Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 1287


Bên ngoài lâu đài Karl.
Đèn đường trên con đường bên phải còn chưa bật, Phó Diệc Phàm ngồi bên trong xe, chiếc xe khuất trong bóng tối của những cành cây xum xuê bên đường.
Anh tận mắt nhìn thấy có chiếc xe lái ra từ trong lâu đài Karl ra ngoài, trong lòng cũng biết đó có lẽ là Luss lái xe rời đi.
Không có anh ở đó, cô vẫn có thể như trước, ăn tối cùng với Luss đến khuya như vậy mới để cho anh ta rời đi.
Trong di động là kết quả điều tra bối cảnh Luss lần thứ hai do bên kia gửi đến.

Các mặt đều hiện ra thông tin như cũ, không có bất kỳ điều gì khả nghi cả.
Vì vậy, Luss không có khả năng sẽ gây tổn thương cho cô.
Trên ghế phó lái còn đặt món quà mà anh đã tỉ mỉ chọn lựa cho cô, hộp quà chính là màu hồng nhạt mà cô yêu thích, ngay cả trong túi áo cũng cất một sự bất ngờ nho nhỏ cho cô.
Hiện giờ xem ra thật sự là anh đã tự mình đa tình, làm ra những điều thừa thãi.
Viêm Ái Linh nói: “Sơ Hạ đánh giá con người anh không sai một chút nào cả.

Ở trong mắt của anh, quả nhiên chỉ có những chuyện có thể trao đổi đồng giá thì anh mới bằng lòng đi làm.”
Ngay cả Tần Sơ Hạ cũng nói với anh: “Phó Diệc Phàm, anh có thể nào mỗi lần nói chuyện đừng có dùng cái tư duy thương nhân của anh để áp đặt lên mỗi một chuyện không?”
Thì ra ở trong lòng cô, anh cũng chỉ là một đối tác trên thương trường mà thôi.
Có lẽ sức nặng của anh trong lòng cô còn không nặng bằng Luss kia.
Trong lâu đài.
Tần Sơ Hạ suy nghĩ rối rắm một hồi, cũng do dự lúc lâu, nghĩ lại thái độ của Phó Diệc Phàm đối với mình, cuối cùng cô vẫn yên lặng đặt điện thoại xuống.
Cô biết nhất định là anh đã bị thương.
Mùi nước hoa nam hòa quyện với mùi thuốc hạ sốt, cô sẽ không thể ngửi nhầm được.

Về tình về lý, cô đều nên gọi điện thoại cho anh một lần nữa, quan tâm đến vết thương của anh.
Nhưng mà hiện tại ngẫm nghĩ lại cũng đúng.

Đối với Phó Diệc Phàm mà nói, một người không có giá trị lợi dụng như cô, thật sự đã không có thứ gì để lấy ra trao đổi, đi báo đáp ơn cứu mạng của anh.
Giờ phút này, sự quan tâm của cô có vẻ như đã dư thừa.
Anh cứu cô chỉ là xuất pháp từ một tờ giấy giao hẹn.
Cho nên anh thật sự không cần cô quan tâm mình.
Nói cho cùng, anh và cô còn không tính là bạn tốt của nhau.
Tần Sơ Hạ tắt đèn đi, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong lâu đài, ánh đèn từ từ tắt đi, cả khu chìm vào trong màn đêm đen nhánh.
Ở ngoài lâu đài, Phó Diệc Phàm nhìn xa xa bên trong lâu đài Karl chỉ còn lại ánh đèn tỏa sáng của đèn trong sân, lúc này anh mới khởi động xe rời khỏi nơi này trở về khách sạn.
Ngày hôm sau sáng sớm tinh mơ, ông cụ nhà Sarin đã phái tài xế qua đây đón Tần Sơ Hạ tới cùng nhau ăn bữa sáng.
Món quà vốn dĩ đã được chuẩn bị để lấy lòng ông bà nội, nếu như không phải bị người ta bắt cóc, cô cũng sẽ không làm mất.
Hiện tại bất ngờ phải đi, Tần Sơ Hạ chỉ đành mang tay không đi lên ngồi trong xe của nhà mình.
Nhưng mà sau khi lên xe không biết qua bao lâu, xe đi tới cửa một nhà hàng phương Tây xa hoa ở trung tâm thành phố rồi dừng lại ở bên đường.
Điều này khiến cho Tần Sơ Hạ hơi buồn bực hỏi tài xế: “Sao tự nhiên lại không đi nữa vậy?”
“Ông Uzi nói đã hẹn cậu chủ nhà Flagg cho cô Thập Nhất.

