Nhục hương
” Ngươi là ai?”
Lạc Vấn Tâm thở sâu, bình ổn lại kích động trong lòng.
” Ta?”
Tác Nhai tựa tiếu phi tiếu hỏi lại, đôi mắt dài mảnh nhộn nhạo nhiều điểm sáng nhỏ.
Bỗng dưng cằm bị ngả ngớn nâng lên, Lạc Vấn Tâm thậm chí chưa kịp phản ứng liền rơi vào tay nam nhân kia, khớp ngón tay thon dài hơi vuốt nhẹ, khiêu khích cùng đắc ý như vậy, càng câu dẫn hút hồn hơn cả *** phụ.
” Uy, chính là hắn sao?”
Con ngươi mang ý cười của Tác Nhai nhìn Da Luật Sơn ngẩn ra bên cạnh, còn mang theo một chút trách cứ cùng ủy khuất.
” Hắn không đẹp bằng ta, ngươi thật sự chỉ cần hắn thôi sao?”
” Ai.”
Thật lâu sau, Da Luật Sơn thở dài, trong ngữ điệu có bất đắc dĩ nhạt nhạt.
” Dù Vấn Tâm không tha thứ cho ta, ta cũng vẫn muốn hắn.”
” Không tha thứ cho ngươi… Ngươi cũng vẫn muốn hắn?’
Dường như hỏi lại, lại dường như tự hỏi, đôi mắt lục nhạt của Tác Nhai lại có một khắc mông lung, đầu ngón tay bỗng dưng rống trải, Lạc Vấn Tâm nhảy ra xa ba thước, trên mặt hơi nổi hồng quang, đôi mắt kinh hoàng bất định. Bị mình mị hoặc còn có thể thoát thân sao? Cũng là một người thú vị.
” Tác công tử, ngươi ta ước định đã thành, mong rằng ngươi có thể tuân thủ lời hứa.”
Tiến lên đỡ lấy Lạc Vấn Tâm có chút run rẩy, tiếc thương trong mắt Da Luật Sơn nháy mắt sắc bén, thẳng tắp chằm chằm nhìn nam tử hoa lệ vô song kia.
” Tác Gia Bảo tuy lợi hại, nhưng Da Luật Sơn ta có thể nào lại sợ ngươi.”
” Quả nhiên ngươi chính là người của Tác Gia Bảo.”
Trúc Lục Sinh vẫn trầm lặng bỗng nhiên hai mắt hưng phấn tỏa sáng, ánh mắt nhìn Tác Nhai thêm một phần sùng kính.
” Tác Gia Bảo vẫn là thánh địa trong chốn võ lâm, tương truyền mỗi lần triều đại rung chuyển, Tác Gia Bảo sẽ phái một người xuất hiện bình định giang hồ Trung Nguyên, đương thời không ai có thể cùng hắn tranh phong.”
” Hừ, những lời này không cần ngươi nói.”
Tác Nhai khinh miệt liếc y, ý cười trong con mắt cảnh xuân nhộn nhạo lại càng thêm đậm.
” Tác Gia Bảo đã bị ta diệt môn, còn có cái gì đáng tôn kính nữa?”
Diệt môn, một gia tộc truyền kỳ như vậy, một thánh địa trong mắt thế nhân, nam nhân tựa quỷ này nhẹ nhàng nói, hắn đã diệt môn Tác Gia Bảo, Trúc Lục Sinh muốn cười, bất cứ người giang hồ nào nghe một câu chuyện như thế đều cảm thấy muốn cười, nhưng y cười không nổi, y nhìn vẻ mặt quyến rũ lại khinh miệt của Tác Nhai, bỗng nhiên thất thần, bỗng nhiên cảm thấy, tất cả những thứ này quả thực là sự thật!
” A, không, ta còn đại ca nữa, chúng ta còn chưa có chết mà, sao có thể nói diệt môn chứ, như vậy chẳng phải là trù rủa ca ca sao?”
Ngón tay gõ gõ trán, Tác Nhai hơi nhếch môi lên, mang một chút khờ dại ảo não, lại hấp dẫn nói không nên lời, người như vậy, bất luận làm chuyện gì, nói cái gì, cũng mang tính hấp dẫn mãnh liệt không thể che giấu, mà hắn căn bản cũng không nghĩ tới chuyện cần phải che giấu.
