Ma Vương Ve Chai

Chương 3

6.

Chân của Du Ân lành lại rất nhanh, mặc dù Lan Sắt tỏ ra ác cảm với hắn nhưng vẫn giúp ta chữa trị cho Du Ân mỗi ngày.

Pháp thuật của tinh linh là pháp thuật thiên nhiên, mà thiên nhiên thì có khả năng chữa lành.

Ta phát hiện đôi chân của Du Ân lẽ ra đã có thể đứng dậy được nhưng hàng ngày hắn vẫn có mặt đúng giờ cùng chiếc xe lăn.

Vì thế ta đều mỗi ngày canh tới buổi chiều có nắng liền mang đưa hắn và Lan Sắt đi ra ngoài tản bộ.

Bây giờ vẫn chưa đến giữa mùa hè nên đi dạo dưới bóng râm thật mát lạnh thoải mái.

Lan Sắt và Du Ân không tính toán đối phó nhau nữa, vào thời điểm này hàng ngày, cả hai dường như trở nên hòa hợp, lặng lẽ tận hưởng tiếng chim hót líu lo trong rừng.

Nơi đây tràn đầy sức sống, khác hẳn so với lần đầu ta đến đây.

Đi dạo xong, Du Ân đi chăn thả gia súc, Lan Sắt đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn ta thì đến bờ vực thẳm nhặt rác.

Ầm ầm——

Những xáo trộn không gian nghiêm trọng xảy ra.

Một người đàn ông bị thương rơi xuống từ xoáy nước.

Hắn ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, mái tóc vàng lộn xộn tán loạn trên mặt, toàn thân bê bết m/á–u, các ánh sáng ma thuật xung quanh hắn ta hỗn loạn đến đáng sợ.

Pháp thuật hỗn loạn như vậy có thể xé nát cơ thể con người mỏng manh.

Không giống như Lan Sắt và Du Ân, hắn đã tỉnh táo, ảm đạm nhìn ta với đôi mắt xanh cực kỳ mờ ảo.

Nó phải đau đến mức nào?

Ta không dám tùy tiện sử dụng pháp thuật với tình trạng của hắn, sau khi thăm dò một chút, ta phát hiện ra rằng tất cả các kinh mạch trong cơ thể hắn đều bị phá vỡ, hắn có lẽ đã từng là một pháp sư, nhưng bây giờ toàn thân đến một chút ma pháp đều không có... Hình như có ai đó đã rút hết đi?

Hắn nhất định bị nhiều pháp sư vây đánh, toàn bộ ma lực đều bị rút đi, khó trách kinh mạch của hắn bị cắt đứt.

Hắn nhìn ta, ánh mắt không có cảm xúc hay ý tứ nhờ giúp đỡ.

Sau đó, đôi mắt vô cùng xinh đẹp đó từ từ khép lại.

“Hôn mê?” ta hơi nhíu mày, “Hôn mê cũng tốt, tỉnh nhất định là đau hơn nhiều.”

Đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống phiền toái như vậy, cũng không dám tùy ý di chuyển hắn, chỉ có thể rút ra một luồng nhỏ ma thuật chữa thương, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.

Đây là việc tế nhị, ta không dám sử dụng quá nhiều pháp thuật, chỉ có thể giúp hắn chữa trị từng chút một.

Trời tối dần, vết thương của hắn cuối cùng cũng ổn định và ngừng chảy m,á-u.

Ta dùng Thủy pháp để lau m/á-u trên da hắn…..về phần quần áo, phải trở về mới có thể thay vậy.

Bởi từ lâu ta đã chấp nhận sự thật rằng “mọi sinh vật trên đất liền đều xinh đẹp” nên ta không hề ngạc nhiên chút nào khi phát hiện ra pháp sư này có khuôn mặt vô cùng đẹp trai.

Ta muốn sử dụng pháp thuật bay, nhưng gió khác với nước, luôn hung bạo, ta không dám để gió đụng vào hắn ta nên chỉ có thể cam chịu mà cõng hắn trên lưng.