Hai người sẽ gặp ông ở nhà hàng phương Tây.” Tài xế trả lời cô.

Tần Sơ Hạ nhất thời hiểu được dụng ý của ông nội.

Sở dĩ cô được tài xế gọi là cô Thập Nhất là bởi vì trong đám con cháu đồng lứa cô đứng hàng thứ mười một.

Trước mắt thì cô là cô cháu gái nhỏ nhất.
Lúc này tài xế lại bổ sung nói: “Ông Uzi còn nói, nếu như cô Thập Nhất không thích, ông ấy sẽ lại giúp cô giới thiệu người thích hợp tiếp theo.”
Tần Sơ Hạ nghe vậy cảm thấy hơi đau đầu, xoa xoa trán.
Ông nội đã hoàn toàn bị bố xui khiến.
Cũng may ông nội không phải là kiểu người lớn không sáng suốt, không ép buộc cô phải gả ra ngoài.
“Tôi có thể không đi được không?” Tần Sơ Hạ bĩu môi hỏi.
Tài xế trả lời nói: “Đối phương cũng là cậu chủ con của một nhà tài phiệt lớn.

Cô Thập Nhất không tới đó, e là sẽ khiến ông Uzi phải mất mặt.”
“Được rồi.

Vậy tôi xuống xe trước đây, muộn một chút hãy qua đón tôi.” Sắc mặt Tần Sơ Hạ đầy vẻ bất đắc dĩ nói.
Tài xế lập tức bước xuống khỏi ghế lái xe, chạy qua bên kia mở cửa cho Tần Sơ Hạ xuống xe.
Mà lúc này, một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng với mái tóc màu hạt dẻ đi đến trước mặt Tần Sơ Hạ, rất lịch sự đưa tay về phía cô, vừa hành lễ vừa chào hỏi: "Cô Sarin, tôi là Luze người nhà Flagg, rất vui được gặp cô."
“Xin chào anh Flagg, tôi là Tần Sơ Hạ đến từ gia đình Sarin, anh có thể gọi tôi là Candy.” Tần Sơ Hạ bắt tay với Luze một cách rất lịch sự.
Hai người hàn huyên vài câu với nhau, Luze bèn mời cô cùng nhau đi vào trong nhà hàng phương Tây.
Nhà hàng này là nhà hàng phương Tây cao cấp nhất trong thành phố L của bọn họ, đầu bếp trong nhà hàng đều đã đạt những giải thượng quốc tế lớn đỉnh cao dành cho đầu bếp, vì vậy rất nhiều người trong giới thượng lưu đều tới đây vì hâm mộ danh tiếng.
Tuy chỉ là thời gian ăn bữa sáng, nhưng sảnh lớn đã đủ hết ghế ngồi, những vị trí chưa có ai cũng đã sớm được người ta đặt từ trước.

Ở nhà hàng phương Tây này của bọn họ không có phòng riêng độc lập, những người tới đây dùng bữa đều ngồi ở các bàn ăn nhỏ được sắp xếp ở các nơi trong sảnh lớn, có thể vừa vặn quan sát khung cảnh sảnh lớn.
Hơn nữa phần lớn những người ở đây đều là quý ông, quý bà cho nên nhà hàng tương đối yên tĩnh.

Ngoại trừ tiếng nhạc cụ sống động thì sẽ không có những tiếng động quá ồn ào nào khác.
Nói chung nam nữ thích sự mập mờ sẽ không chọn nhà hàng cao cấp như vậy.

Nói cho cùng, chỉ nhìn thoáng qua một cái cũng có thể thấy mỗi một bàn là ai đang ngồi, lỡ như gặp phải người quen của mình thì sẽ thấy xấu hổ vô cùng.
Giờ phút này, Phó Diệc Phàm đang ngồi cùng với đám người Thang Hưng Hiền ở bàn dài giữa sảnh lớn.
Nhan Huệ Phương đang ngồi cùng với đồng nghiệp nữ bên cạnh cũng hơi có chút kích động.

Dù sao thì bọn họ cũng là lần đầu tiên đến một nhà hàng phương Tây xa hoa như vậy, nghe nói còn có những đầu bếp cao cấp hàng đầu nấu bữa sáng cho mình, bọn họ lại càng vui mừng không thôi.
Tối hôm qua, Thang Hưng Hiền chủ động đề nghị với Phó Diệc Phàm, hy vọng anh có thể chiêu đãi bọn họ đi ăn bữa sáng đặc sắc có trà điểm tâm ở một nơi khá đặc biệt sau những ngày vất vả này.
Phó Diệc Phàm không nói hai lời, lập tức đồng ý ngay.
Thang Hưng Hiền đã sớm đặt chỗ ở nơi này từ trước.

