Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 332


Đâu chỉ có bọn họ, ở trong tập đoàn Bạch Kỳ, Bạch Tố Y nhìn bóng dáng lúc rời đi của Lâm tông sư, trong đầu xuất hiện sự kinh ngạc đến khó tin:
“Là Lâm Thiệu Huy sao? Sao cứ có cảm giác rất giống anh ấy?”
Nghĩ đến đây, Bạch Tố Y quay ra nói với Hồng Vân:
“Hồng Vân, cô sắp xếp công việc, giờ tôi phải ra ngoài một chuyến!”
Nói xong, Bạch Tố Y vốn không để cho mọi người có thời gian dư thừa, dưới ánh nhìn choáng váng của tất cả mọi người liền nhanh chân rời đi.

Cô muốn về nhà xác nhận một chút, Lâm tông sư thần bí đó rốt cuộc có phải Lâm Thiệu Huy hay không?
....!
Mà đúng vào lúc này!
Đối với chuyện vừa xảy ra ở rạp hát, Lâm Thiệu Huy vốn cũng không quá để tâm.

Lúc này anh đem theo giỏ rau, thong thả đi trên chiếc xe điện, đi về phái biệt thự Lệ Uyển.

Chỉ là, lúc anh đi qua một cái ngõ nhỏ, bỗng nhiên phanh gấp lại, dừng xe điện đi xuống.


Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy không tự chủ được nhìn về phía ngõ nhỏ.

Đúng lúc nhìn thấy, một bà lão ăn mặc rách rưới đang đem theo một cô bé ăn mày nhặt lá rau trên đường.

Hửm?
Lâm Thiệu Huy chau mày, anh quen cô bé ăn mày này, chính là mấy hôm trước ở khu ổ chuột, anh đã cứu cô bé này.

“Anh ơi...”
Lúc này, cô bé ăn mày cũng đã nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, người đơ ra một lúc, sau đó chạy nhanh ra với vẻ mặt vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Từ sau lần từ biệt trước, cho dù mới chỉ có vài ngày ngắn ngủi, nhưng cô bé ăn mày vẫn không thể quên được gương mặt của Lâm Thiệu Huy.

Sự kiêu ngạo đó!
Sự bá đạo đó!
Khí thế một người diệt một quán sớm đã khiến cô bé ăn mày nọ coi Lâm Thiệu Huy như sự tồn tại của một người anh hùng.

Không dừng lại ở đấy, cô bé ăn mày dường như nhớ đến điều gì, mau chóng dìu bà lão đi đến chỗ Lâm Thiệu Huy, vừa đi vừa vui mừng nói với bà lão:
“Bà ơi, đây chính là anh trai mà con đã kể với bà!”
“Lần trước chính là anh ấy đã cứu con!”
Bà lão này người vô cùng gầy gò, ốm yếu.

Bộ quần áo trên người bà rách nát, đặc biệt là lúc chống nạng, chỉ chỉ trên đường, thế mà lại là một...bà lão bị mù.

Lúc này bà lão sau khi nghe được lời của cô bé ăn mày, trên gương mặt đầy nếp nhăn bỗng hiện lên một loại cảm xúc vừa vui mừng và cảm kích, nói với Lâm Thiệu Huy:
“Ân nhân! Thì ra cậu chính là ân nhân của Huân Nhi!”
“Lão đây thay cháu gái lão cảm ơn ngài! Thật sự vô cùng cảm ơn ngài!”

Bà lão mù cứ cảm ơn không ngừng.

Đặc biệt là lúc nói, cả người bà lão như muốn quỳ xuống dập đầu với Lâm Thiệu Huy.

Lâm Thiệu Huy thấy một màn này thì bị dọa cho sợ một phen.

Anh nhanh chóng dìu bà lão dậy rồi nói với bà:
“Bà à, bà không cần khách sáo! Huân Nhi rất ngoan, cháu cứu cô bé là điều đương nhiên rồi!”
Lâm Thiệu Huy vừa nói vừa nhìn vào đống lá rau nát trong tay cô bé ăn mày Huân Nhi.

Anh nhìn mái tóc khô héo và thân hình thiếu dinh dưỡng của cô bé, trong lòng không tự chủ dấy lên sự thương xót rồi hỏi:
“Lần trước ở thôn trong thành, em đến cũng là để nhặt lá rau à?”
Lần trước cô bé ăn mày ở làng trong thành suýt nữa bị đụng xe.

Lúc đó cô bé lật tung thùng rác tìm kiếm, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là đang nhặt lá rau.

“Vâng...vâng ạ!”
Huân Nhi nhỏ có chút ngại ngùng, cúi thấp đầu nói:
“Mắt của bà không tốt, cơ thể lại yếu ớt, em chỉ có thể tìm chút gì có thể ăn được để nấu cháo cho bà!”

Một câu nói này của cô bé làm Lâm Thiệu Huy trong lòng cảm thấy càng chua xót hơn.

Lúc này, anh đặt giỏ rau trên tay mình xuống đất, động nhẹ ngón tay, nhét một tờ giấy màu bạc vào trong đống rau:
“Số rau này em mang về đi! Nhớ chăm sóc tốt cho bà!”
Cái gì!
Nghe được lời này, Huân Nhi nhỏ và bà lão ngẩn người ra.

Sau đó không đợi bọn họ từ chối, Lâm Thiệu Huy đã lên xe điện đi xa rồi.

“Anh...anh ơi...”
Giờ phút này, Huân Nhi nhỏ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Thiệu Huy, hai mắt bỗng đỏ hồng lên.

Cảm kích, cảm động, biết ơn!
Không biết vì sao, cô bé cảm giác từ lúc mình được Lâm Thiệu Huy cứu, bản thân mình và anh trai thần thành này đã có một mối duyên phận thần kỳ khó mà nói được thành lời..

Bình Luận (0)
Comment