Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 8 - Đến Khám Bệnh Tại Nhà

Còn chưa đợi cho xe ngựa dừng hẳn, hai tên hạ nhân ở cổng của Tôn trạch đã vội vã chạy tới.

"Có phải là thầy thuốc của hiệu thuốc Thanh Nang không ạ?" Một người giữ chặt dây cương, ngừng xe ngựa lại, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Mau mời vào trạch, hắn. . . Vết thương của lão gia nhà chúng tôi đã rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!"

Trong ngôn ngữ, trên mặt đều tràn đầy vẻ lo lắng.

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, đứng dậy nhảy xuống xe ngựa, cũng nhận lấy hòm thuốc mà Ngụy sư huynh đưa cho.

Thân thể của hắn rất yếu, cái hòm thuốc lại cực kỳ nặng, phí sức kêu đau một tiếng mới vác lên vai được.

Ngụy sư huynh ngáp một cái từ trong buồng xe chui ra, cái lạnh làm cho gã ta co người lại.

Nhìn nỗi lo lắng trên mặt của hai tên hạ nhân, gã xoa xoa tay rồi nhảy xuống ngựa xe, nói:

"Đã xảy ra chuyện gì? Bị thương ở chỗ nào?"

"Cái này. . ." Hạ nhân hơi do dự một chút, đưa tay ra hiệu mời rồi đi trước dẫn đường:

"Chúng tôi cũng không rõ lắm, tiên sinh nhanh vào trong viện đi ạ, lão gia và phu nhân đều đang chờ ở hậu viện rồi."

"Được." Ngụy sư huynh đề thần, chắp hai tay sau lưng rồi bước nhanh theo tên hạ nhân.

Tôn trạch nằm ở thành nam của Cố Nguyên trang, diện tích khoảng hơn mười mẫu, là một trang viên rộng lớn.

Tôn lão gia chính là phú hộ lớn nhất trong điền trang này.

Vừa vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là một bức nghênh môn tường cực lớn, trên tường có những họa tiết hoa nở phú quý sinh động như thật.

Chỉ bất quá. . .

"Máu?" Mạc Cầu nhìn vào cánh của một bông hoa mẫu đơn, trên đó bị nhiễm một vết máu đỏ rực cực kỳ chói mắt.

"A." Hạ nhân vội vàng mở miệng giải thích:

"Hôm nay trong nhà giết dê, có một con dê đầu đàn thoi thóp từ phía sau chạy ra đây, làm máu bắn tung tóe."

"Giết dê?" Ngụy sư huynh nuốt nước miếng, nói:

"Làm sao vậy, hôm nay trong phủ của các ngươi có việc vui gì à?"

Thịt dê không hề rẻ, ngay cả những nhà giàu sang cũng không dám ngày ngày ăn.

"Vui. . . Cũng có thể coi là việc vui." Nụ cười trên mặt của tên người hầu có chút miễn cưỡng, cúi đầu nói:

"Có mấy vị khách tới nhà, lão gia vỗ tay bảo chiêu đãi bọn họ cho tốt."

"Chậc chậc. . ." Ngụy sư huynh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đây thật là không khéo, khách thì tới rồi, nhưng Tôn lão gia lại bất hạnh bị thương."

"Vâng, vâng." Hạ nhân liên tục gật đầu, chìa tay ra:

"Mời hai vị đi bên này."

Đồng thời y trừng mắt với gã người hầu bên cạnh nói: "Nhị Hổ, còn đứng trơ ra đấy làm gì, mau xách dùm cái hòm thuốc cho vị tiểu sư phụ này đi."

"Không cần." Ngụy sư huynh khoát tay:

"Để hắn tự mình xách được rồi, thân thể ốm yếu như vậy thì phải rèn luyện nhiều một chút, sau này mới có thể đi xa được."

Mạc Cầu xấu hổ cười một tiếng, gật đầu chấp nhận, quét mắt nhìn bốn phía, trong mắt lại có chút tò mò.