” Tác công tử, mong rằng ngươi tuân thủ lời hứa.”
Da Luật Sơn lặp lại một lần nữa, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn Lạc Vấn Tâm trong ngực, y thậm chí đã không dám nhìn thẳng người này, một người như độc dược, luôn luôn quá độc.
“Được rồi, ngươi dẫn hắn đi đi, Lạc Hồng Các này ta liền tiếp quản!”
Lại biếng nhác nằm trên tháp, Tác Nhai bỗng nhiên liếc nhìn Trúc Lục Sinh, ánh mắt hứng thú như vậy, giống như đang đánh giá món ăn mỹ vị, biếng nhác nâng tay, lộ ra một cánh tay bạch ngọc trong suốt lại mềm mại tựa không xương.
“Thật hy vọng sẽ không quá phiền toái, một võ lâm nho nhỏ, không biết hắn có thể tới hay không.”
“Hừ, ngươi nằm mơ đi, Lạc Hồng Các là do ta chưởng quản, ngươi cùng Da Luật Sơn ước định cái gì, không liên quan tới ta, nếu ngươi muốn Lạc Hồng Các này, đến hỏi kiếm trong tay ta có đáp ứng không trước đã.”
Trường kiếm bên hông Da Luật Sơn bỗng nhiên bị Lạc Vấn Tâm rút ra, hắn bất kể nam tử yêu dị này rốt cuộc đang tính toán cái gì, vốn liếng duy nhất trong tay hắn bây giờ chính là Lạc Hồng Các, chỉ có tiếp tục nắm Lạc Hồng Các trong tay, mới có cơ hội xoay chuyển thế cục, thế cục xoay chuyển có gì hữu dụng, hắn không muốn nghĩ nhiều, nhưng cổ tay lại đột nhiên tê dại, Da Luật Sơn bắt lấy huyệt đạo gan bàn tay hắn, trong mắt hiện lên một chút kinh sợ.
“A, Da Luật Sơn, ngươi ngược lại còn bảo vệ hắn, bất quá ngươi yên tâm, nếu ta đã đáp ứng để các ngươi cao bay xa chạy rồi, thì sẽ không nuốt lời, Lạc Vấn Tâm, ngươi thật sự cho rằng Lạc Hồng Các vẫn còn là của ngươi sao?”
Tác Nhai chậm rãi ngồi dậy, vạt áo hơi giải, lộ ra khoảng nửa phiến ngực trắng nõn, biếng nhác như mèo, hồn xiêu phách lạc.
“Da Luật Sơn vì cứu ngươi, đánh chìm tất cả quân cờ trước kia của hắn.”
” Cờ… gì?”
“Đương nhiên là quân cờ để chơi, ban đầu Lạc Hồng Các thành lập chính là của Da Luật Sơn, ngươi bất quá là một Các chủ bù nhìn trên danh nghĩa, những thứ đó cũng đều là Sơn Sơn chính miệng nói cho ta biết!”
Ngữ điệu mềm mại, lại không làm người ta cảm thấy đang giả bộ, quả thật là yêu tinh trời sinh câu dẫn nam nhân.
“Ta vốn muốn giết Lạc Hồng Các chủ, làm thủ lĩnh tà giáo, Sơn Sơn sợ ta hại ngươi, đương nhiên đem tất cả những thứ đó nói hết cho ta biết, còn hai tay dâng Lạc Hồng Các lên, điều kiện chính là thả ngươi, cũng được thôi, ta trước giờ thích thành toàn cho chuyện tốt của người khác, hơn nữa, Sơn Sơn là người thứ hai cự tuyệt ta, ta sao lại cam lòng tổn thương tâm hắn.”
Con ngươi có hơi sương ai oán nhìn Da Luật Sơn, Lạc Vấn Tâm lại cảm thấy đau lòng nhiều hơn ghen tị, Da Luật Sơn thì vẻ mặt cười gượng, có chút bất đắc dĩ.
“Tác công tử hiện giờ đã là Lạc Hồng Các chủ, tại hạ đi trước, cáo từ.”
“Từ từ.”
Thanh âm biếng nhác vẫn làm người ta tê dại, Tác Nhai quăng cho y một cái mị nhãn.
“Thế lực của Vương gia ở Trung Nguyên hình như không chỉ có một chỗ.”
