Người dịch: Whistle
"Ba ba. . ."
Cách đó không xa có một đống lửa đang cháy.
Hộ vệ của Phương gia thay phiên nhau phòng thủ, ẩn ẩn bao vây luôn chỗ của hai người, khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Tần Thanh Dung nghiêng người rơi vào trạng thái ngủ say, nhìn dáng ngủ thả lỏng của nàng một hồi thì Mạc Cầu mới thu hồi nhãn thần, sau khi xác nhận là không có người chú ý đến mình thì hắn mới nhìn những vật phẩm trên tay.
Đồ vật trên người của 'Nhạc Nguyên' giả cũng không nhiều, cơ hồ đều nằm hết trong túi, chỉ là một quyển « Kim Cương kinh » dày cộm này thôi đã chiếm hết một nửa diện tích rồi.
Đây là « Kim Cương kinh » thật, không có chú thích gì cả, giấy cũng rất bình thường.
Chỉ là đã bị người ta lật xem rất nhiều lần rồi nên lộ ra cực kỳ cũ nát.
Xem ra, tên 'Nhạc Nguyên' này không chỉ từng làm hòa thượng trong một khoảng thời gian ngắn thôi đâu, rất có thể gã ta chính là dã hòa thượng từ trong miếu chạy ra.
Ngoại trừ « Kim Cương kinh » ra thì trong túi còn có khác hai cái bình đồng nặng trĩu, một cái hộp gỗ và hai quyển sổ rất mỏng.
Ừm, còn có khoảng hơn hai trăm lượng bạc vụn nữa.
Bình đồng không lớn, nhưng rất nặng, hẳn là không phải là do chất liệu, mà là bởi vì thứ ở bên trong.
"Ba. . ."
Mạc Cầu mở nắp bình ra, có thể nhìn thấy một chút chất lỏng ố vàng đang lưu chuyển ở bên trong, hắn khẽ ngửi, lại không ngửi được mùi vị gì.
Chỉ dựa vào quan sát thì rất khó xác định được đồ vật trong bình là cái gì, nhưng mà chắc cũng không phải là vật tầm thường gì.
Mạc Cầu đặt cái bình đồng xuông rồi cầm cái hộp gỗ lên.
Hộp gỗ này được chế tác từ gỗ nam bình thường, nhìn vết điều khắc thì có thể đoán được hẳn là mới vừa chế tác không bao lâu.
Sau khi mở hộp ra, thứ đập vào mi mắt là hai bông hoa đã bị ép bẹp.
Cánh hoa có màu tím rất lạ mắt, trong đêm tối nó lấp lóe u quang, nhìn qua cực kì thần dị.
Mạc Cầu nhận biết thứ này.
Ưu Đàm kỳ hoa!
Một loại Linh dược cực kỳ hiếm thấy, có tác dụng gột rửa kinh mạch, đồng thời còn là Thánh phẩm chữa thương.
Nếu như lúc trước Chung Vân Triệu có được một bông thì thương thế sẽ khỏi chỉ sau ít ngày.
Trên thị trường, một bông khó cầu!
Ít nhất là nó chưa hề xuất hiện ở Giác Tinh thành, cũng nhờ vào Dược kinh mà Mạc Cầu mới nhận ra loài hoa này.
Chỉ là hai đóa hoa này thôi thì giá trị đã vượt xa hơn hai trăm lượng bạc trên tay rồi.
Dưới bông hoa là một tấm biên lai cầm đồ.
Mạc Cầu tiện tay cầm lên, trong mắt lộ ra nghi hoặc, tờ biên lai cầm đồ này chỉ có một hàng số, trên đó cũng không ghi lại tên của hiệu cầm đồ.
Ngược lại còn vẽ một chút hoa văn kỳ dị, tựa hồ có đặc thù khác.
Nhưng mà trước khi biết được tên của hiệu cầm đồ thì nó cũng chỉ là một vật trang trí, tạm thời vô dụng.
Sau khi cất kỹ đồ vật, hắn nhìn về phía hai quyển sổ, hô hấp không khỏi gấp rút.
Thứ mà Mạc Cầu hy vọng đạt được từ trên người của 'Nhạc Nguyên' giả nhất chính là công phu của đối phương.
