Người dịch: Whistle
Mạc Cầu ngồi xổm ở trên nhánh cây, tay cầm cung tiễn, mắt nhìn về phía ba bóng người lập lòe ở cách đó không xa.
Ba người, so với số người truy tung trước đây mà nói thì cũng không nhiều, nhưng mà phản ứng của bọn hắn lại có chút quái lạ.
Bọn hắn vẫn luôn đi theo sau lưng Tần Thanh Dung không xa, rõ ràng là trong ba người này có một người là cao thủ truy tung.
Cho dù nhất thời mất đi tung tích thì không bao lâu sau cũng sẽ đuổi kịp thôi.
Đã một khắc đồng hồ trôi qua rồi, mà bọn hắn vẫn chỉ đi theo Tần Thanh Dung trong vòng một trăm thước, chưa từng bị bỏ lại.
Mạc Cầu ẩn thân ở chỗ tối nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Chuyện kỳ lạ là dường như bọn hắn có thể tới gần Tần Thanh Dung, nhưng lại không làm như vậy.
Có lẽ là do e ngại mình đang núp ở trong bóng tối?
Có lẽ là do mình nghĩ sai, bọn hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng mà thực lực yếu nên chỉ có thể làm được đến mức độ này thôi.
Nhưng mà bất luận thế nào thì hiện giờ bọn hắn đã vào sâu trong khu rừng, trong lúc nhất thời thì ba người này sẽ không có được sự trợ giúp gì.
Trong lòng Mạc Cầu đang nghĩ vậy thì Tần Thanh Dung đã có động tác.
Nàng từ chỗ tối xuất hiện, không còn cẩn thận từng li từng tí nữa, mà bắt đầu phát lực phi nước đại về phía trước.
Làm vậy thì đương nhiên là tốc độ của nàng cũng tăng lên không ít, nhưng mà cũng đã bại lộ vị trí của bản thân.
Ba người ở sau lưng sững sờ một hồi, liếc mắt nhìn nhau rồi mới tăng tốc đuổi theo.
Mạc Cầu ngồi xổm ở trên cây, không hề vội vã đuổi theo, mà cứ ở đó liếc nhìn bốn phía.
Đến khi xác nhận là sau lưng không có truy binh xuất hiện thì mới nhanh chóng chạy về phía trước.
Đêm mưa khó đi, nhánh cây bị mưa dầm nên trở nên càng trơn trượt hơn.
Nhưng mà Mạc Cầu lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, thân hình nhảy lên rơi xuống hài lòng như ý.
Thậm chí ngay cả tiếng vang đều rất nhỏ bé.
Chuyện này một là nhờ vào sự huyền diệu sau khi Long Xà kình đại thành, một phương diện khác thì nhờ vào cảm giác nhạy bén với ngoại giới của Thiên La công.
Nếu không thì cho dù là cao thủ Luyện Tạng tinh thông thân pháp cũng làm không làm được tới mức này.
"Rầm rầm. . ."
Gương mặt của Tần Thanh Dung xinh đẹp kéo căng, bộ pháp càng lúc càng nhanh, thân hình chập trùng lên xuống liền chạy ra xa xa.
Nàng chạy như vậy cũng làm cho ba người ở sau lưng không thể không dùng hết toàn lực, đành phải bại lộ hành tung.
"Hô. . ."
Xuyên rừng vượt lá, bốn người ba sau một trước đang rượt đuổi nhau không theo nguyên tắc nào cả.
Nếu như đứng ở nơi cao nhìn xuống liền sẽ phát hiện ra con đường mà Tần Thanh Dung lựa chọn lại có huyền cơ khác.
Mỗi cách một khoảng thời gian thì nàng sẽ tới càng gần chỗ của Mạc Cầu, thân hình lấp lóe xuất hiện một cách quang minh chính đại.
Mà ba người truy tung lại phải đề phòng những cây ám tiễn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, không thể không cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ bất quá. . .
Cho dù có cẩn thận đến đâu thì cũng khó thoát hai mắt của Mạc Cầu.
Trên cây.
Hắn giương cung cài tên, nhắm chuẩn một người phía dưới, khi đối phương đến ngày càng gần thì đột nhiên buông lỏng dây cung.