“Tác công tử xin yên tâm, lời bản vương có tín, thứ ngươi cần bản vương đương nhiên sẽ cho ngươi.”
Ôm Lạc Vấn Tâm đang liên tục vặn vẹo giãy giụa, Da Luật Sơn cười cười kỳ quái.
“Dù sao Tương vương gia này ta cũng làm không lâu nổi, còn cần những thứ ấy làm gì.”
” Hảo, ta cũng có chút luyến tiếc ngươi, bất quá ngươi vẫn cùng Tiểu Vấn Tâm khẩn trương tìm một nơi non xanh nước biếc để cá nước thân mật đi, dục cầu bất mãn thì rất khó chịu đấy.”
Tác Nhai gian trá đến quyến rũ.
“Ban nãy hắn muốn tập kích ta, ta đương nhiên có động tay động chân một chút, Thất tình lục dục tán của Tác Gia Bảo cũng không phải là thứ người thường chống lại được.”
Hắn hạ xuân dược! Da Luật Sơn cả kinh, thân người trong ngực quả nhiên nóng đến đốt người, y như nước sôi bị nung, đôi mắt sáng so với Tác Nhai còn mỹ lệ hơn mấy phần, phả hơi gấp gáp, hơi thở nóng nóng ẩm ẩm đánh vào bên tai, Da Luật Sơn luôn định liệu kỹ càng mặt nháy mắt biến sắc, vừa đỏ vừa trắng trông rất đẹp mắt, hô hấp cũng dồn dập lên, y vội vàng gấp rút leo qua cửa sổ, còn không quên trừng gương mặt mị hoặc của Tác Nhai.
” Hi hi, bây giờ mà không bá vương kiên quyết lên cung thì làm sao có thể buộc lại được.”
Ánh nến sáng ngời, Tác Nhai nhấc chân trên tháp, trường sam rũ xuống, tơ lụa hơi mỏng, bên trong cái gì cũng không mặc, một cái đùi thon dài tuyết bạch sáng đến chói mắt người, Tác Nhai nhíu mày lại nhìn người nào đó đã hoàn toàn hóa đá, thanh âm run rẩy.
” Ta lạnh.”
Không có đắc ý trò đùa đạt được ban nãy, hắn hiện tại giống như một con vật cần sự che chở, giữa mày mi động động là nét điềm đạm đáng yêu.
” Nga… Nga, ngươi lạnh….”
Trúc Lục Sinh bỗng nhiên cảm thấy bản thân đuối lý, trước mặt một người như vậy, người trong thiên hạ đều phải đuối lý.
” Lại đây… Ôm ta.”
Đi qua, ôm hắn, ôm hắn…
Trong đầu chỉ quay quanh mấy từ này, Trúc Lục Sinh nhấc chân, trên khuôn mặt đờ đẫn vắt một ý cười mê muội mông lung.
Nhưng, ngay lúc y sắp sửa chạm đến da thịt tựa như bạch ngọc kia, một điểm hàn tinh mang một đường huyết quang sáng lên, trên cánh tay Trúc Lục Sinh máu tươi chảy ròng ròng, y cắn môi, một mạt ý cười chế giễu không chút che giấu.
” Rõ là nhiếp hồn thuật cao minh, Tác công tử, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.”
” Ngươi là một tên hán tử, lúc trước, Da Luật Sơn chính là cự tuyệt ta như vậy.”
Trong mắt hiện lên một chút mất mát, nhiều hơn nữa lại là hưng phấn.
” Da Luật Sơn là vì Lạc Vấn Tâm, ngươi thì sao? Ngươi tại sao cự tuyệt ta?”
” Ha ha, Tác công tử, không, Tác các chủ cũng biết, trên đời này kẻ ngu si vĩnh viễn nhiều hơn người thông minh, người thông minh như ngươi và ta như thế nào không hiểu mấy chữ thời thế tạo anh hùng này?”
” Nga?”
Mị nhãn lưu chuyển, Tác Nhai che tay áo cười khẽ.
” Trúc công tử cũng muốn thống nhất võ lâm sao?’
” Võ lâm tính là gì, thiên hạ hiện giờ đều bày ra trước mặt, chẳng lẽ ngươi cũng không động tâm sao?”
” Ngươi cho rằng thế?”
