Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115. Nhạc Nguyên

Chương 115. Nhạc Nguyên Chương 115. Nhạc Nguyên


Người dịch: Whistle

Ánh sao thưa thớt ở phía chân trời làm cho đêm tối càng thêm u ám.

Trên mặt đất đột ngột có những ngọn đuốc cháy rực, chiếu rọi một đội ngũ khoảng chừng mấy trăm người.

Những người này mặc phục sức lộn xộn, hiển nhiên không phải phủ binh của triều đình.

"Oanh. . ."

Tiếng nổ giống như núi lở vang lên.

Còn chưa tới gần thì trên mặt của mọi người đã hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Trốn!"

Không biết là ai kêu lên một tiếng, một đám người giống như bầy kiến vỡ tổ, hốt hoảng bỏ chạy khắp bốn phương.

Tiếng hò hét, tiếng thét chói tai, tiếng gào, còn có cả tiếng ngựa hí, tất cả đều đan xen vào nhau.

Trong tai nghe được, trước mắt thấy được đều là hỗn loạn!

"Bạch!"

Tên rơi như mưa, thỉnh thoảng có người ngã xuống.

"Ngang!"

Con lừa hí lên một tiếng.

Nó đi theo hai người Mạc Cầu suốt mấy tháng trời, bôn ba ngàn dặm, rốt cục cũng không thể trốn qua kiếp nạn này.

Có hai mũi tên xuyên qua ngực bụng của nó, toàn bộ xe lừa cũng bị liên đới hất xuống mặt đất.

"Sư đệ!" Tần Thanh Dung dừng bước.

"Sư tỷ đi trước đi!" Mạc Cầu khẽ vung tay lên, liên tục dùng đoản kiếm chặt đứt số dây thừng đang buộc chặt vào xe lừa.

Tiếp đó đưa tay nắm chặt tay lái, mạnh mẽ phát lực, lấy người làm ngựa kéo lấy chiếc xe phi nước đại về phía trước.

Lấy lực lượng của hắn, cho dù là kéo xe thì tốc độ chạy cũng không chậm chút nào.

"Các ngươi là ai, tại hạ là Hầu Tập ở Ngoại Quách thành, có quan hệ mật thiết với đệ tử hạch tâm Tôn Cung của Trích Tinh đảo, có chuyện từ từ nói." Giọng nói của Hầu gia vang vọng trong bãi chiến trường này, mơ hồ còn mang theo vẻ kinh hoảng:

"Nếu như chư vị cầu tài thì có thể thương lượng, có thể thương lượng!"

"Trích Tinh đảo?" Có người cười lạnh:

"Danh hào này ở Đông An phủ thì có thể sử dụng, nhưng ở chỗ này thì lại vô dụng, giết các ngươi rồi thì toàn bộ đồ vật đều là của chúng ta."

"Thương lượng cái rắm!"

"Các huynh đệ, lên!"

Gã ra lệnh một tiếng, đội kỵ mã rống lên, một đám phỉ binh giục ngựa lao lên, đều lấy đao kiếm ra thu hoạch nhân mạng.

Tình huống trước mắt đã trở nên vô cùng hỗn loạn, hai người Mạc Cầu trái tránh phải né, ngay cả việc trốn ra như thế nào cũng không biết.

Từ chỗ cao nhìn xuống.

Đội ngũ lưu dân đã chạy tứ tán, sau lưng thì có phỉ binh đang tàn sát bừa bãi, thỉnh thoảng có người bị đuổi kịp rồi bị chém chết.

Giết chóc đang diễn ra trong màn đêm u tối.

Nửa canh giờ sau.

Trong rừng rậm.

"Hô. . . Hô. . ."

Tần Thanh Dung buông lỏng tứ chi ngồi phịch xuống bên cạnh một gốc cây, ngực bụng chập trùng lên xuống, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.

"Không. . . Không sao rồi." Mạc Cầu cũng đang dùng hai tay chống lên đầu gối, đỡ lấy cỗ quan tài bên cạnh rồi thở hổn hển:

"Mặc kệ những người kia cầu gì, đoàn xe của Hầu gia mới là mục tiêu của bọn hắn, sẽ không có người đuổi theo chúng ta."