Mới sáng sớm tinh mơ anh ta đã dẫn mọi người tới đây để thưởng thức tài nấu ăn đỉnh cao của đầu bếp nơi đây.
Đối với bàn ăn toàn người tóc đen da vàng bọn họ, họ vẫn đặc biệt thu hút sự chú ý trong nhà hàng.
Tần Sơ Hạ đi cùng Luze vào bên trong, chỉ với ánh mắt lơ đãng đầu tiên cô đã nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang ngồi ở vị trí chính trên bàn dài được đặt ở giữa sảnh lớn.
Đám người Thang Hưng Hiền và Nhan Huệ Phương đều ở đây, có lẽ là buổi liên hoan nhỏ của ông chủ và nhân viên.
Do ngại có Luze đang ở đây, Tần Sơ Hạ ngại không muốn để Luze chờ đợi, vì vậy cô đã không đi qua chào hỏi bọn họ mà đi theo Luze đến bàn đã được đặt trước.
Đến giữa buổi, Nhan Huệ Phương đi vào trong toilet.

Trong lúc quay trở về, vô tình cô ta nhìn thấy Tần Sơ Hạ đang ngồi bên cửa sổ sát đất cùng nhau dùng bữa một mình với một người đàn ông ngoại quốc.
Cô ta cố ý đi qua đó, vốn dĩ đình chào hỏi Tần Sơ Hạ một câu, nhưng sau đó lại không nói lời nào, quay trở lại bàn ăn của mình.

Nhan Huệ Phương vẫn không nhịn được, bắt đầu tám chuyện mới mọi người trên bàn ăn: “Mọi người đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai nào?”
“Ai thế?” Đồng nghiệp nữ tò mò hỏi.
“Tần Sơ Hạ.” Nhan Huệ Phương cười nói: “Bên cạnh cô ấy còn có một anh chàng cực kỳ đẹp trai.

Vốn dĩ tôi còn muốn đi qua chào hỏi cô ấy, nhưng mà lại nghe thấy chàng đẹp trai kia nói lát nữa sẽ dẫn cô ấy đi nghe buổi hòa nhạc, tôi bèn không qua chỗ hai người đó nữa.”
“Đây là đang hẹn hò nhau sao?” Đồng nghiệp nữ cười nói.
“Trông có vẻ đúng như vậy đó.” Nhan Huệ Phương khẳng định nói.
Giờ phút này, bàn tay đang cầm dao nĩa của Phó Diệc Phàm chợt cứng lại.

Bỗng nhiên anh ngước mắt nhìn lên, liếc qua từng bàn từng người qua đường, ánh mắt đã dừng lại ở vị trí bên cạnh cửa sổ sát đất, không biết từ khi nào Tần Sơ Hạ đã xuất hiện ở nơi đó rồi.
Đúng lúc này, một người phục vụ nam bưng một cái khay đi về phía bọn họ.
Trên khay còn đặt một món điểm tâm được tạo hình bông hoa hồng đỏ vô cùng đặc biệt độc đáo.
Mà người đàn ông tóc màu hạt dẻ đang ngồi đối diện Tần Sơ Hạ kia còn tự mình đứng lên, bưng điểm tâm từ trong tay người phục vụ nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Tần Sơ Hạ.
Người đàn ông tóc màu hạt dẻ ngồi quay lưng lại với anh, anh cũng không biết người này đang nói gì với cô.
Anh chỉ nhìn thấy Tần Sơ Hạ rất mong chờ mà cầm thìa lên thưởng thức.

Sau khi nhấm nháp món điểm tâm hình hoa hồng sáng tạo này, nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ.
“Tổng giám đốc Phó, tôi cũng muốn ăn món điểm tâm giống như cô Tần.” Đồng nghiệp nữ cũng nhìn thấy chuyện Tần Sơ Hạ bên kia, không khỏi lấy ngay chủ đề này.
Dù sao thì bữa ăn này cũng là do sếp tổng của bọn họ chiêu đãi, không ăn thì vô cùng lãng phí.

Nói không chừng sau này có khi còn không được ăn nữa cũng nên.
Nhan Huệ Phương vừa nghe thấy đồng nghiệp nữ nói ra câu này, lập tức lôi kéo góc áo của cô đồng nghiệp ở dưới gầm bàn.
Đồng nghiệp nữ lại không một chút để ý tới Nhan Huệ Phương, vẫn tiếp tục hỏi Phó Diệc Phàm: “Tổng giám đốc Phó, có được không thế?”.

Bình Luận (0)
Comment