Những loại võ kỹ Luyện thể, công pháp tuyệt học này tuyệt đối không phải là mấy môn võ học tạp nham của hắn có thể sánh được.
Quyển đầu tiên ghi: « Kim Cương pháp ».
Chỉ khác Kim Cương kinh đúng một chữ, nhưng ý vị lại hoàn toàn khác biệt.
Mượn nhờ dư quang của đống lửa nơi xa, Mạc Cầu nhẹ nhàng mở quyển sổ ra, biểu lộ lập tức biến hóa.
Hồi lâu sau, hắn mới khép quyển sổ này lại, ánh mắt phức tạp, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Trong sổ này ghi lại tên của gã 'Nhạc Nguyên' kia, gã ta đã từng là võ tăng ở Kim Cương tự, pháp hiệu là Định Thức.
Tên tục gia của người này là Cốc Tu, tuy nhập phật môn, nhưng thiên tính tàn nhẫn, không có chút lòng từ bi nào, vả lại còn cực kỳ xảo trá, chẳng biết tại sao lại phản bội chạy trốn ra ngoài.
Quyển sổ này chính là công pháp mà gã ta tu luyện, cũng là truyền thừa của võ tăng Kim Cương Tự, Kim Cương Thân.
Công pháp này bao hàm rất rộng, có thối pháp, chưởng pháp, trảo pháp, quyền pháp, thậm chí vận chuyển khí huyết luyện thể chi pháp.
Nhất pháp thông, vạn pháp thông, cuối cùng kình lực quán thông toàn thân, sinh ra nội khí, là võ học Luyện thể đỉnh tiêm.
Chỉ tiếc. . .
Cốc Tu đã sửa chữa yếu quyết trong môn công pháp này, hơn nữa còn đảo chữ lung tung, căn bản là không thể tu luyện được nữa.
Cho dù có hệ thống thì cũng không thể phục hồi như cũ.
"Thật sự là một kẻ giảo hoạt." Mạc Cầu đưa tay khẽ vuốt lông mày, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:
"Cũng may là không phải không có thu hoạch."
Đúng là Mạc Cầu không thể tu hành Kim Cương Thân, chỉ có thể xem những kinh nghiệm võ học được miêu tả bên trong.
Nhưng ở hai trang cuối cùng có ghi lại một môn Tỏa Thân Quyết.
Dường như Cốc Tu chỉ vừa mới lấy được môn công pháp này, sợ quên nên mới ghi lại, mặc dù gã ta đã đảo lộn thứ tự các văn tự, nhưng lại rất ít bỏ sót.
Chỉ cần dụng tâm thôi diễn, nhờ vào hệ thống, có khả năng rất lớn phục hồi như cũ.
Nếu như những miêu tả của môn công pháp là đúng thì công này cũng rất bất phàm.
Mạc Cầu cầm quyển sổ thứ hai lên, trang bìa của quyển sổ này thì không có văn tự, vừa lật ra xem thì chân mày Mạc Cầu nhíu lại.
Phương thuốc?
Trong quyển sổ này ghi lại một phương thuốc!
Cụ thể là phương thuốc gì thì hắn còn chưa biết, chỉ là 3 loại dược vật đầu tiên mà phương thuốc này cần thôi cũng đã làm cho người ta phải hít sâu một hơi.
Ưu Đàm kỳ hoa, Thiên Lý hương, Thất Tâm quả.
Độ hiếm của Ưu Đàm kỳ hoa thì không cần phải nhiều lời, hai loại khác cũng chẳng thua kém nó bao nhiêu.
Ngoài ra còn cần mấy chục loại dược vật khác phối hợp, chỉ riêng chi phí phối chế thôi cũng đã cao quá đáng rồi.
Thủ pháp luyện chế của phương thuốc này cũng bị Cốc Tu xáo trộn, chẳng quan gã ta cũng chưa quen luyện dược nên cũng không dám lẫn lộn quá mức, nếu không ngay cả bản thân gã cũng không rõ thì sẽ trở thành một chuyện cười.
Như vậy thì lại thuận tiện cho Mạc Cầu.
Nhờ vào trình độ y thuật mà Mạc Cầu có thể nhẹ nhàng phân biệt được nơi nào sai, nơi nào bị đảo chữ, muốn phục hồi lại cũng không khó.