"Ông. . ."
Dây cung run rẩy, mũi tên lập tức hóa thành một cái bóng mờ lao xuống bên dưới, bay thẳng đến chân của mục tiêu.
"Bạch!"
"Đốt!"
Mũi tên không có thể bắn trúng mục tiêu, vì bị đối phương tránh thoát, nó rơi xuống bên cạnh một cành cây khô bị gãy.
Mạc Cầu nhướng máy, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trùng hợp sao?
Mưa rơi không nhỏ phát ra những tiếng động lộn xộn, dưới loại tình huống này mà còn có thể thoát khỏi cung tiễn của hắn thì thật sự là không bình thường.
"Cẩn thận!" Tên nha dịch ở bên dưới đã rống to lên:
"Họ Mạc đang giấu ở gần đây, cẩn thận ám tiễn."
Hai người khác nghe vậy liền nhanh chóng tăng tốc, càng ngày càng áp sát Tần Thanh Dung.
Một người trong đó vung tay một cái, đánh ra mấy cái phi tiêu.
"Bạch! Bạch!"
Tần Thanh Dung vội vàng tránh né, mặc dù đã né được phi tiêu, nhưng cũng bị gã ta áp sát đến gần trong phạm vi mười bước.
Một người trong đó rống to:
"Bắt lấy nàng, họ Mạc sợ ném chuột vỡ bình, không dám dùng ám tiễn để bắn chúng ta nữa."
Mạc Cầu híp mắt, tiếp tục giương cung cài tên, nhất tiễn lưỡng xạ, liên tiếp thi triển Liên Châu Tiễn Pháp.
"Bạch!"
"Cẩn thận!"
Tên nha dịch rống to một tiếng, nhưng mà mũi tên quá nhanh, quá nguy hiểm, một người trong đó vẫn bị bắn trúng đùi, gã kêu thảm một tiếng.
Hai người khác thì thể hiện ra tốc độ phản ứng kinh người, chỉ trong chớp mắt thì thân pháp đã nhiều lần biến hóa.
Một người hoàn hảo không chút tổn hại, người còn lại chỉ bị trầy da trên cánh tay.
Tu vi này. . .
Ánh mắt Mạc Cầu cuồng loạn, đột nhiên sắc mặt đại biến.
Không được!
Đây là cạm bẫy!
"Oanh!"
Một tiếng đinh tai nhức óc truyền đến.
Cành lá ở trên một cây đại thụ nằm cách đó không xa đột nhiên nổ tung, chẳng biết từ lúc nào liền có một bóng đen đang ẩn thân ở đó, đột nhiên bóng đen này phá vỡ màn mưa điên cuồng lao tới.
Chân của cái bóng đen này đạp lên cành cây, dang rộng hai tay, giống như một con diều hâu đang săn mồi, uy thế bao phủ một phương.
Kình khí cuồng quyển tứ phương kia, dù cho ở cách xa nhau cũng làm cho người ta phải nín thở.
Cao thủ Hậu Thiên!
Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn!
"Tiểu tử, tìm được ngươi rồi!" Lăng Vạn nhe răng cười rồi gầm nhẹ, thân ở giữa không trung hai tay giống như ưng trảo lao tới.
Ưng Trảo công!
"Li!"
Trảo ảnh phá không, bén nhọn giống như diều hâu.
Sau khi bọn thuộc hạ tìm được tung tích của Tần Thanh Dung thì Lăng Vạn đã nhận được tin tức, gã ta yên lặng chạy tới đây.
Sở dĩ lâu như vậy mới động thủ, một là gã đang chờ Mạc Cầu, một mặt khác là vì làm cho Mạc Cầu phải bại lộ vị trí của mình.
Đối với song phương mà nói thì Tần Thanh Dung chỉ là một mồi nhử.
Chẳng qua là lần này người của nha môn đã cao hơn một bậc, câu được một con cá lớn ở phía sau.
Đối mặt với một vị cao thủ Hậu Thiên đột nhiên tập kích, Mạc Cầu đúng là lạnh cả tim, vô thức rút đao rút kiếm dựng ngang trước người.