Đương nhiên, thể chất của Ma Vương không thể so sánh với người bình thường, huống chi ta còn là pháp sư, đương nhiên cõng một người đàn ông trưởng thành trên lưng là chuyện dễ dàng.

Trên đường đi, hắn dường như đã tỉnh dậy.

“…Chúng ta đi đâu?” Giọng nói của hắn rất yếu ớt, giống như một ngọn nến sắp tắt trong giây lát.

“Nhà của ta.” ta nói, “Bây giờ đừng nói nữa, đi ngủ đi.”

Hắn thực sự không còn nói được nữa.

Một lúc sau, ta cảm thấy vai mình ươn ướt, có chút quan tâm hỏi: “Vết thương của ngươi lại chảy m/á/u à?”

Hắn vẫn không nói, đặt những ngón tay tái nhợt lên vai ta.

Khi đến lối vào nhà, ta bắt gặp Lan Sắt và Du Ân đang lo lắng đi ra tìm ta.

Hai người nhìn thấy thanh niên trên lưng ta, đều khẽ giật mình, nhưng liền nhanh chóng tỉnh táo lại: " i vậy?"

“Giống như các ngươi,” ta thản nhiên nói, “Nhặt về.”

Lan Sắt tiến tới muốn giúp ta đỡ người, nhưng người kia đã nắm tay ta, trầm mặc đối mặt với Lan Sắt.

Ta suy nghĩ một chút, đại khái nghĩ hắn đang sợ: “Được rồi, vậy ta xử lý cho ngươi trước nhé.”

Du Ân hơi nhíu mày.

Lan Sắt rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, ấm áp nói: "Đã đến giờ ăn rồi, Lỵ An."

“Để ta giúp hắn thay quần áo trước.”

Trong nhà không có nhiều quần áo lắm, tất cả đều được may bằng vải ta nhặt được.

Du Ân rất thông minh và khéo tay, từ khi đến đây hắn đã may hết quần áo cho ta, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng đều rất sang trọng và đẹp mắt.

“Ta sẽ làm.” Du Ân nói: “Lỵ An cô nương, cô đi ăn đi.”

Ta vốn muốn đồng ý nhưng bàn tay của người trên lưng đã siết chặt tay áo ta, thậm chí còn run lên một chút.

Thấy hắn sợ hãi, ta chỉ có thể nói: “Không sao đâu, chỉ là thay cho hắn một bộ quần áo mới thôi”.

Mắt Du Ân hơi tối lại, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau hắn mới giúp ta lấy quần áo.

Ta dẫn người thanh niên vào một căn phòng trống, chỉ vào một chiếc ghế trong đó.

“Tối nay ta sẽ dọn giường cho ngươi.” ta đỡ hắn ngồi lên ghế, “Ngươi ở đây trước đi.”

"...Lỵ An," hắn hỏi ta, "Đây có phải là tên của cô không?"

“Ừ.” ta đưa quần áo cho hắn, do dự một chút rồi hỏi: “Anh có thể tự thay được không?”

"Tên ta là Ái Nhĩ Tư." Hắn không trả lời ta, chỉ nhìn ta với đôi mắt xanh như bầu trời, vẻ mặt có chút căng thẳng không thể giải thích được.

Ta không biết tại sao: “Chào, Ái Nhĩ Tư.”

Hắn có vẻ hơi bối rối, nhưng cũng có vẻ nhẹ nhõm: "...Ta có thể tự mình thay quần áo."

Ta quay người, nghe hắn nói từ phía sau: "Lỵ An, cảm ơn vì đã cứu ta."

“Không có gì,” ta nói, “Vết thương của ngươi tương đối dễ trị, đợi khỏi thì có thể rời đi.”

Động tác của hắn đột nhiên dừng lại.

"Lỵ An," ta nghe thấy giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại phảng phất chút bi thương: "Ta không biết phải đi đâu."