"Hi vọng. . ." Tần Thanh Dung há to miệng, chỉ cảm thấy cổ họng giống như bị lửa thiêu, nàng nuốt một ngụm nước bọt rồi mới tiếp tục nói:

"Hi vọng là thế!"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Sao vậy?" Lúc này, Tần Thanh Dung cũng khôi phục một chút khí lực, chống thân thể lên nhìn qua:

"Có vấn đề?"

"Tiếng vó ngựa!" Mạc Cầu dưng một ngón tay lên, ý bảo là chớ có lên tiếng, lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm ở sau lừng rồi nhìn về hướng phát ra âm thanh. Nhân số cũng không nhiều, nếu như trong này không có cao thủ thì có thể đối phó được.

"Giá!"

"Giá!"

Trong màn đêm, khung cảnh ở phía xa trở nên không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy có 3 con khoái mã đang phi nước đại chạy tới chỗ gần hai người.

Tần Thanh Dung lập tức ngừng thở, khẽ nâng cánh tay lên, Mạc Cầu thì gồng ngường lên, vận sức chờ phát động.

"Rầm rầm. . ."

Mắt thấy trên ngựa có hai người, trên một gốc cây bên đường đột nhiên có một bóng đen nhảy xuống.

Bóng đen này xoay chuyển giữa không trung, quét ngang một cái liền quét hai người này ngã xuống lưng ngựa.

Một người khác vội vàng giục ngựa né tránh, nhưng lại bị cái bóng đen này tiến lên đấm cho một quyền, quyền phong như núi liên tiếp trúng vào bụng ngựa, thân người.

"Bành!"

Một con chiến mã nặng đến ngàn cân lại bị một quyền của cái bóng đen này đấm cho bay lên khỏi mặt đất, còn tên kỵ thủ kia càng không chịu nổi, thân thể uốn cong giữa không trung, không cần nhìn cũng biết là gã ta chết chắc.

Hai người bị quét xuống ngựa mới vừa đứng dậy, đang định tiến lên hỗ trợ, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi trì trệ.

Nhưng mà bóng đen này cũng không định buông tha cho bọn hắn, thân hình lấp lóe áp sát, một quyền tiễn một người quy thiên.

Cao thủ!

Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Chỉ là khí lực này thôi thì cũng được xếp vào cao thủ hàng đầu trong hàng ngũ Luyện Tạng rồi.

Về phần Hậu Thiên, chắc là còn không phải.

Dù sao người mang Hậu Thiên chân khí có thể thân nhẹ như yến, hành động mau lẹ hơn người này rất nhiều.

"Hai vị." Bóng đen giải quyết xong truy binh liền vỗ nhẹ hai tay, rồi cất bước đi tới chỗ Mạc Cầu:

"Truy binh đã được giải quyết, có thể yên tâm rồi."

"Các hạ là. . ." Mạc Cầu híp mắt nhìn đối phương, theo khoảng cách ngày càng gần, tướng mạo cũng dần dần rõ ràng:

"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"

"Ha ha. . ." Người tới cười to:

"Mạc đại phu thật đúng là quý nhân hay quên, hôm qua Đinh mỗ vừa mới gia nhập đội ngũ, chúng ta đã từng gặp qua."

Nói xong y bèn chắp tay ra hiệu:

"Bỉ nhân Nhạc Nguyên, gặp qua hai vị."

"Nhạc Nguyên?" Mạc Cầu xem kỹ đối phương.

Người này vóc dáng không cao, nhưng rất chắc nịch, ngũ quan ngay ngắn, trong giọng mang theo tiếng cười, tuổi ngoài ba mươi, ấn tượng đầu tiên là cho người ta cảm thấy có thể tín nhiệm được.

"Nhạc huynh." Mạc Cầu ôm quyền chắp tay:

"Đa tạ xuất thủ tương trợ, nếu không sợ là hậu quả khó liệu."

"Nói đùa." Nhạc Nguyên khoát tay:

"Mạc đại phu kéo theo chiếc xe đều có thể bước đi như bay, có thể thấy được gân cốt tráng kiện, đối phó dăm ba tên giặc phỉ này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao."

"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười ngượng một tiếng:

"Ta chỉ là có lực lượng mạnh hơn người thường một chút mà thôi, lại không am hiểu động võ với người khác, tóm lại là đa tạ!"

