Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 123


Nhà họ Lý, ở thành phố Nam Giang.

Tuy rằng lúc đầu nhà họ Lý không phải dòng họ quá danh giá uy quyền ở nhà thành phố Nam Giang, nhưng ông chủ nhà họ Lý, Lý Trung Huy lại là nhân vật có tiếng ở Nam Giang.

Ở tập đoàn Minh Long, quyền lực của ông ta chỉ dưới trướng Chủ tịch Từ Minh Long, điều này cũng ảnh hướng tới danh tiếng nhà họ Lý, nhà họ Lý phát triển đến mức đáng sợ, không biết bao nhiêu người thi nhau kéo tới nịnh bợ.

Hôm nay chính là ngày sinh nhật thứ năm mươi của Lý Trung Huy, nhà họ Lý cũng tổ chức một bữa tiệc hết sức long trọng, những vị khách được mời đến đều là những người có địa vị cao.

Những vị khách này có vẻ như đều là nhân vật thuộc giới thượng lưu ở thành phố Nam Giang.

Có điều trong đám người đó, lại có một thanh niên đi khập khiễng, trông vô cùng khác biệt.

Nếu Lâm Thiệu Huy tới đây, chắc chắn sẽ có quen biết, đó là Lâm Thiên Quang, bạn học của Bạch Tố Y.


“Quản gia Trung, phiền ông nói với chú tôi một chút, tôi mang đến một bức tranh chữ mà ông ấy luôn tha thiết muốn được có, mong ông ấy gặp tôi một lúc!” Lâm Thiên Quang nói với quản gia nhà họ Lý, vẻ mặt cầu xin vô cùng khẩn thiết.

Chú?
Đúng vậy, Lý Trung Huy chính là chú của Lâm Thiên Quang.

Lúc trước, Lâm Thiên Quang có thể hô mưa gọi gió ở Tập đoàn Minh Long cũng nhờ một phần công lao của Lý Trung Huy.

Chỉ đáng tiếc là sau sự cố ở Câu lạc bộ Bảo Thịnh, Lâm Thiên Quang đã bị cậu chủ Từ Bạch Đình đá ra khỏi Tập đoàn Minh Long, ngay cả Lý Trung Huy cũng tránh mặt không muốn gặp Lâm Thiên Quang.

Kết cục quả thật rất thảm hại.

Mà hôm nay, chính là cơ hội của Lâm Thiên Quang, chỉ cần anh ta có thể gặp Lâm Trung Huy thì có thể dựa vào quan hệ mà vào Tập đoàn Minh Long một lần nữa.

Thấy dáng vẻ cầu xin của Lâm Thiên Quang, Quản gia Trung không khỏi lắc đầu, lạnh lùng nói:
“Thiên Quang à, anh không phải sốt ruột, ông chủ đã nói chờ ông ấy xong việc sẽ tới gặp anh ngay lập tức!”
Nói rồi, Quản gia Trung lại tò mò hỏi:
“À còn nữa, anh mang đến tranh chữ gì? Sao lại tự tin là ông chủ chắc chắn sẽ thích vậy?”
Quản gia biết ông chủ Lý Trung Huy của mình có cái nhìn vô cùng khắt khe với tranh chữ.

Những họa sĩ lớn ở An Nam đều không được Lý Trung Huy để vào mắt.

Thế nhưng, Lâm Thiên Quang khẽ cười, vẻ mặt đầy tự tin nói:
“Quản gia Trung, tôi thật sự không lừa ông, lần này có một người bạn giúp tôi mua được một thứ vô cùng quý giá ở nước ngoài, chính là một tác phẩm của Blood.”
Cái gì?
Tác phẩm quý giá của Blood?
Quản gia Trung vô cùng kinh ngạc.


Ông ta đương nhiên biết Blood, đó là họa sĩ lớn nổi tiếng toàn thế giới, mỗi một tác phẩm của Blood đều vô cùng đáng giá, ít nhất phải từ chục triệu đô, thậm chí lên tới hàng trăm triệu đô la Mỹ.

Nhất là Lý Trung Huy!
Quản gia Trung biết, Lý Trung Huy luôn ngày đêm mơ tưởng có thể có được một bức tranh của họa sĩ lớn Blood.

“Thiên Quang, anh không nói đùa chứ?” Sắc mặt của Quản gia Trung trở nên nghiêm túc:
“Anh phải biết rằng nếu anh lừa Lý Trung Huy, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!”
Quản gia Trung nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thiên Quang một lúc lâu, có vẻ như đang xác nhận xem lời anh ta nói là thật hay giả.

Mà Lâm Thiên Quang chỉ khẽ cười, không giải thích nhiều nữa, gọi một ông lão tới bên cạnh.

Nhìn thấy ông lão đó, Quản gia Trung hơi bất ngờ, bởi vì ông ta biết ông lão này, đó chính là Chu Văn Thanh, người quản lý Bảo tàng triển lãm ở thành phố Nam Giang.

“Quản lý Thanh, ông giới thiệu cho Quản gia Trung một chút đi!” Lâm Thiên Quang khẽ mỉm cười.

Mà Chu Văn Thanh nghe được lời này lại không chút nào bất mãn, cầm bức tranh chữ trong, mở ra nói:
“Quản gia Trung, anh Lâm Thiên Quang nói không sai, bức tranh này đã được tôi kiểm tra cẩn thận, từ đường nét đến phong cách thật sự là do tay Blood vẽ! Hoàn toàn có thể yên tâm!”
Ôi!

Nghe thấy Chu Văn Thanh đích thân kiểm tra, Quản gia Trung thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt đầy nhiệt tình nói:
“Tốt quá! Thật sự là quá tốt, Thiên Quang, anh và Quản lý Thanh đợi một chút, tôi lập tức đi gọi ông chủ Lý Trung Huy tới!
“Ông ấy mà biết chắc sẽ rất vui, đây đúng là món quà đáng giá nhất cho tiệc sinh nhật năm mươi tuổi!”
Nói rồi, Quản gia Trung vội vàng chạy thật nhanh đi mời Lý Trung Huy tới.

Thấy vậy, Lâm Thiên Quang cười càng rạng rỡ hơn.

Anh ta dường như đã có thể tưởng tượng ra sự vui mừng của Lý Trung Huy cũng giống như anh ta sắp được vào lại Tập đoàn Minh Long vậy.

“Hừ! Lâm Thiệu Huy, mày chờ đó cho tao, chờ đến khi tao lấy lại phong độ, tao nhất định sẽ đè bẹp mày dưới chân!”
Lâm Thiên Quang vừa nghĩ vừa nhếch lên một nụ cười tràn đầy ác ý ở khóe môi.

Đúng lúc này! Cửa tiếp khách truyền đến một thông báo:
“Tập đoàn Bạch Kỳ tới chúc mừng sinh nhật!”.

Bình Luận (0)
Comment