Tác Nhai bỗng nhiên cười đến phóng đãng, một cỗ kình phong gào thét xông lên, Trúc Lục Sinh nháy mắt liền bị hắn ép xuống dưới thân, kề sát gương mặt bỗng nhiên sung huyết của người nọ, lục đồng tử u ám lóe ra ánh sáng lộng lẫy như dã lang.
” Ngươi nói xem, ta là muốn thiên hạ hay muốn ca ca ta?”
Ca ca của hắn, ca ca của hắn là ai? Trúc Lục Sinh mù mờ chớp mắt, chẳng lẽ lại là một kẻ si tình nữa sao? Cái y không coi trọng nhất chính là tình ái, không ngờ mới nói một câu liền nhảy lên lưng ngựa, kẻ trước mặt không hổ là người của Tác Gia Bảo, võ công thật sự cao hơn y quá nhiều, thân thủ lại càng quỷ mị.
” Tác công tử mưu tính sâu xa, quyết định của ngươi đều có lý lẽ của ngươi, thứ cho tại hạ ngu muội, không thể nhìn ra huyền cơ trong đó.”
” Hi hi, ngươi nói cũng đúng, nếu ta đem cả thiên hạ hủy hết, hắn còn có thể trốn không gặp ta nữa sao?”
Hơi thở của Tác Nhai bỗng nhiên tới gần, mang mùi ngọt nhàn nhạt. Trúc Lục Sinh chỉ cảm thấy máu ầm ầm xông lên, toàn thân khô nóng, cái loại cảm giác khẩn cấp muốn phát tiết dục vọng mãnh liệt chưa bao giờ có.
” Ân, nơi này của ngươi cứng rồi.”
Một cái tay mềm mại trắng mảnh cầm lấy hạ thân Trúc Lục Sinh, Tác Nhai cười giống như một con mèo trộm thịt, càng lúc càng mị nhân, ngón tay kỹ xảo bọc quanh vật nóng rực kia cao thấp lên xuống, chỉ chốc lát liền cứng ngắc sung huyết như muốn nổ, thần trí Trúc Lục Sinh ầm ầm hỏng mất, sớm đã quên mục đích chuyến đi này, cũng quên thiên hạ gì đó, quên đủ loại linh tinh vớ vẩn, y hiện tại chỉ muốn phát tiết, hung hăng phát tiết, đem nam nhân trước mặt này làm đến chết.
” A!”
Trúc Lục Sinh bỗng nhiên vồ lấy bả vai Tác Nhai, xoay người đè hắn xuống, ba hai cái liền gạt bỏ xiêm y hạ thể hai người, mạnh mẽ đánh thứ thô to của mình vào, mật huyệt mềm mại sít chặt vội vàng nhiệt liệt kẹp lấy y, ấm áp ướt át phảng phất như thiên đường.
Là vì khoái cảm quá mức mãnh liệt hay là bản thân đã quá khẩn trương, chỉ hơn mười cái ra vào, Trúc Lục Sinh liền tiết trong cơ thể hắn, chất lỏng nóng trắng mang cuồng triều ***, hai người đều than nhẹ một tiếng, thỏa mãn lại tham luyến.
Là ảo giác sao, phảng phất như có một loại mùi thơm khiến người ta điên cuồng, thản nhiên tràn ngập, mùi vị thơm quá, còn mãnh liệt hơn cả xuân dược mạnh nhất, dục vọng Trúc Lục Sinh không kiềm được trướng to, phía trước là gương mặt mị hoặc chúng sinh, Tác Nhai xoay người ngồi lên người y, hậu huyệt còn hàm chứa vật thô to của y, nhãn tình nhu thuận lướt qua liếc lại, như hưởng thụ, hắn nâng cằm Trúc Lục Sinh.
” Thật thoải mái, dương tinh của ngươi thuần hậu lại nồng đậm, chính là kiểu ta thích nhất.”
Dứt lời lại động eo, tóc den dính một chút mồ hôi dán ở trên người, phảng phất như bướm đen, quỷ mị đến từ đêm tối. Vẫn là mùi hương kì quỷ điên cuồng như vậy, đôi mắt đắm chìm dục vọng của Trúc Lục Sinh càng thêm thâm trầm, thần trí phút chốc thanh minh phút chốc hồ đồ làm y phút chốc hiểu được, đây là hương vị trên người Tác Nhai, một loại nhục hương, mùi hương có thể làm người ta điên cuồng mà trả giá tất cả.