Người dịch: Whistle
Mấy ngày sau đó, hai người ở lại trong Tả gia, bôn ba mấy tháng rốt cục có cơ hội nghỉ ngơi.
Tần Thanh Dung suốt ngày hầu ở bên người Ngô thị, Mạc Cầu thì ngoài những lúc luyện võ ra thì ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài đi dạo một chút, kiến thức phong tình nơi đây.
Đông An phủ rất lớn!
Chỉ là thành nam thôi thì đã lớn bằng mấy chục tòa Giác Tinh thành rồi, thương mậu phồn hoa càng viễn siêu những địa phương nhỏ.
Mạc Cầu đi dạo mấy ngày mà còn chưa xem hết thành nam, vậy khu nội thành phồn hoa rộng lớn kia sẽ trông như thế nào.
Sái Kim nhai.
Đường phố rộng chừng ba trượng, hai bên có các cửa hàng, quầy hàng, bán đủ các loại vật phẩm từ thiên nam địa bắc.
Trong đó có một cửa hàng trang sức kinh doanh rất tốt.
Hai người từ trong cửa hàng bước ra, trên mặt Tần Thanh Dung vẫn luôn cười, trong tay cầm một viên ngọc trâm, thỉnh thoảng còn loay hoay một hồi:
"Cây ngọc trâm này mà lại chỉ tốn có mười lượng bạc, xem ra giá hàng ở Đông An phủ cũng không phải rất đắt."
"Chắc là do có nhiều vật tương tự rồi nên giá tiền sẽ rất khó nâng lên." Mạc Cầu cười nhạt tiếp lời:
"Mang đi tặng người sao?"
Tần Thanh Dung không thích mặc đồ trang sức, nói là vướng víu, rườm rà, lần này ra mua đồ lại tuyển chọn tỉ mỉ như vậy.
"Ừ." Nàng nhẹ nhàng gật đầu:
"Tới đây lâu như vậy rồi mà ta còn không chuẩn bị lễ vật cho mẹ nuôi và những người khác, đệ cảm thấy tặng cây ngọc trâm này cho Nguyệt Nhi muội muội thì như thế nào?"
". . ." Mạc Cầu chớp mắt vài cái:
"Sư tỷ có lòng, đúng ra ta phải là người bỏ tiền mới phải."
Mạc Cầu muốn tiến Linh Tố phái thì phải nhờ vào cậu của Nguyệt Nhi, tặng một cây trâm cũng có thể biểu đạt lòng biết ơn.
"Một đại nam nhân như đệ mà tặng những vật này cho nữ nhân thì không tiện." Tần Thanh Dung cười lắc đầu:
"Đi, đi phía trước xem thử, mẹ nuôi thích những vật trang trí làm từ gỗ tử đàn, xem thử có thể tìm được món nào không."
"Được." Mạc Cầu gật đầu.
Hai người một người thanh xuân tịnh lệ, một người trầm ổn nội liễm, sóng vai đi cùng với nhau, chuyện trò vui vẻ.
Trời chiều đã hiện, ánh hoàng hôn ôn hòa rọi xuống.
Dòng người hai bên như dệt, mái hiên có cao có thấp, có hai bóng người hòa lẫn vào nó, vừa lúc tạo thành một bức họa trong chốn chợ búa.
Những tiếng rao hàng rộn ràng, tiếng gào tiếng thét vang vọng càng tô điểm cho bức họa này thêm mấy phần.
Ở góc cuối con đường có một quán trà lộ thiên.
Người không nhiều, lại ngồi thưa thớt.
Hai người đi nãy giờ cũng đã mệt mỏi rồi nên bèn tìm một chỗ trống ngồi xuống, gọi một ấm Yên Vân trà rồi thuận tiện nghỉ ngơi.
"Dược cốc nằm gần Liên Vân sơn, cách thành nam gần trăm dặm, sau này đệ đi phái Linh Tố rồi mà muốn trở về cũng sẽ không dễ dàng như vậy." Tần Thanh Dung bưng bát nước trà lên, sóng nước dập dờn, trên mặt nàng hiện lên vài phần cô đơn:
"Không biết bao lâu thì chúng ta mới có thể gặp lại một lần."
"Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, trăng có lúc mờ, sáng, tròn, khuyết, mọi chuyện đều khó vẹn toàn." Mạc Cầu thì lại lạnh nhạt nói:
"Sư tỷ đã tìm được thân nhân, không cần phải lo về cuộc sống sau này, ta cũng coi như không phụ sự nhờ vả của Tần sư phụ."
"Không phụ nhờ vả, đệ. . ." Tần Thanh Dung ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu hiện lên một tia phức tạp:
"Đệ làm ra một bài thơ hay đấy, có lẽ tập võ và học y cũng không đáng tin cậy bằng việc đi làm thư sinh."
"Ha. . ." Mạc Cầu cười khẽ:
"Sư tỷ nói đùa, chép thơ đọc từ thì còn có thể, thật sự để ta đi nghiên cứu sách vở, sợ là không chịu nổi."
