Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1230


Mà nhìn thấy Bạch Tuấn Sơn bị đánh ngã xuống đất, Lý Dịch Quân đột nhiên nở một nụ cười hả hê.

Bây giờ cô ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi, nóng lòng muốn cho Bạch Tố Y xem dáng vẻ đau khổ của ông bố già của mình.

Nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ!
Lúc này, Lý Dịch Quân lộ ra ý cười không tốt đẹp gì, sau đó bước nhanh về phía trước!
Bốp!
Bốp!
Cô ta không kìm được mà trực tiếp giáng thẳng hai cái tát lên mặt Bạch Tuấn Sơn.

Lý Dịch Quân lạnh nhạt hừ một tiếng:
“Lão già khốn kiếp, ông còn dám đánh tôi hả? Xem ra ông không biết từ “chết” viết như nào đúng không!”
“Mấy người các cậu, dạy dỗ ông ta kĩ càng cho tôi! Có chết cũng phải bắt ông ta nôn tiền ra đây, thiếu một đồng thôi tôi cũng sẽ lôi mấy cậu ra hỏi!”
Bạch Tuấn Sơn nằm trên mặt đất, đã sắp ngất đi đến nơi rồi.


“Súc … Súc sinh! Mày chính là thứ súc sinh!”
Trước đây cả nhà họ đối với Lý Dịch Quân tốt như vậy, hoàn toàn xem cô ta như con gái ruột, bởi vì nhà Lý Dịch Quân gia cảnh nghèo khó, thậm chí đến tiền học của cô ta cũng đều là bọn họ cho.

Nhưng mà kết quả thì sao, cô ta lại một tay hủy đi tương lai xán lạn của con gái họ!
Mà thậm chí bây giờ còn thuê người hãm hại ông ta!
Như vậy, quả thật là không bằng con chó con lợn!
Mà lúc đó, Lâm Thiệu Huy ở bên trong gác lửng của khách sạn đợi mãi không thấy Bạch Tuấn Sơn quay lại, vậy nên liền ra ngoài đi tìm.

Kết quả vừa ra ngoài, anh liền nhìn thấy Lý Dịch Quân đang đánh Bạch Tuấn Sơn, cảnh tượng này phút chốc khiến Lâm Thiệu Huy hoàn toàn nổi điên.

“Mấy người muốn chết hả!”
Lâm Thiệu Huy hét lớn một tiếng, khuôn mặt chốc lát trở nên hung dữ, trực tiếp bay lên rồi bổ nhào về phía trước.

Răng rắc!
Răng rắc!
Lâm Thiệu Huy không hề nói thêm một lời vô nghĩa nào, vừa xông lên liền lập tức ra tay, trực tiếp bẻ gãy tay chân của mấy tên nhân viên bảo vệ đã đánh Bạch Tuấn Sơn.

Aaaaaa!
Bọn họ lần lượt la hét không ngừng!
Từng tên nhân viên bảo vệ nối tiếp nhau ngã xuống đất, bọn họ thậm chí còn chưa kịp có phản ứng lại thì tất cả đã bị đánh ngã hết xuống đất rồi.

“Anh!”
Lý Dịch Quân bị dọa đến mức nhảy dựng lên, nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt không thể tin nổi.

Cái tên nhóc này vậy mà lại đánh nhau giỏi đến thế?
Một người mới ra vỏn vẹn có vài đòn, đã có thể xử lý được bảy, tám nhân viên bảo vệ?
Nếu không phải vì vừa nãy Lâm Thiệu Huy đã đánh cô ta, thì với màn thể hiện dũng mãnh như thần của Lâm Thiệu Huy bây giờ, cô ta cũng muốn tìm một khách sạn nào đó để làm một trận giao hữu với Lâm Thiệu Huy.


“Ba, ba không sao chứ ạ?”
Lâm Thiệu Huy đỡ Bạch Tuấn Sơn dậy.

"Bọn họ nói ba làm vỡ rượu của bọn họ, bắt ba phải đền tiền, nhưng rõ ràng là cậu nhóc này đụng phải ba, Thiệu Huy à, con phải tin ba đấy!”
Bạch Tuấn Sơn đầu bù tóc rối, ấm ức nắm lấy tay Lâm Thiệu Huy.

Bùm!
Lâm Thiệu Huy đột nhiên cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung rồi, ý thù hận trong ánh mắt vào lúc này đã mãnh liệt đến mức tột độ.

Anh chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Dịch Quân:
“Là cô đã giở trò có đúng không?’
“Cái lão già này đụng vỡ đồ của khách sạn là do tự ông ta không mở mắt ra mà nhìn, liên quan gì tới tôi?”
“Cái đồ nghèo kiết xác, không có tiền đền thì chính là không có tiền đền, lấy đâu ra mà phải phí lời như vậy!”
Lý Dịch Quân cười nhạo mãi không thôi, nhìn Lâm Thiệu Huy một cách khinh bỉ.

Có điều!
Trên khuôn mặt đó lại mang đầy vẻ khiêu khích, vẻ mặt đó dường như đang muốn nói:
“Chính là do bà đây làm đấy, nhưng anh có thể làm gì được tôi nào?”
Mà vào lúc này!
Tên phục vụ đó cũng tức đến không chịu nổi, chỉ vào Lâm Thiệu Huy rồi lớn tiếng chửi rủa:

“Này nhóc, làm vỡ rượu của chúng tôi rồi còn dám đánh người của chúng tôi, cậu có biết đây là địa bàn của ai không? Tôi nói cho cậu biết, cậu xong đời rồi đó!”
Mà vào lúc này, Bạch Tố Y và Thẩm Ngọc Trân cũng đã nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài, đi từ trong khách sạn ra.

Sau khi đã hiểu rõ chuyện xảy ra, Bạch Tố Y liền thở dài và nói:
“Thôi bỏ đi, chúng ta đền tiền!”
Cô cũng biết rằng tất cả chuyện này là do Lý Dịch Quân âm thầm giở trò, nhưng giờ đây cô thật sự chẳng có tâm trạng để so đo từng tí một với Lý Dịch Quân.

Mà thấy thế, Lý Dịch Quân lại càng ngày càng trở nên đắc ý, theo cô ta thấy như vậy có nghĩa là Bạch Tố Y đã nhận thua rồi.

Con khốn này vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ cô ta, vậy mà giờ đây trước mặt cô ta lại phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Kiểu cảm giác này, cũng thật sự không chỉ là sảng khoái bình thường thôi đâu!
“Đền tiền từ sớm có phải là xong rồi không? Cần gì phải phí lời nhiều như vậy?”
Thấy Bạch Tố Y quyết định đền tiền, nhưng thái độ của tên phục vụ kia vẫn tồi tệ như vậy, anh ta không chút nhẫn nại nói:
“Tổng cộng hai trăm mười hai ngàn đô, tiền mặt hay quẹt thẻ?”.

Bình Luận (0)
Comment