Đao quang phía trước, kiếm quang phía sau, thân thể điên cuồng triệt thoái lùi lại.
"Muốn chạy trốn?" Lăng Vạn cười lạnh:
"Trốn được sao?"
Trong tiếng quát khẽ, trảo thế của Lăng Vạn đã tới gần, chỉ chạm nhẹ liền đã phá vỡ đao quang, sau đó liền va nát kiếm ảnh, nhào đến gần.
"Bành!"
"Răng rắc. . ."
Nhánh cây không chịu nổi sức mạnh khổng lồ này nên đã bị gãy, có một bóng người từ phía trên rơi xuống, lảo đảo lui lại.
Chính là Mạc Cầu!
"Đao kiếm song tuyệt?" Lăng Vạn theo sát phía sau nhẹ nhàng rơi xuống đất, đôi mắt ưng của gã ta lấp loé không yên:
"Một vị đại phu thành danh bằng y thuật lại còn có võ học thâm hậu như vậy, thật sự là khó lường."
"Lăng bộ đầu khách khí." Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, hai tay run rẩy, cơ thể gồng lên hết cỡ:
"Thật sự phải đuổi tận giết tuyệt sao?"
"Ngươi cho rằng đâu?" Lăng Vạn cười nhạo:
"Thằng nhóc con, ngươi rất không sai, có thể ép Lăng mỗ đến mức độ này, nếu như hôm nay không tìm được các ngươi thì sợ là ta cũng chỉ đành không công mà lui."
"Bất quá, xem ra thời vận của các ngươi không đủ, hôm nay liền chấm dứt tại đây thôi!"
"Tốt!" Mạc Cầu khẽ cắn hàm răng, nắm chặt đao kiếm trong tay:
"Đã như vậy, ta liền liều mạng với ngươi!"
"Liều?" Trên mặt Lăng Vạn lộ vẻ khinh thường, thân hình lại lao về phía trước, ưng trảo bao phủ một phương:
"Chỉ bằng ngươi!"
Đôi tay này của gã ta không có sự gia trì của chân khí Hậu Thiên thì cũng có thể so được cương đao bách luyện, lúc này trảo thế hạ xuống va chạm với đao kiếm lại không bị tổn thương chút nào, thậm chí còn có thể nhìn thấy tia lửa bắn tung tóe.
"Đinh đinh đang đang. . ."
Tiếng va chạm liên tục vang lên, Mạc Cầu gồng hết sức, sử dụng cả đao lẫn kiếm, như phong tự bế, nhưng vẫn bị gã ta áp chế.
Chỉ trong hai hơi hô hấp, phòng ngự chỉ khựng lại một chút liền bị đối phương một trảo phá vỡ, kích trúng lồng ngực.
"Bành!"
Cơ thể Mạc Cầu run rẩy rồi bay ra ngoài.
Thân ở giữa không trung, sắc mặt Mạc Cầu vẫn lãnh túc, mặc dù khi giao thủ thì hắn ở thế hạ phong tuyệt đối, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại vơi đi rất nhiều.
Đúng là Lăng Vạn rất mạnh, mạnh đến mức khó mà chiến thắng, nhưng còn không khiến cho Mạc Cầu phải tuyệt vọng.
Khách quan mà nói, sau khi Hà Tiến biến thành Hành thi thì uy năng càng khủng bố hơn.
Hành thi chỉ khẽ quét qua thôi đã khiến cho hắn muốn tránh cũng không được, tránh thì không tránh được, xuất đao xuất kiếm ra liều mạng thì bị 1 quét của nó đập gãy hết đao kiếm, căn bản không có khả năng đối đầu.
Lăng Vạn, còn kém xa lắm.
Dù rằng có thể đánh phá phòng ngự của đao kiếm, nhưng mà lực lượng còn lại trúng vào nội giáp và da thú thì cũng đã bị suy yếu rất nhiều.
Nói cách khác. . .
Chưa hẳn là không có cơ hội!
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hơi nghiêng đầu qua, ở sau lưng không xa có một chiếc xe lừa đang bị vướng vào vũng bùn không thể động đậy.