Viện này lớn như vậy, đi nãy giờ mà vẫn không gặp được tên hạ nhân nào?

Mặc dù không hiểu, nhưng hắn cũng không có ý định tìm hiểu, đi theo hai tên hạ nhân bước vào trong hậu viện.

Đã có không ít người đang chờ ở đây.

"Lão gia, phu nhân." Hạ nhân vội vã chào hỏi một nam một nữ trong đó, nói:

"Đại phu của hiệu thuốc Thanh Nang đã đến rồi ạ!"

"Tốt, tốt!" Một người đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy phúc hậu gật đầu liên tục, còn vội vàng đưa tay ra hiệu:

"Hai vị mau mời vào trong."

"Tôn lão gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngụy sư huynh lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm ông ta:

"Nhìn ngài giống như không bị thương gì a?"

Trong mắt Mạc Cầu cũng lộ ra vẻ quái lạ, vị này chính là Tôn lão gia sao? Không phải nói đã bị ngã từ cầu thang xuống rồi bị đồ sắt quẹt thương à?

Bây giờ xem ra, trừ khuôn mặt hơi trắng bệch ra, mọi chuyện đều rất bình thường a.

"Không phải. . . Không phải ta." Tôn lão gia vội vã lắc đầu:

"Người bị thương là người khác."

"Ai?"

"Là nhị ca của bọn ta!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Tôn lão gia.

Âm thanh này vừa truyền đến, trong sân lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người trong Tôn trạch đều thành thật cúi đầu xuống.

Có mấy người còn đang run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra nỗi sợ hãi không thể kìm nén.

Một gã tráng hán đẩy Tôn lão gia ra, nhanh chân bước đến trước mặt Ngụy sư huynh, thân hình của gã ta khôi ngô giống như một con gấu lớn.

Sợ là ngay cả Lục hộ viện của hiệu thuốc cũng không sánh bằng.

"Người của hiệu thuốc tới sao?" Người đến liếc nhìn hai người một chút, rồi nhìn về phía hòm thuốc mà Mạc Cầu đang vác trên vai, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

"Vào trong với ta!"

"Hả?" Ngụy sư huynh sững sờ.

"Hả cái gì mà hả?" Sắc mặt gã ta trầm xuống, duỗi tay bắt lấy Ngụy sư huynh, xách theo hắn ta đi vào nội đường.

"Chữa trị cho nhị ca của ta nhanh lên, nếu mà trị không hết. . ."

"Hừ!"

Gã hừ lạnh một tiếng, hất tay liền ném Ngụy sư huynh bay vào trong phòng.

Một người khoảng chừng một trăm cân mà gã ta tiện tay liền ném bay ra xa, xem như là một đống rơm vậy.

Mạc Cầu thấy đối phương quay đầu nhìn mình, thân thể run bần bật, không dám chậm trễ,bèn vội vàng chạy chậm vào theo.

Nơi này chắc hẳn là phòng ngủ của chủ nhà.

Trong phòng ngoài trừ một người bệnh đang nằm trên giường thì còn 4 người khác, có cao có thấp, khí thế đều rất mạnh.

Hơn nữa trên người bọn hắn đều có mang theo vũ khí, còn có những vết máu chưa kịp khô hết. . .

Nhìn vào liền biết không phải là hạng người lương thiện rồi!

"Hắn là ai?" Một người đàn ông chạc ba bốn mươi tuổi, mặc một thân nho sam, ánh mắt rất sắc bén.

Khi nhìn thấy Ngụy sư huynh, hai mắt của người này trầm xuống:

"Không phải nói là đại phu của hiệu thuốc Thanh Nang đến rồi sao?"

"Đại ca." Tráng hán ở ngoài cửa đưa tay chỉ về phía Ngụy sư huynh, trầm trầm nói:

"Chính là hắn."

"Đánh rắm!" Nam tử nho sam há miệng giận mắng:

"Nơi đó làm gì có vị đại phu nào còn trẻ như vậy? Chẳng lẽ gã mập họ Tôn lấn ta không biết gì sao?"

