Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 49 - Ám Kiếm

Trong căn phòng yên tĩnh.

Ánh mắt của phụ nhân mỹ mạo này chớp động một lát, rồi mở miệng nói bằng giọng lo sợ:

"Các ngươi. . . Nói lời giữ lời?"

"Đương nhiên!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vội vàng gật đầu.

Có cửa!

Quái Đao Hứa Diệp ở bên cạnh thì đang cười gằn, chỉ là đi lòng vòng với chuôi đao trong tay.

Nhưng so với vẻ mặt âm tàn của Hứa Diệp thì ả phụ nhân này càng thêm lo lắng với dâm uy của 'Hái hoa khách Phạm Cường', hai con ngươi nhìn thẳng rồi nói:

"Ngươi. . . Ngươi thề!"

Mạc Cầu im lặng, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói:

"Phu nhân yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không sinh lòng làm loạn với ngươi, càng sẽ không. . . Làm bẩn sự trong sạch của ngươi."

"Không!" Phụ nhân nắm thật chặt y phục trên người, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu, hai gò má kéo căng:

"Ngươi phải thề!"

"Được." Mạc Cầu liếc nhìn gã Hứa Diệp đang cười trên nỗi đau của người khác ở bên cạnh, bất đắc dĩ giơ tay lên cao, nói:

"Chỉ cần ngươi có thể lấy ra thứ khiến ta hài lòng, tại hạ tuyệt đối sẽ không động tới ngươi, nếu không liền để trời giáng lôi đình đánh chết hái hoa khách Phạm Cường!"

Nói xong liền mặt không biểu tình buông cánh tay xuống:

"Như vậy được rồi chứ?"

"Còn có ngươi." Phụ nhân nghiêng đầu, nhìn về phía Hứa Diệp:

"Ngươi cũng muốn thề!"

"Ta?" Hứa Diệp nhướng mày, chỉ vào mũi mình, biểu tình dần dần âm trầm:

"Ngươi có tin là ngươi nói thêm câu nào nữa, thì ta sẽ gỡ xuống một thứ gì đó trên người của thằng nhóc này không!"

"A!"

Gã gầm nhẹ một tiếng, cầm đao tiến lên, làm cho ả phụ nhân và đứa trẻ kia lộ ra thần sắc kinh hoảng, sắc mặt thảm bạch.

"Hứa huynh, Hứa huynh." Mạc Cầu tiến lên một bước, một tay hư cản:

"Đừng tức giận, có câu nói là nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, chẳng qua chỉ là một câu nói, không đáng tức giân."

Đồng thời hướng về phía người phụ nhân ở sau lưng nói:

"Xin phu nhân yên tâm, bọn ta chỉ cầu tài, cầu bảo, chỉ cần vật tới tay thì đương nhiên sẽ không giết người."

Nghĩ nghĩ, lại tăng thêm một câu: "Cũng sẽ không làm chuyện gì khác."

"Hừ!" Hứa Diệp hừ lạnh một tiếng, lại làm cho hai người này run bần bật, đứa trẻ đang muốn khóc nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể nước mắt đảo quang nơi hóc mắt, trông vô cùng đáng thương.

". . ." Phụ nhân kéo căng hai gò má, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu:

"Được."

Đối mặt với hai tên 'Tội phạm' hung thần ác sát này nàng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành đánh cược vào thành tín của đối phương.

Mạc Cầu vội vàng nghiêng người tránh ra, đưa tay ra hiệu:

"Phu nhân, mời!"

Phụ nhân gian nan từ dưới đất đứng dậy, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người này, nàng ôm hài tử từ từ di chuyển.

Sau cùng đi đến một nơi vốn nên đặt một cái bàn đọc sách.

Nàng lập tức quay lại nhìn hai người, khẽ cắn môi, vươn ra một bàn tay run rẩy nhẹ nhàng gõ xuống.

"Đông!"

"Thùng thùng!"

Nàng gõ theo một tiết tấu nào đó, một mặt đá cách đó không xa đột nhiên run rẩy rồi mở văng ra.

Đó cũng không phải là một miếng gạch, mà là một cái hộp đá ngụy trang thành một miếng gạch!

Bên trong hộp đá có thư tịch, có bình sứ, còn có nhất cục gạch vàng to lớn, rất hấp dẫn ánh nhìn.

". . ."

Bầu không khí trong sân bỗng nhiên lâm vào đình trệ, Mạc Cầu, Hứa Diệp chậm rãi quay người, đối mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ đề phòng.

Vị trí của hộp đá và vị trí của hai người tạo thành một hình tam giác, cự ly gần như bằng nhau.

"Ừng ực. . ."

Không biết là cổ họng của ai đã nuốt nước miếng.

Âm thanh này đã phá vỡ yên tĩnh.

"Bạch!"

Tật phong phần phật, hai bóng người đồng thời hướng lao tới hộp đá, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lưu lại tàn ảnh.

Đối mặt với những món bảo vật ở ngay trước mặt, hai người họ đều lựa chọn toàn lực ứng phó, không có ngoại lệ.

