Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1227


Thậm chí, Bạch Tố Y còn rơi cả nước mắt.

Đó là những giọt nước mắt bi phẫn đầy oán hận, bởi vì cô biết rất rõ người đàn bà này, biết cô ta đã từng làm gì với cô.

Chỉ là, nghe cô nói thế, Lý Dịch Quân chẳng những không hề xấu hổ chút nào, trái lại cô ta còn bắt đầu cười ha hả: "Bạch Tố Y, tôi cũng không biết vì sao, thế nhưng mà nghe được cô mắng tôi, tôi lại không thấy tức giận.

Trái lại tôi còn vô cùng vui vẻ đó, bởi vì tôi biết, hiện tại cuộc sống của cô vô cùng bất ổn, thế là tôi an tâm rồi.

Ha ha ha!"
Đúng lúc này, Lâm Thiệu Huy nhưng chợt tỉnh ngộ, nhớ lại một đoạn chuyện xưa mà Bạch Tuấn Sơn đã từng kể cho anh.

Năm đó, trong lúc Bạch Tố Y học y tại đại học, với thành tích xuất sắc, năm nào cô cũng nhận được học bổng, thậm chí cô còn được cử đi học tại đại học Harvard.

Vốn dĩ cô đã được định sẵn rằng sẽ có một tương lai rộng mở, thế nhưng khi đó cô lại tin nhầm chị em tốt của mình.

Chị em tốt của Bạch Tố Y đã bí mật tung tin đồn về cô, nói rằng cô đã từng lên giường với lãnh đạo nhà trường và thầy giáo nên mới tranh thủ được một suất nhập học.


Quá đáng hơn, cô ta còn ăn cắp bài luận văn tốt nghiệp của Bạch Tố Y.

Mãi đến khi cô ta công khai bài luận văn tốt nghiệp của Bạch Tố Y, Bạch Tố Y vẫn không thể tin rằng đây là chuyện mà chị em tốt sớm chiều ở chung với mình có thể làm ra được.

Cuối cùng, để tránh hiềm nghi, trường đại học đã hủy bỏ tư cách trúng tuyển của Bạch Tố Y.

Thế nhưng cùng lúc đó, Lý Dịch Quân lại mượn bài luận văn tốt nghiệp của Bạch Tố Y để thành công tiến vào đại học Harvard.

Ước mơ cả đời của Bạch Tố Y đấy chính là vào Harvard học y dược, sau đó lại mang các thuật chữa bệnh từ nước ngoài về An Nam.

Nhưng Lý Dịch Quân đã tự tay phá tan giấc mộng của cô, cũng tự tay phá nát tương lai của cô.

Nếu ban đầu Bạch Tố Y thành công tiếng vào Harvard thì hôm nay ắt hẳn cô cũng sẽ là một danh y.

Cho dù có là nhà họ Bạch cũng sẽ phải khách sáo lễ phép với cô, sao có thể phải để cô liên tục chịu sỉ nhục chứ?
Lý Dịch Quân hại người quá trớn!
Mà điều mấu chốt hơn ấy là rõ ràng Lý Dịch Quân đã hại cô thảm như vậy, thế nhưng cô ta lại có thể không chút áy náy, thậm chí giờ đây còn dám xuất hiện trước mặt cô mà đắc ý khoe khoang.

Hỏi sao cô có thể không hận đây?
"Chậc chậc chậc, Bạch Tố Y này, xem ra hiện tại cô sống rất khổ nhỉ? Tôi nghe mấy người bạn học nói rằng cô đã tìm được một thằng ăn bám.

Không ngờ là thật nha!" Lý Dịch Quân bắt đầu cười ha hả rồi lại quay sang khinh bỉ liếc nhìn Lâm Thiệu Huy.

"Tôi không giống cô.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học Harvard, tôi đã tiến vào nhậm chức tại một công ty dược phẩm nước ngoài.

Bây giờ tôi đã là tổng giám đốc một chi nhánh công ty, tiền lương hằng năm lên đến mười triệu."

"Lý Dịch Quân, cô câm miệng lại cho tôi.

Cô là cái thá gì ở đây, dựa vào cái gì mà lại dám xúc phạm chồng tôi?" Bạch Tố Y hận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người cũng rung lên.

Khoe khoang? Cô ta có tư cách gì để khoe khoang chứ? Hôm nay, tất cả những gì Lý Dịch Quân đang có đều là do ăn cắp từ cô.

"Ồ, một thằng ăn bám vậy mà cô còn quý ghê ha? Xem ra quả nhiên hoa khôi trường học ngày xưa thật hư hỏng mà." Lý Dịch Quân cười ha hả nói.

Thấy Bạch Tố Y thảm như vậy, khỏi phải nói trong lòng cô ta vui vẻ biết bao.

Trước kia cô ta không có gì so được với Bạch Tố Y, vĩnh viễn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau lưng Bạch Tố Y, vì thế nên cô ta liền sinh lòng ghen ghét.

Thế nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy ngay cả việc xách giày cho cô ta Bạch Tố Y cũng không xứng.

Mà lúc này, dường như Lý Dịch Quân vẫn thấy giẫm đạp Bạch Tố Y như vậy còn chưa đã, cô ta tiếp tục cười khinh nói: "Đúng rồi, quên nói cô biết, lần này tôi trở về đây là để bàn chuyện hợp tác với một xí nghiệp.

Chỉ cần hợp tác thành công, tôi sẽ có thể lấy được ít nhất mấy trăm triệu tiền hoa hồng đó.

Cô nên hâm mộ nhiều vào đi, dù sao mấy tên quỷ nghèo muốn chết như mấy người hẳn cả đời cũng sẽ không thể nào kiếm được nhiều tiền vậy đâu.

Ha ha ha!"

Bạch Tố Y lập tức nổi trận lôi đình, giờ đúng là cô rất muốn giết người: "Cô!"
Từ trước tới giờ cô chưa từng gặp người vô sỉ như thế bao giờ.

Cô ta ăn cắp thành tựu của cô, còn tới làm nhục cô, thứ người như vậy đúng là còn không bằng cả súc sinh.

Nhưng đúng lúc này đây, chuyện ngoài ý muốn chợt xảy ra.

Bốp!
Lý Dịch Quân vừa dứt lời thì mặt cô ta đã ăn ngay một cái bạt tai.

Cô ta chợt lảo đảo một chút rồi té lăn ra đất.

Chỉ trong nháy mắt, cả khuôn mặt cô ta đã lập tức sưng lên.

Mà người ra tay kia không phải ai khác, chính là Lâm Thiệu Huy!.

Bình Luận (0)
Comment