- -Ta là không có nhà để về.

Ta dường như có thể nghe được tiếng lòng của hắn.

Lúc này, ta chợt nhớ đến: “Ngươi có thể tạo ra điện không?”

Ái Nhĩ Tư: "...Hả?"

Nỗi thương mãnh liệt dường như bị tan biến bởi câu hỏi bất ngờ này, hắn ngơ ngác nhìn ta.

"Ví dụ," ta đưa ra một phép so sánh, "Ta muốn chiếc rương đó được giữ ở nhiệt độ đóng băng. Ngươi có thể làm được pháp thuật này không?"

Ái Nhĩ Tư liếc nhìn hướng ta chỉ: "Cũng được."

Ta: “Một ví dụ khác, nếu ta muốn chiếc rương này luôn thổi ra khí lạnh thì sao?”

Ái Nhĩ Tư không còn bối rối nữa mà trở nên tự tin: “Ta có thể làm được.”

Ta: “Vậy nếu ta muốn thứ này liên tục tỏa sáng, giống như cất giữ một thứ ma thuật chói sáng không thể tiêu tan…”

Ái Nhĩ Tư cẩn thận suy nghĩ trong vài giây rồi nói, “Hoàn toàn có thể.”

Ta thừa nhận mình lại cảm động mất rồi: “Xin hãy ở lại!!!!”.

Ngoài cửa, Lan Sắt ngập ngừng nói: "..."

Du Ân: "..."

Ái Nhĩ Tư nhìn hai người một cách cởi mở: "Lại gặp mặt."

Ta ngạc nhiên: “Mấy người quen nhau à?”

Lan Sắt mỉm cười: “Một mặt duyên phận.”

Giọng Du Ân lạnh lùng: “Ta không quen.”

Họ không ngăn cản ta giữ Ái Nhĩ Tư, ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Lan Sắt và Du Ân đều không sao, còn Ái Nhĩ Tư, người hiện có chỉ số lực cao nhất, lại càng không gặp vấn đề gì.

Và không biết tại sao, ta luôn cảm thấy toàn thân Ái Nhĩ Tư toát ra một luồng hơi ấm khó tả, khi ở bên hắn ta cảm thấy rất thoải mái, không nhịn được bỏ xuống tâm phòng bị.

Ta chỉ có thể cho rằng đó là nhờ vẻ ngoài điển trai của hắn.

Tóc vàng, mắt xanh, có nét siêu anh hùng và vẻ ngoài chính trực, thoạt nhìn hắn chắc chắn không phải là nhân vật phản diện.

【Bổ sung】

Ái Nhĩ Tư Brandt *, Quang Minh (ánh sáng) chi tử sinh ra từ gia đình Brandt.

(*truyện gốc có thêm chữ “Brandt” nê mình giữ nguyên nhé ạ)

Sáu tuổi, tiến vào Quang Minh Thánh Điện và trở thành thư đồng của đại hoàng tử.

Mười tuổi tiến vào Tháp Pháp sư, ma lực đạt đỉnh, tinh thông toàn hệ ma pháp, được mệnh danh là đệ nhất thiên tài của đế quốc.

Mười sáu tuổi, được Quang Minh Thánh Điện tôn làm Thánh tử.

Tâm tính trong sáng nhân hậu, sở hữu Quang Minh chi tâm (trái tim ánh sáng) hiếm có trên đời.

Hai mươi mốt tuổi, bị cuốn vào cuộc tranh giành ngai vàng giữa đại hoàng tử và tam hoàng tử, bị gia tộc Brandt bán cho đại hoàng tử để đổi lấy tước vị công tước.

Đại hoàng tử thay thế Ái Nhĩ Tư trở thành Quang Minh Thánh Tử, còn Ái Nhĩ Tư bị rút lấy toàn thân ma pháp cùng Quang Minh chi tâm, cứ như vậy biến mất.

- --"Biên niên sử đại lục: Sự trỗi dậy và sụp đổ của Quang Minh Thánh Điện"

7.