"Lăn đi!" Hứa Diệp gầm nhẹ, trường đao mãnh trảm.

"Hứa huynh, không nên kích động, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng." Mạc Cầu thì đang vội vàng mở miệng:

"Đừng. . ."

"Đang!"

Lời còn chưa dứt, một âm thanh va chạm kịch liệt khiến hắn lảo đảo lui lại, đồng thời không thể không khẽ run cổ tay, Tụ Lý kiếm bay ra rồi bắn thẳng đến vị trí của đối phương.

"Ba!"

Thiết mộc kiếm đương nhiên là không thể gây tổn thương gì cho Hứa Diệp, nhưng lại có thể ngăn cản được một lúc.

Mạc Cầu liền mượn cơ hội này lao lên, Hộ Hoa kiếm vẩy về phía trước một cái, muốn lấy đi thư tịch trong cái hộp đá.

Chẳng qua khi so với Quái Đao Hứa Diệp kinh nghiệm giang hồ phong phú thì động tác và phản ứng của hắn đều sẽ chậm hơn một bậc.

"XÌ.... . ."

Kiếm ảnh xẹt qua, không thể chọn trúng thư tịch, ngược lại còn chém vỡ hộp đá, làm cho gạch vàng trụy lạc trên mặt đất.

"Đinh. . . Đương. . ."

Dồn dập đao quang kiếm ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, hai bóng người lại tách ra.

Trên tay Mạc Cầu không có gì cả, nhưng dưới chân lại giẫm lên một cục gạch vàng, hai món còn lại đều rơi vào trong tay của Quái Đao Hứa Diệp.

Động tác của hai người rất nhanh gọn, chỉ trong chốc lát liền đã biến hóa nhiều lần.

Thậm chí vị phụ nhân và đứa trẻ núp ở nơi hẻo lánh còn chưa kịp phản ứng thì cuộc giao tranh này đã kết thúc.

"Có ý tứ, thật sự có ý tứ." Hứa Diệp một tay cầm thư tịch, bình sứ, biểu lộ cổ quái:

"Kết quả này, ngược lại là nằm ngoài dự liệu của ta!"

Bản thân gã bất thiện khinh công thân pháp, dưới tình thế cấp bách vừa rồi còn phạm phải sai lầm, lại không ngờ rằng. . .

Còn có thể đoạt được hai kiện bảo vật từ trong tay của 'Hái hoa khách Phạm Cường' có khinh công cao minh hơn người trong truyền thuyết.

Thậm chí, nếu như vừa rồi không phải trong lòng gã quá mức lo lắng, mà là ổn định hơn thì e là ba món đồ này đều đã nằm trong tay của hắn!

Điều này nói rõ cái gì?

"Hứa huynh thủ đoạn cao minh, tại hạ bội phục." Ánh mắt Mạc Cầu chuyển động, vô thức liếc qua quyển thư tịch trong tay đối phương:

"Bất quá theo như suy nghĩ nông cạn của ta, hai người chúng ta không cần phải tranh đoạt làm gì, thư tịch có thể sao chép, những thứ khác cũng có thể chia đều."

"Sao chép, chia đều." Hứa Diệp nhìn Mạc Cầu rồi nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời không chút khách khí ôm hai thứ này vào lòng:

"Phạm huynh nói rất đúng, nhưng mà hiện giờ trong tay ta đã có hai món, dựa vào cái gì phải chia đều với ngươi?"

"Như vậy đi." Mạc Cầu buông chân ra, thận trọng nói:

"Ta không cần thứ ở trong bình kia, lấy một nửa hoàng kim để đổi lấy cơ hội sao chép thư tịch."

"Như thế nào?"

"Như vậy à!" Hứa Diệp sờ cằm, ánh mắt không hiểu, lập tức gật đầu nói:

"Được thôi, nhưng mà ngươi phải giao hoàng kim cho ta trước."

"Chuyện này sợ là không ổn?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Ta giao hoàng kim ra, lỡ như các hạ không đưa thư tịch cho ta thì làm sao? Ta cảm thấy vẫn là một tay giao tiền, một tay giao hàng mới thỏa đáng."

"Không cần phiền toái như vậy." Hứa Diệp khoát tay, nói:

"Ta có biện pháp tốt hơn!"

"Biện pháp gì?" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

"Đó chính là. . ." Thân hình Hứa Diệp thoắt một cái, Quái Đao đột nhiên cuốn lên một làn gió tanh bổ nhào qua đây, trong miệng còn đang gầm nhẹ:

"Ta muốn hết tất cả!"

"Ngươi. . ." Mạc Cầu biến sắc, Hộ Hoa kiếm liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn bị ép cho liên tục lui lại.

Hoàng kim ở dưới chân cũng không giữ được.

"Đương . ."

Đao kiếm lại va chạm vào nhau, Mạc Cầu sức lực không đủ, chỉ đành lui lại mấy bước mới đứng vững được.

