng vừa đánh vừa tiến, có dị hỏa trong tay, nàng cũng tự tin thêm phần nào, nhưng chủ yếu vẫn nhờ Dạ Khinh Ưu nhàm chán đi đằng sau chiếu ứng.
Ánh sáng hiện ra trước mắt, Hạ Nhu Nhi vui vẻ chạy đến, như cá gặp nước, vẻ mặt vô cùng vui sướng.

Xuất hiện là một thanh hỏa khí trường tiên, nhìn có chút bất phàm, Dạ Khinh Ưu biết phẩm chất của thanh binh khí này không thua kém Thần Binh, chỉ kém một chút là đã trở thành Thần Khí, ngoài ra trên đó còn có dấu ấn truyền thừa.

Xem ra cổ động này không chỉ có một truyền thừa, hắn biết Hạ Nhu Nhi chắc chắn sẽ nhận được truyền thừa này, nếu không thì hắn sẽ bắt nó phải nhận.
Hạ Nhu Nhi cầm kiện trường tiên khí lên nhìn, hàng loạt thông tin tiến vào não hải, nàng lập tức biết cây trường tiên này tên là Hỏa Xích Vạn Xa, một kiện thành phẩm Bán Thần Khí, kèm theo một bộ công pháp Hỏa Ảnh Xích Liệt.

Nhìn nàng từ từ tiếp nhận truyền thừa, Dạ Khinh Ưu cũng không quan tâm nữa, hắn lập tức quay về bên tam nữ.
Lúc hắn xuất hiện, mọi người đều chú ý nhìn, bọn họ còn tưởng Dạ Khinh Ưu xảy ra chuyện, đối với tam nữ mấp mé, nhưng vừa thấy hắn thì mấy ý nghĩ đó liền quăng qua đầu.
Dạ Khinh Ưu đánh quét nhìn toàn trường, những kẻ sống sót ở đây còn lại toàn là người có thế lực.

Người của Hỏa Vân Thần Quốc cũng chỉ còn vài người, nhưng số lượng lại nhiều nhất ở đây.
So sánh ở đây thì Thượng Quan gia cũng coi như có bản lĩnh, chỉ còn xót lại 5 người, trong đó Thượng Quan Yến vẫn còn sống.
Tây Sơn Môn hình như chỉ còn lại Hồ Nhất Đao và một tên trưởng lão tu vi Thánh Linh Thất giai.

Các thế lực còn lại gần như bị diệt, thậm chí Đường Môn cũng không thấy đâu.
Mà đặc biệt hắn thấy hai người đi cùng Nhạc Phong, hai phụ tử Mạc Chi Vong và Mạc Ninh Ngọc.


Chỉ không thấy Nhạc Phong đang ở nơi đâu.
Thượng Lan Kỷ Linh dĩ nhiên biết hắn sẽ không xảy ra chuyện, nàng chỉ tay về phía trước, nơi đó có 3 cánh cửa màu đen, sau đó nói.
" Dạ lang, chàng nhìn đi… Ba cánh cửa kia đều chỉ cho một người vào, tình hình bên trong cũng không rõ ràng, lúc nãy đã có người đi vào.

"
Dù ngăn cản tầng tầng lớp lớp những trận pháp, thần thức của Dạ Khinh Ưu vẫn có thể nhìn xuyên vào.
Hắn thấy bên trong có ba người đang đánh nhau, phân biệt làm những lối rẽ riêng biệt.

Đặc biệt trong đó hắn thấy Nhạc Phong đang chiến đấu cùng một Tứ Giai yêu thú - Lục Kình Sư, nhìn có vẻ Nhạc Phong sắp giết được con yêu thú kia rồi.

Còn 2 kẻ kia đáng lẽ không thèm quan tâm nhưng lập tức ngừng lại, nhìn vào thân ảnh chùm một áo choàng đen, che đậy vẻ bên ngoài, đang nhẹ nhàng mà đối chiến với yêu thú Lục Kình Sư.
Cảm nhận thần thức dò xét trên người, người áo choàng thần bí kia liền đưa mắt nhìn về phía Dạ Khinh Ưu.