Trong miệng hắn nói cảm tạ, nhưng trong lòng thì lại đề phòng.

Tràng cảnh vừa rồi hỗn loạn như vậy mà đối phương lại có thể nhìn chằm chằm mình, nếu nói không có nguyên do thì sợ là không có khả năng.

Vả lại rõ ràng người này đã đi theo sau lưng mình, nhưng lại không muốn hiện thân, thẳng đến khi truy binh đuổi tới mới ra tay chặn đường, rất không hợp tình lý.

Nhạc Nguyên thì không biết Mạc Cầu đang suy nghĩ gì trong lòng, y cười khoát tay:

"Mạc đại phu khách khí."

"Đúng rồi!"

Y quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng rồi nói:

"Nếu truy binh đã đuổi tới đây thì chứng tỏ nơi này còn chưa an toàn, tốt nhất là chúng ta nên chạy tiếp về phía trước."

"Nhạc huynh nói đúng lắm." Mạc Cầu đồng ý, nhìn về phía Tần Thanh Dung.

"Ta không sao." Tần Thanh Dung đứng thẳng lên rồi nói cảm ơn với đối phương, sau đó ba người lập tức lên đường.

Trên đường đi, Nhạc Nguyên thử thăm dò:

"Mạc đại phu, hai vị cũng muốn đi Đông An phủ sao?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Gia tổ(tổ tiên) vốn là người ở Đông An phủ, bây giờ cũng coi như là trở lại cố hương, lá rụng về cội, hoàn thành tâm nguyện của tiền nhân."

"Bội phục!" Trên mặt Nhạc Nguyên lộ vẻ nghiêm túc:

"Nhìn tình huống của hai vị hiển nhiên là bôn ba đã lâu, có thể không sợ gian khổ mà mang theo quan tài đi đường xa như vậy, ngay cả lúc gặp phải thời khắc nguy nan đều không bỏ qua thi cốt của trưởng bối, lòng hiếu thảo này thật là làm cho người kính nể!"

"Ây. . ." Mạc Cầu há to miệng, sau đó liền xấu hổ cười một tiếng.

Tần Thanh Dung ở bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt cũng trở nên quái dị, cũng may bóng đêm ảm đạm nên người này không phát hiện được.

"Nhưng mà!" Nhạc Nguyên hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Hiện giờ đội ngũ của Hầu gia bị tách ra, ngay cả bản thân ông ta còn khó bảo toàn, không biết tiếp theo hai vị có tính toán gì không?"

"Cái này. . ." Mạc Cầu suy nghĩ một chút rồi nói:

"Biên giới của Đông An phủ rất dài, hai người chúng tôi định vượt biên thử, chỉ cần vào được Đông An phủ thì mọi chuyện đều dễ nói."

"Sợ là không dễ dàng như vậy." Nhạc Nguyên cười khẽ, lắc đầu nói:

"Muốn vượt biên thì đương nhiên là cần phải trèo đèo lội suối, một mình độc hành còn không tiện, huống chi còn mang theo một cỗ quan tài, một khi lưu lại dấu vết thì rất dễ dàng bị phủ binh phát hiện."

"Chắc là hai vị không biết, hiện giờ thì việc bắt lưu dân đã là chuyện làm ăn quan trọng nhất của phủ binh ở Đông An phủ."

"Ngay cả vị Hầu lão gia kia, sở dĩ dẫn nhiều người đi cùng như vậy là vì bán bọn họ cho phủ binh!"

"A!" Tần Thanh Dung biến sắc:

"Thật sao?"

"Không sai." Nhạc Nguyên thở dài, giống như có cảm khái:

"Thế đạo hiểm ác, những mà hiểm nhất cũng không bằng lòng người!"

"Nhạc huynh." Mạc Cầu nghiêm mặt chắp tay:

"Huynh cũng muốn đi Đông An phủ phải không? Không biết Nhạc huynh có biện pháp gì không?"

"Đúng là ta có biện pháp." Nhạc Nguyên chớp mắt, gật đầu nói:

"Vả lại không chỉ có thể một mình vượt biên mà còn có thể mang theo hai vị cũng nhau vượt qua biên giới, nhưng mà. . . Ta có điều kiện!"

Bình Luận (0)
Comment