"Phi!" Hứa Diệp chân đạp hoàng kim, há miệng nhổ một ngụm nước bọt, nhìn Mạc Cầu với ánh mắt đầy vẻ khinh thường:

"Cái đếch gì mà võ nghệ hơn người, khinh công cao minh, e là toàn bộ khí lực đều đã dùng hết trên người nữ nhân rồi a?"

"Họ Hứa, ngươi quá mức!" Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm:

"Ám thất là ta tìm ra, người cũng là do ta bảo vệ, không có ta, ngươi cái gì cũng không lấy được."

"Thì tính sao?" Hứa Diệp nhướng mày:

"Bây giờ đồ vật đều nằm trong tay lão tử, ngươi có thể làm được gì?"

"Không!" Gã ta nhẹ nhàng lắc đầu, cầm đao nhe răng cười rồi bước lại gần:

"Uổng cho lão tử vừa rồi khách khí với ngươi như vậy, thì ra chỉ là một nhân vật tầm thường, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ thoát đi!"

"Tốt, tốt!" Mạc Cầu tức đến toàn thân phát run:

"Thật coi Phạm mỗ sợ ngươi sao, ta. . . Ta liều mạng với ngươi!"

Nói xong liền cất bước xông lên, cầm kiếm đâm mạnh:

"Xem kiếm!"

"A. . ." Hứa Diệp khinh thường cười lạnh.

Với ánh mắt của gã, đương nhiên có thể nhìn ra kiếm pháp của đối phương phù phiếm bất lực, còn tràn đầy sơ hở.

Tiện tay liền có thể phá!

Lập tức vung khẽ trường đao, trảm về phía Hộ Hoa kiếm.

Nhưng sau một khắc. . .

Sắc mặt của gã lại đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy trong miệng Mạc Cầu hô hào xem kiếm, nhưng trong tay lại thả lỏng, trực tiếp xem Hộ Hoa kiếm như ám khí vọt tới trước người đối thủ, đồng thời cổ tay rung lên, đoản kiếm trong tay thừa cơ tới gần.

Yến Tử Phân Thủy!

Nhất tức thất thiểm!

Bảy đạo kiếm ảnh, không ngừng nghỉ chút nào lại thêm bảy đạo kiếm ảnh.

Nhất tức thất thiểm!

Lại lần nữa nhất tức thất thiểm!

"Bạch!"

Tụ Lý kiếm!

"Tê!"

Nỗ tiễn!

Trong nháy mắt, hắn đã sử dụng hết tất cả thủ đoạn của mình.

"Đương . ." Bàn tay Hứa Diệp run rẩy, nhanh chóng lùi lại, thẳng đến khi thối lui tới vách tường mới dừng lại.

Mà lúc này, nửa người trên của gã ta toàn là kiếm thương, đặc biệt là ở cổ họng, có một vết nứt do nỗ tiễn xẹt qua, gần như triệt để xé mở cổ họng của gã.

Trên mặt gã ta hoàn toàn trắng bệch.

Trong con ngươi tràn đầy sợ hãi và vẻ nghĩ mà sợ.

Thế công vừa rồi của Mạc Cầu giống như cuồng phong mưa rào mà còn nhanh hơn dự liệu của gã, hơi không cẩn thận liền có thể thân tử.

Đặc biệt là đòn nỗ tiễn cuối cùng, kém chút nữa là đâm thẳng vào cổ họng.

Gã ta cũng là liều mạng né tránh, ngăn cản, mới miễn cưỡng ngăn trở được.

Sau khi lấy lại tinh thần, biểu lộ trên mặt Hứa Diệp trở nên vô cùng dữ tợn và kinh khủng, nhiều lần hiểm tượng hoàn sinh làm cho trong mắt gã tràn đây sự tức giận khó mà ngăn chặn được:

"Tốt, tốt cực kỳ!"

"Hôm nay không tháo ngươi thành tám khối, Hứa Diệp ta thề không làm người!"

"A. . ." Đột nhiên bộc phát cũng làm cho Mạc Cầu không còn chút sức lực nào, lập tức lấy hai tay chống lên đầu gối rồi cười khẽ đối phương:

"Chỉ sợ ngươi không còn sức nữa."

"Ngươi. . ." Hứa Diệp sững sờ, sau một khắc gã ta liền cảm thấy hoa mắt, gần như suýt ngã xuống đất:

"Ngươi hạ độc!"

Ngoái đầu nhìn lại, người phụ nhân và đứa trẻ kia đã hôn mê không biết từ lúc nào.

Mê Hồn hương!

"Đoán đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng." Mạc Cầu ngồi dậy, trái ngược với vẻ kinh hoảng tức giận vừa rồi, hiện giờ trên mặt hắn không có chút biểu tình nào cả, chỉ là giơ tay lên nhắm ngay đối phương:

"Ở trong căn phòng phong bế này mà ngươi còn có thể chịu được lâu như vậy, cũng đã nằm ngoài dự liệu của ta rồi."

"Bây giờ, đi chết đi!"

"Tê!"

Bình Luận (0)
Comment