Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 977


“Không!”
Nhìn thấy sợi dây chuyền gãy thành hai nửa trong nháy mắt, Bạch Tố Y hét lên thê thảm, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt ảm đạm.

Đó là… Trái tim biển cả mà!
Thế giới chỉ có một chiếc đó!
Giá trị mấy trăm nghìn đô la! Gần như không thể làm ra chiếc thứ hai!
Vả lại, quan trọng nhất là, đó là món quà mà chồng cô đưa cho cô, đại diện cho tình yêu của Lâm Thiệu Huy đối với cô.

Là món đồ trang sức cô yêu thích nhất.

Nhưng bây giờ, nó hỏng rồi!
Gãy đôi rồi!.

Xin hãy đọc truyện tại ( tr umtruyeИ.

Vn )
Mà Ôn Nhã Như, thân là kẻ đầu têu, lại không có chút áy náy nào, cô ta thản nhiên nói:
“Ui trời, không cẩn thận bị trượt tay nên làm rơi món đồ rác rưởi đó rồi.


Nhưng mà chồng tôi có tiền, các người nói một cái giá đi? Chúng tôi bồi thường cho.”
Khi cô ta nhìn thấy Bạch Tố Y thất hồn lạc phách như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Đồng thời, cũng càng lúc càng khinh thường cô.

Chỉ là một món hàng giả thôi mà cũng trân trọng như thế, đúng là đồ ngu!
Nhưng ngay lúc Bạch Tố Y khóc lóc đưa tay ra định nhặt lại sợi dây chuyền bị phá hỏng kia, thì đột nhiên, một tiếng “Rắc!” vang lên.

Bàn chân đi giày cao gót của Ôn Nhã Như lại một lần nữa giẫm xuống, giẫm nát sợi dây chuyền, nhưng vẫn híp mắt cười nói:
“Xin lỗi nhé Bạch Tố Y, tôi đã quyết định dùng tiền mua món đồ này, vậy thì xử lý nó thế nào cũng là chuyện của tôi.”
“Tôi muốn phá hủy nó ngay bây giờ!”
“Cô… Đáng chết!”
Lúc này, trong đôi mắt Lâm Thiệu Huy chỉ còn lại sự khát máu, giống như một con thú muốn ăn thịt người, vô cùng hung ác.

Trong một khoảnh khắc, anh đã có suy nghĩ muốn giết người,
Anh muốn băm Ôn Nhã Như thành trăm mảnh!
“Một món hàng giả mà thôi, có cần phải thế không?
Nhưng ngay lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng khác vang lên, mang theo sự khinh bỉ.

Người mở miệng nói chính là Từ Bạch Đình!
Anh ta nhìn Bạch Tố Y đang suy sụp ngồi trên mặt đất, Lâm Thiệu Huy thì như muốn ăn thịt người tới nơi, trong lòng cũng rất đắc ý, mới mở miệng nói:
“Nói giá đi, bao nhiêu tiền, tao trả thay cho vợ tao.

Mấy trăm nghìn hay là mấy triệu?”
Vừa nói, anh ta vừa làm động tác lấy ví tiền ra.

“Ha ha ha…”
Ôn Nhã Như cười duyên dáng, ánh mắt quyến rũ lướt qua Từ Bạch Đình một cái:
“Ông xã, anh đề cao anh ta quá.

Lấy tiền lương của anh ta thì cùng lắm là mấy trăm thôi!”

“Bù thêm một ít vào cho tròn lên nữa, coi như là chúng ta bố thí cho bọn họ! Ha ha!” Từ Bạch Đình cũng bật cười to, không ngại sỉ nhục người khác.

Chỉ à, đúng lúc này một tiếng hét kinh hãi đi vào lòng người đột nhiên vang vọng khắp toàn bộ sảnh lớn:
“Đó… Đó là Trái tim biển cả!”
Cái gì?
Hiện trường lập tức trở nên xôn xao.

Tất cả mọi người đều biết, trước đó không lâu ở phòng đấu giá Huyết Đồ Mi ở Nam Lộc đã từng xuất hiện một chiếc dây chuyền khảm chây báu có giá trên trời, đó chính là Trái tim biển cả!
Cái gì?
Lúc này, Ôn Nhã Như đột nhiên run lên.

Đương nhiên là cô ta đã từng nghe tới Trái tim biển cả.

Truyền thuyết nói rằng, đó chính là món trang sức mà mọi phụ nữ trên thế gian này đều muốn có.

Chỉ cần để cho người cô ta yêu nhìn thấy nó, thì người đó sẽ chìm vào tình yêu với cô ta mãi mãi, không thể thoát ra.

Trái tim biển cả còn được xưng tụng là vương hậu của mọi món đồ trang sức!
Giá trị lên tới vài trăm nghìn đô la!
Một giây sau, Ôn Nhã Như cười giễu cợt nói:
“Ai nói linh tinh cái gì đấy? Đứng ra đây!”
“Hai đứa nghèo kiết xác này lấy đâu ra tiền mà mua được món đồ trang sức có giá trị như thế hả? Đang nói mớ à?”
Chỉ là, khi cô ta vừa dứt lời, ngay lập tức bầu không khí lặng ngắt như tờ.


Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như đang nhìn đồ ngu để nhìn cô ta.

Sau đó, có một ông cụ bước ra, sắc mặt âm u:
“Tôi chính là tên ngu ngốc vừa nói đấy.”
Ôn Nhã Như há miệng ra, trên mặt chỉ toàn là khinh miệt, đang muốn nhục mạ ông cụ kia.

Thì đúng lúc đó, một tiếng “Bốp!” vang lên, trên mặt cô ta xuất hiện năm dấu tay đỏ chót.

Mà người vừa ra tay không phải ai khác, chính là Từ Bạch Đình.

“Ông xã, anh!” Ôn Nhã Như hoảng sợ nhìn Từ Bạch Đình.

“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Sắc mặt Từ Bạch Đình trắng bệch, tựa như chuột thấy mèo, cung kính hỏi thăm ông cụ kia:
“Chú Vương!”
Người này không phải ai khác mà chính là một trong số các chủ nhân của nhà họ Vương ở Bắc Lộc!.

Bình Luận (0)
Comment