Sự xuất hiện của Ái Nhĩ Tư đã mang lại những thay đổi to lớn cho cuộc đời ta.

- -Ta có điện rồi!

Ái Nhĩ Tư có thể dễ dàng tạo ra những bóng đèn không bao giờ tắt, máy điều hòa không khí luôn làm mát và tủ lạnh luôn ở trạng thái đóng băng.

Mặc dù không có thứ nào ở trên là sản phẩm của khoa học, nhưng miễn là tác dụng là như nhau, ai quan tâm nguyên lý là ma thuật hay vật lý?

Ta đại khái đoán rằng Ái Nhĩ Tư là một pháp sư thiên tài, nhưng ta không muốn đi sâu vào chi tiết.

Bởi vì tính công kích của hắn rất yếu, mặc dù am hiểu ma thuật nhưng hắn nói với ta rằng hắn không giỏi ma thuật mang sá-t thương quy mô lớn. Mỗi lần hắn nhìn thấy ta luyện tập Hỏa thuật, đều sẽ sùng bái nhìn ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Ta an ủi hắn: “Không sao đâu, ngươi đã rất lợi hại rồi.”

Ái Nhĩ Tư cười nhe hàm răng trắng: "Ta không mạnh bằng Lỵ An."

Lúc này Du Ân và Lan Sắt sẽ đồng thời cười lạnh.

Ba người họ có vẻ không ưa nhau nhưng họ chưa bao giờ nói xấu nhau điều gì với ta.

Thực tế, có những lúc họ bước tới chỗ ta như thể họ muốn thú nhận điều gì đó, nhưng khi ta nhìn họ đầy nghi ngờ thì họ muốn lại lại thôi rồi quay trở về.

Vì vậy, ta không để ý nhiều đến nó, tiếp tục luyện tập ma pháp và nghiên cứu để có một cuộc sống tốt đẹp hơn mỗi ngày.

Thực ra bây giờ ta có trang trại, đồng cỏ, nội thất đẹp đẽ và phương tiện giải trí, ta có thể ăn uống, vui chơi và sống thoải mái, ta đã rất hạnh phúc rồi.

Kể từ khi xuyên không, ta đã làm được mọi thứ mình muốn - kể cả chơi mạt chược.

Mùa hè, ta bật điều hòa, ra ruộng hái dưa hấu, cắt vào hộp cho mọi người xong, ta bày bàn mạt chược đầu tiên.

Bốn người chúng ta chơi mạt chược vào ngày thứ tư sau khi Ái Nhĩ Tư đến.

Sau khi ta kiên nhẫn giải thích các quy tắc, họ học rất nhanh.

Đặc biệt là Du Ân, hắn dường như trời sinh đã rất giỏi chơi bài, chỉ trong vài ngày chơi, hắn có thể đại s/á-t tứ phương thông qua việc tính toán bài.

Du n và ta kỳ phùng địch thủ, Lan Sắt là người thua nhiều nhất, lần nào hắn cũng thua hết thẻ đánh bạc, buộc phải giúp Du Ân chăn gia súc và giúp Ái Nhĩ Tư đánh bóng "thiết bị điện".

Tinh linh không thể cạnh tranh với con người xảo quyệt, nhưng lại nguyện ý giúp ta triệu hồi đom đóm mỗi đêm.

Ta mỉm cười nói: “Tối nay chúng ta ăn thịt nướng nhé.”

“Lan Sắt thì ăn nhiều ớt hơn, Du Ân thì phết thêm một lớp mật ong, còn Ái Nhĩ Tư thì ăn thêm thì là, phải không?”

Ba thanh niên sắc mặt không còn u ám như trước, lông mày dịu dàng nhìn ta nói: “Được.”

Ta mở thêm khu vực ngoài sân sau, xây một bể bơi và thêm một tủ đông để đựng một ít rượu hoa quả mà ta đã ủ.