Cảm giác này khiến Dạ Khinh Ưu không được tự nhiên, hắn không ngờ lại có kẻ có thể cảm nhận được khí tức của hắn.

Đối với tên mặc áo choàng này sinh ra e dè, thậm chí còn vượt qua cả Nhạc Phong.
Tình trạng lúc này quả thật là đang khảo nghiệm truyền thừa, ba cánh cổng này đặt ra thử thách cho người bước vào, chỉ có ai vượt qua được sớm nhất thì mới có thể đạt được truyền thừa.

Dựa theo tình hình có vẻ Nhạc Phong đang lợi thế nhất.
Dạ Khinh Ưu không vội ra tay, hắn có thể nhận ra Mạc Chi Vong đang quan sát hắn, dĩ nhiên chỉ cần hắn động một cái là lão cũng lập tức ra tay.

Tu vi của lão giả này nếu hắn đoán không lầm thì tu vi của lão già này cũng là Thần Đạo.


Thần Đạo, trong vạn vực không hề có một ai chạm đến Vấn Đạo nói chi là cảnh giới Thần Đạo.

Điều này chứng tỏ lão già này đến từ ngoại vực, là một thế lực ẩn tu không hiện thế, có thể dốc lòng để bảo vệ Nhạc Phong như vậy, xem ra có chút ít dính dáng đến Thánh Bia.
Hắn trước kia còn nghĩ, đạt đến Vấn Đạo thì bản thân tự xưng vô địch, nhưng từ khi tiếp xúc với Thiên Mệnh Chi Chủ thì hắn đã biết, hóa ra Vấn Đạo cũng chỉ là bước đầu tu luyện Đại Đạo Chi Nguyên mà thôi, muốn tiến xa hơn hắn cần tìm được đệ nhất Ngũ Hành Thần Vật trên Dị Nguyên Bảng, có như vậy hắn mới chính thức an tâm được.
Càng nghĩ đến việc phía trên cao còn có người lợi hại hơn, Dạ Khinh Ưu tâm tình càng không yên.

Có thể trước kia Lâm Thiên vận khí tuy mạnh nhưng so sánh với Nhạc Phong cũng là kém xa, đến mức có thể tên Nhạc Phong này tiếp cận khí mệnh ngang bằng của Khí Vận Tử hay còn gọi là Thiên Mệnh Chi Tử.
Mọi việc dường như càng ngày càng phức tạp, khiến Dạ Khinh Ưu có chút không yên.
" Phụ thân, người xem… Chính là hắn sao? "
Mạc Ninh Ngọc chú ý đến Dạ Khinh Ưu, theo miêu tả của Nhạc Phong thì Dạ Khinh Ưu chính là kẻ trong lời nói.
" Mặc kệ hắn… Tốt nhất nên tránh xa hắn ra, hiểu không? "
Mạc Chi Vong đối với nữ nhi đe dọa, lão lo sợ nữ nhi của mình vừa tiếp xúc thế giới bên ngoài không bao lâu sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Mạc Ninh Ngọc hai mắt nguyệt châu lấp lánh, chớp chớp lông mi dài, cười đến đáng yêu.
" Yên tâm đi phụ thân, có Nhạc Phong ở bên cạnh con rồi… Hắn biết rất nhiều, con sẽ không sao đâu.

"
" Tiểu tử đó cũng không được! " Mạc Chi Vong định nói vậy nhưng nghĩ đến điều gì liền ngập ngừng, lắc đầu, tâm tình lại tiếp tục đề phòng Dạ Khinh Ưu có ý định ra tay với Nhạc Phong.

Mạc Ninh Ngọc nhìn vào cửa sắt, tràn ngập lo lắng, chờ đợi...

Bình Luận (0)
Comment