Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 599


Bà cụ mù vừa tới bên này đã nói với Lâm Thiệu Huy:
“Chàng...!Chàng trai trẻ, bà cụ già như tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, xin cậu nhận của tôi của một lạy!”
Bà cụ mù nói xong thì muốn quỳ xuống với Lâm Thiệu Huy!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ vội vàng đỡ lấy tay bà cụ ngăn cản lại:
“Bà ơi, bà không cần khách khí như vậy! Cái này là cháu tiện tay làm thôi!”
Gio phút này, trong lòng Lâm Thiệu Huy khi nhìn mà cụ bà mù và Huân Nhi không nhịn được hiện lên lo lắng.

Dù sao một già một trẻ này người có tật bên mình, còn Huân Nhi thì còn quá nhỏ.

Cuộc sống sau này lại là một vấn đề rất lớn.

Dường như thấy được vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy, Năm Sẹo bên cạnh lập tức kích động nói:
“Ngài Thiệu Huy cứ yên tâm, nếu như ngài yên tâm giao cho Năm Sẹo tôi! Như vậy xin để tôi chăm sóc cho bà cụ này và Huân Nhi!”
“Ngài yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì không có ai dám bắt nạt mấy người họ đâu! Tôi sẽ cho Huân Nhi đi học tìm bác sĩ cho bà cụ!”

Hả?
Lời này vừa dứt thì cũng khiến cho hai mắt Lâm Thiệu Huy sáng lên.

Không sai!
Mặc dù người tên Năm Sẹo là thành viên trong thế giới ngầm nhưng Lâm Thiệu Huy nhìn ra được tấm lòng của ông ta cũng không có như vậy, giao Huân Nhi và bà cụ mù cho ông ta chăm sóc, Lâm Thiệu Huy tất nhiên sẽ yên tâm.

“Được!”
Nói xong!
Lâm Thiệu Huy lập tức ngồi xổm xuống nói với Huân Nhi:
“Nhóc con, qua một đoạn thời gian nữa anh sẽ chuẩn bị chút thuốc để chú đầu trọc này đưa em đến bệnh viện Trung - Tây Ivan nha! Anh sẽ giúp em chữa lành vết sẹo trên mặt!”
Cái gì!
Nghe nói như vậy, Huân Nhi ngây ngẩn cả người.

Cô bé dường như là không thể tin vào tai mình:
“Anh...!trai, mặt của em có thể chữa khỏi thật sao?
Một hơi nước dâng lên tràn ngập trong mắt của Huân Nhi.

Từ khi bị vết sẹo này, cô bé đã không còn là con nhóc ăn xin nữa mà là một người quái dị.

Cô bé đi tới chỗ này cũng bị người ta chê cười đùa cợt.

Thậm chí vì thế mà cô bé còn hù cho Lâm Thiệu Huy sợ, không dám nhận nhau.

Còn nếu chữa khỏi...!
Tí tách! Tí tách!

Nước mắt như những chuỗi trân châu thi nhau rơi xuống từ đôi mắt của Huân Nhi.

Lâm Thiệu Huy nhìn thấy một màn này thì vừa giúp cô bé lau khóe mắt vừa cười nhẹ gật đầu nói:
“Yên tâm, có anh trai ở đây mặt của em tuyệt đối sẽ được chữa khỏi hẳn như lúc ban đầu!”
Nói xong! Lâm Thiệu Huy không dừng lại nữa, dặn dò Huân Nhi và Năm Sẹo vài câu, anh mới phất tay với ba người quay người rời khỏi.

Nhìn bóng dáng Lâm Thiệu Huy đi mất.

Trong lòng Huân Nhi có một dòng nước ấm dâng trào.

Ở trong mắt của cô bé, người anh trai này của cô bé giống như một thần bảo vệ do ông trời ban tặng vậy, mỗi lần gặp nguy hiểm cũng đều là anh giúp đỡ vượt qua, không nề hà khó khăn đều có anh ở bên cạnh.

“Cảm ơn anh...!Anh trai!”
Huân Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Thiệu Huy, giống như muốn khắc ghi bóng lừng này vào trong lòng cả đời vậy.

Chiến đấu nhanh chóng kết thúc!
Mà khi đám người Năm Sẹo rời đi, một mảnh trên mặt đất đều là những bóng dáng lăn lộn không ngừng gầm rú thảm thiết.


Trong đó, tiếng quát cao nhất là của nhóm người Chó săn nhỏ và Cao Thánh Viễn.

“A!”
Hai tay hai chân của Cao Thánh Viễn đều bị cứng rắn đánh gãy.

Từng cơn đau đớn kia khiến toàn thân của anh ta không ngừng run rẩy, nhất là hận ý trên mặt càng nồng đậm:
“Lâm Thiệu Huy! Tao nhất định sẽ báo thù! Mày chờ đó đi, tao nhất định phải giết mày!”
Đối với Cao Thánh Viễn mà nói, từ nhỏ anh ta đã ngậm chìa khóa vàng lớn lên, nhất là sau khi đặt chân vào giới kinh doanh.

Dưới sự duy trì của ba và tập đoàn nên anh ta càng thuận buồm xuôi gió.

Dù thế nào cũng không nghĩ ra sẽ bị một tên ở rể nho nhỏ trong nhà người ta như Lâm Thiệu Huy đánh thành thế này..

Bình Luận (0)
Comment