Tất nhiên, Ma vương dù có phơi nắng thế nào cũng không thể rám nắng, bơi trong thời tiết này cũng sướng lắm.

Chỉ tiếc là lúc ta vui vẻ thay đồ bơi xuống nước, mời mọi người xuống, ngoại trừ Du Ân vẫn đang ngồi trên xe lăn, hai má Lan Sắt và Ái Nhĩ Tư đều đỏ bừng, họ lưỡng lự nói.: "...Không cần đâu..."

Ta nghi ngờ hỏi: “Các ngươi không thích nước à?”

Lan Sắt ánh mắt né tránh: "Đôi cánh... bất tiện."

Ái Nhĩ Tư phản ứng nhanh hơn, quay người lại: “Ta cần sạc máy điều hòa trước đã!”

Du Ân lắc chiếc xe lăn nói với ta: “Chú ý an toàn!”, rồi bỏ chạy.

Ta thấy rõ vành tai Du Ân đỏ bừng.

Tất cả họ đều rời đi chỉ còn lại ta một mình.

Ta chớp mắt nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, ta chợt bừng tỉnh.

Đồ bơi có lẽ... vẫn còn quá hiện đại đối với họ.

Sau khi bơi lội, chúng ta ngồi trên tầng cao nhất của lâu đài cùng ngắm sao.

Tầng trên cùng được Lan Sắt biến thành một khu vườn nhỏ, chúng ta ngồi dưới đất trò chuyện.

Lan Sắt kể về cuộc sống thời thơ ấu của mình với các tinh linh, Ái Nhĩ Tư chia sẻ về ngôi trường mà hắn đã theo học cùng pháp thuật đã học được. Du Ân là người ít nói nhất nhưng lại có những điều thú vị nhất để nói - hắn sẽ kể về thời còn là một thợ săn, bị lợn rừng đánh vào mông, tự mình ngu ngốc rơi vào bẫy gai nhím hay người chủ quán luôn cho hắn thêm vài viên kẹo mỗi khi nhìn thấy hắn.

Ta say mê lắng nghe, gió thổi hiu hiu quả khiến cho con người ta dễ đi vào giấc ngủ..

Khi tỉnh dậy lần nữa, ta đã được đưa trở lại phòng của mình.

Máy điều hòa đang bật, rèm kéo kín, ngoài cửa hương thơm tràn ngập không khí.

Ta biết đây là Ái Nhĩ Tư và Du Ân đang chuẩn bị bữa sáng - nguyên liệu tất nhiên là sữa mà Lan Sắt đi vắt cùng những quả trứng được nhặt vào sáng sớm.

Một ngày mới đã bắt đầu.

8.

Thời tiết hôm nay thật tệ.

Ta liếc nhìn đám mây đen trên đầu: "Trời sắp mưa rồi."

Mọi người tựa hồ đều đang xuống tinh thần, luôn tươi cười như Ái Nhĩ Tư cũng không biết đang nghĩ gì, Lan Sắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, Du Ân thì cau mày.

“Có chuyện gì vậy?” ta cảm thấy kỳ lạ.

“Lỵ An, thực ra…” Ái Nhĩ Tư dường như cuối cùng đã quyết định lên tiếng trước.

Tuy nhiên, vào lúc này, ma đạo thư trong lâu đài đột nhiên bùng phát biến động dữ dội.

“Ta sẽ đi xem.” Ta vội vã bước vào phòng trước khi Ái Nhĩ Tư nói xong.

Ma đạo thư thường không biến động nhiều trừ khi có điều gì đó xảy ra có thể gây nguy hiểm cho vực thẳm.

Mặc dù ta là Ma vương nhưng ta cũng là một tuyến phòng thủ bảo vệ vực thẳm.

Ta không có nhiều tham vọng, thường đến bờ vực thẳm để tăng cường phong ấn, mặc dù ta là ma vương nhưng ta không có sở thích đồ s-á/t ai.

Ma Vương vốn là sản phẩm của vực sâu, khi sinh ra đã là hình thái trưởng thành, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Vì thế khi ta xuyên đến cũng là lúc ta được sinh ra.