"Cái gì?" Mặt của gã tráng hán lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, vươn tay cầm lấy một cây côn bằng đồng ở cạnh cửa, giận dữ trừng mắt nhìn Ngụy sư huynh:

"Ngươi là thầy thuốc giả sao?"

Uy thế của mấy người này quá mạnh, hai người Mạc Cầu giống như đã bước vào đầm rồng hang hổ, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, trong lòng đều là thấp thỏm.

Ngay lúc tên tráng hán muốn vung côn lên giết người thì Ngụy sư huynh đang nằm trên mặt đất liền vội vàng mở miệng:

"Ta thật sự là thầy thuốc của hiệu thuốc Thanh Nang!"

"Sư phụ của ta họ Tần, bởi vì hôm nay mấy vị sư phụ không có thời gian, cho nên mới để cho ta tới."

"Nếu như mấy vị hảo hán không tin thì có thể đi hỏi Tôn lão gia, ông ta có thể làm chứng!"

Âm thanh vội vàng, ngữ tốc nhanh chóng, hắn ta sổ hết đống đó chỉ trong một hơi, sợ là không nói sẽ không có cơ hội nói nữa.

"Cái ĐKMM!" Đại hán gầm thét:

"Các ngươi là cùng một bọn, đương nhiên là sẽ bao che cho nhau, muốn gạt bố mày à, không có cửa đâu!"

"Đủ rồi." Nho sam nam tử nhíu nhíu mày, phất tay ngăn lại hành đồng của gã tráng hán, cúi đầu nhìn về phía Ngụy sư huynh:

"Ngươi thật sư là thầy thuốc của hiệu thuốc Thanh Nang sao?"

"Thiên chân vạn xác!" Ngụy sư huynh vội vã gật đầu, còn giơ tay cao lên, lớn tiếng nói:

"Ta thề, nếu như ta lừa các vị hảo hán, thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành!"

"Ừm." Sắc mặt của vị nho sam nam tử hòa hoãn được một chút, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay chỉ về phía người bệnh đang nằm trên giường:

"Huynh đệ của ta bị người ta dùng cung tên ám toán, ngươi chữa trị cho hắn đi."

"Yên tâm." Gã nghiêng thân thể về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngụy sư huynh:

"Bọn ta là người có ân oán rõ ràng, nếu như ngươi cứu được huynh đệ của ta, thì chính là ân nhân của bọn ta."

"Phí xem bệnh, dễ nói!"

"Nhưng nếu như. . ."

Nói tới đây, sắc mặt gã ta trầm xuống, mặt đất cứng rắn dưới chân gã ta đã bị nứt một đường, cho dù là người bình thường có dùng búa đập thì cũng không tạo ra được đường nứt kiểu này.

Sắc mặt của Ngụy sư huynh trắng bệch rồi vội vàng gật đầu:

"Nhất định, nhất định!"

"Vậy thì tốt." Gã ta thu hồi khí thế, giống như một người văn nhân nho nhã, đưa tay ra hiệu:

"Đại phu, mời!"

Ngụy sư huynh run rẩy đứng lên, bước đến trước giường, chỉ mới đưa mắt nhìn qua thôi thì sắc mặt hắn đã trắng không còn giọt máu.

Chỉ thấy sắc mặt của gã bệnh nhân đang nằm trên giường này đã trắng bệch, đôi môi khô khốc.

Bị hai mũi tên dài từ phía sau lưng xuyên qua lồng ngực, trên người toàn là máu tươi, quần áo đỏ sậm.

Vết thương cỡ này. . .

Trong lòng hắn đắng ngắt, mang theo một chút hi vọng nhẹ nhàng bắt mạch cho người bị thương, trong lòng nặng nề.

"Thế nào?" Nho sam nam tử rất biết cách nhìn mặt nói chuyện, mặc dù Ngụy sư huynh còn chưa mở miệng, nhưng y đã giận tái mặt:

"Ngươi không chữa được vết thương này sao?"

Bình Luận (0)
Comment