Đương nhiên.
Cái khó của phương thuốc này nằm ở chỗ làm thế nào mới có thể thu thập đủ nhiều dược liệu cần thiết như vậy.
Mạc Cầu lắc đầu khép sổ lại.
Những thứ vừa rối chính là toàn bộ vật phẩm mà hắn tìm được trên người Cốc Tu, vẫn còn một thứ khác không nằm trên người gã.
Mạc Cầu cất kỹ đồ vậy, sau đó lại lấy từ trong ngực ra một vật.
Vô danh da thú!
Bên trong da thú bọc lấy hắc đồng và lít nha lít nhít độc châm không biết có bao nhiêu cây.
Thứ này có tốc độ kinh người, có thể xuyên thủng kim thạch, cho dù là cao thủ Hậu Thiên cũng không thể ngạnh kháng.
Cho nên Mạc Cầu sẽ không dại gì mà ném đi.
Hắn cầm cái hắc đồng lên, cẩn thận loay hoay một hồi, lại dùng một cây gậy gỗ cẩn thận kẹp một cây Ngưu Mao châm lên.
Một lát sau.
"Két. . ."
Nương theo một tiếng máy móc chuyển động yếu ớt vang lên, cây Ngưu Mao châm đã được đặt lại vào trong hắc đồng.
. . .
Mấy ngày sau.
Thành nam Đông An phủ.
Tần Thanh Dung lưu luyến không rời phất tay với Phương di, đến khi đối phương đi xa thì nàng mới yên lặng xoay người lại.
Mà Mạc Cầu thì đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này, bên cạnh hai người đã không còn quan tài nữa, chỉ còn lại hủ tro cốt của Tần sư phụ.
Đông An phủ chia làm bốn phần, nội thành, thành nam, thành bắc, Ngoại Quách thành.
Trong đó nội thành là nơi phồn hoa nhất, thành bắc là nơi cũ nát nhất, thành nam thì bình thường, Ngoại Quách thành mới xây chưa được ba mươi năm nên sinh động nhất.
Cho dù thành nam là nơi bình thường nhất, nhưng sự phồn hoa của nó cũng đã vượt xa Giác Tinh thành.
Một đại lộ rộng lớn có thể chứa được 8 con ngựa sánh vai mà đi, những rường cột chạm trổ tinh xảo này không thể thấy được ở những địa phương nhỏ.
Đa số những người đi trên đường đều mặc gấm vóc đủ mọi màu sắc, trong lúc nhất thời khiến cho người ta hoa mắt.
Mạc Cầu đã từng trải qua một thế giới phồn hoa mà còn như vậy, Tần Thanh Dung vẫn luôn sống ở địa phương nhỏ nên khi đi trên đường thì càng bị hoa mắt hơn.
Ngõ Lê Hoa.
Nơi này cũng không khó tìm, tìm một người xa phu rồi tiêu mười mấy văn đồng tiền lớn thì hai người đã được đưa đến con ngõ này.
Khi sắp tới gần thì Tần Thanh Dung không khỏi khẩn trương.
Hai tay ôm chặt lấy cái túi, mỗi một bước chân đều giống như nặng cả ngàn cân, vẻ mặt thay đổi qua lại.
Lần cuối cùng Nhị sư bá Tả Tư Minh gửi thư cũng đã là mấy năm trước rồi, mấy năm này đối phương như thế nào thì nàng cũng không biết.
Vả lại đối phương chưa bao giờ thấy mình, thân thích này có thể nhận được hay không?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều tạp niệm không ngừng vọt tới.
"Đông. . . Đông. . ."
Mạc Cầu tiến lên hai bước, trực tiếp gõ gõ đại môn một căn nhà.
"Ai vậy!" Người mở cửa là một ông lão, quét mắt nhìn hai người, trong mắt mang theo nghi hoặc:
"Các ngươi tìm ai?"
"Lão tiên sinh." Mạc Cầu chắp tay:
"Xin hỏi nhà của Tả Tư Minh Tả đại phu ở trên con đường này phải không?"
"Đúng." Ông lão gật đầu.
Hai người lập tức vui mừng.
Nhưng mà ông lão lại tiếp tục nói:
"Nhưng mà, Tả đại phu đã qua đời vào hai năm trước rồi."