Theo ma đạo thư ghi lại, Ma Vương là chúa tể của vực thẳm, nhưng dưới vực sâu lại có một thế giới, sự va chạm giữa hai không gian là một thảm họa đối với sinh vật hai bên.

Khi ta lật qua các trang của cuốn ma đạo thư, mắt ta ngày càng mở to hơn.

Ta thấy một dòng chữ xuất hiện trên trang mới nhất.

- --Lời tiên tri: Hôm nay Quang Minh Thánh Điện và các Hiệp sĩ Đế quốc sẽ bao vây và tiêu diệt Ma Vương.

Ta:"?"

Sớm hơn một ngày cũng không có, đây gọi là tiên tri sao?

Đây gọi là giấy báo tử!

Ta lo lắng đến mức ôm ma đạo thư lao ra ngoài: “Mọi người, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.”

Cả ba phản ứng rất nhanh.

Ái Nhĩ Tư hỏi: “Quang Minh Thánh Điện?”

Du  mn bình tĩnh nói: “Còn có Hiệp sĩ.”

Lan Sắt trầm ngâm: "Đế quốc quyền lực."

Ta định thần lại: “…Sao các ngươi biết?”

Ba người đồng thời rơi vào trầm mặc.

“Không quan trọng lắm, chúng ta đi trước đi,” ta không muốn truy cứu, thở dài:“...Haiz...phải tốn rất nhiều công sức mới sắp xếp được như thế này…”

Ánh mắt ta lướt qua mảnh đất này từng tấc đất, đầy hoài niệm và lưu luyến.

Dù mới ở đây chưa đầy hai năm nhưng từ lâu ta đã coi nơi đây như nhà của mình.

“Cô không muốn rời đi à?” Du Ân hỏi ta.

Ta vẫn còn uể oai: “Đúng vậy….”

Sau khi đi, không biết bao lâu nữa mới xây dựng lại được tổ ấm của mình.

Hơn nữa, phong ấn vực sâu chỉ có thể tồn tại ba năm, ba năm sau còn không biết có thể trở lại hay không, sẽ không bị khắp đại lục truy lùng chứ?

“Vậy thì đừng đi.” Du Ân nghiêm túc nhìn ta, “Ở lại đây, đừng đi đâu cả.”

Ta:"……"

Ngay khi ta muốn nói với hắn rằng ta thực sự không thể đánh lại, có giọng nói vang lên từ bên ngoài lâu đài.

Ta nhìn ra ngoài, chỉ thấy Độc Giác Thú với những đôi cánh trắng, phía trên ngồi một kỵ sĩ mặc áo giáp bạc.

Theo sau đó là các pháp sư mặc áo choàng trắng giơ cao cây trượng của mình, cùng ngọn lửa thiêng đang cháy trên cây trượng của họ.

“Hiện tại không kịp nữa rồi,” ta cau mày, “Ta sẽ dùng ma thuật để dịch chuyển các người đi còn ta sẽ ở lại…”

Ta chưa nói hết câu.

Du Ân đứng dậy khỏi xe lăn, thổi một chiếc còi xương không có gì nổi bật quanh cổ.

Đôi cánh phía sau Lan Sắt đột nhiên xòe ra, biến thành mười chiếc cánh.

Ái Nhĩ Tư giơ một tay lên, gần như dâng trào ma lực hướng về phía người bên ngoài.

Ta:"……"

Như này là như nào?

Cánh cửa mở ra, các hiệp sĩ và pháp sư ngoài cửa cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Sau đó, ta trơ mắt nhìn sắc mặt bọn họ tái nhợt, gần như kinh hãi nói:

"Thánh tử điện hạ!"

"Tinh linh hoàng??"

"Dũng giả đại nhân, sao ngài lại ở đây?"

Ta:"???"

Cái gì, họ đang nói về cái gì vậy?
Bình Luận (0)
Comment