"Đúng rồi."
Hắn nhấp một ngụm trà rồi đổi chủ đề:
"Sau này sư tỷ có tính toán gì không?"
"Ta. . ." Tần Thanh Dung khựng lại, mặt lộ vẻ trầm tư:
"Mẹ nuôi muốn ta đi giúp đỡ thế huynh quản lý hiệu thuốc, trước đây ta cũng từng làm những chuyện này rồi, cũng coi như am hiểu."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.
"Nhưng mà, tính tình của Văn Bác thế huynh quá mềm yếu, lại không thông kinh thương, mấy năm này hiệu thuốc chỉ có thể xem như miễn cưỡng duy trì." Tần Thanh Dung nói tiếp:
"Rõ ràng là y thuật của huynh ấy cũng không sai, lại không biết cách kiếm tiền, theo ta thấy, tính tình của thế huynh căn bản không thích hợp quản lý hiệu thuốc."
"Sư tỷ dự định giúp Ta sự huynh sao?" Mạc Cầu mở miệng.
"Dù sao thì ta cũng chỉ là một ngoại nhân." Tần Thanh Dung thở dài, lắc đầu nói:
"Nói là nhận thân, nhưng cũng không tiện nhúng tay chuyện của hiệu thuốc, cho nên chắc là ta cũng không ở nơi đó lâu đâu."
Mạc Cầu hiểu rõ, nói:
"Nói cách khác, sư tỷ chỉ định làm quen với hiệu thuốc mà không có ý định nhúng tay vào chuyện làm ăn."
"Ừm." Tần Thanh Dung gật đầu:
"Kết giao thân thích, bằng hữu thì thế huynh là người vô cùng tốt, nhưng trở thành đồng bạn kinh doanh thì lại rất khó làm cho người tin phục."
"Ta đã hỏi mẹ nuôi, căn lạc viện mà mẫu thân ta ở lúc còn bé đã bị người mua rồi, muốn mua lại cũng không dễ dàng."
Nàng buông bát trà xuống, mắt lộ ra vẻ suy tư, nói:
"Còn nữa, Phương gia mà chúng ta gặp phải lúc đến đây là một đại tộc trong nội thành, qua hai ngày ta sẽ đến nhà bái phỏng để giữ gìn mối quan hệ."
"Không cầu nhận biết Phương tiểu thư, nhưng cũng nên gặp Phương di một lần."
"Còn có Nhạc gia kia nữa, là Luyện khí thế gia, trên tay chúng ta có lệnh bài của bọn hắn, chắc là cũng có thể nhận được một chút ân tình."
"Chỉ cần đả thông những mối quan hệ này, không nói đến việc đại phú đại quý ở Đông An phủ này, muốn tìm một đường ra thì cũng không khó. . ."
Mạc Cầu nhìn đối phương, sắc mặt lạ lẫm.
"Sao vậy?" Tần Thanh Dung bị hắn nhìn đến sững sờ, không khỏi đưa thay sờ sờ gương mặt mình.
"Không có gì." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chỉ bất quá. . . , sư tỷ đã khác xa so với trước đây."
Tần Thanh Dung của trước đây có tính tình đơn thuần, nói là không thông chuyện đời cũng đúng, nhưng mà hiện giờ lại giống như biến thành người khác vậy.
Cuộc sống bôn ba trước đây đã ảnh hưởng rất nhiều tới tính cách của nàng, chuyện này không cần bàn cãi.
"Thật sao?" Nghe vậy, trên mặt Tần Thanh Dung cũng có chút biến hóa:
"Người mà, cuối cùng cũng sẽ thay đổi thôi."
"Đúng vậy đó!" Mạc Cầu đồng ý, tiếng nói thư giãn:
"Như vậy cũng tốt, như vậy ta cũng có thể yên tâm rồi."
"Lão bản!" Tần Thanh Dung nhìn xem Mạc Cầu, ngẩn người một hồi, sau đó nàng lại đột nhiên lớn tiếng cả giận nói:
"Điểm tâm của bọn ta xong chưa vậy?"
"Xong rồi, xong rồi." Lão bản vội vàng đáp lời, nhanh chóng bưng tới đồ ăn thức uống lên bàn, sau đó cần cẩn thận từng li từng tí mở miệng:
"Khách quan, ngài chậm dùng."
"Trà cũng lạnh rồi, thật là chậm chập." Tần Thanh Dung cúi đầu xuống, bả vai yếu ớt run run không dễ dàng phát giác:
"Sư đệ yên tâm đi, đệ đã đưa ta đến Đông An phủ rồi thì ta nhất định sẽ đưa đệ vào phái Linh Tố."
"Những chuyện này đã nói từ trước rồi mà, đúng không?"
"Vâng." Trong lòng Mạc Cầu hiện lên một tia kinh ngạc, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tần cô nương, Mạc công tử." Hai người vừa ăn được hai cái điểm tâm, còn chưa kịp phẩm vị thì có một gã sai vặt ở hiệu thuốc vội vàng chạy tới:
"Nhanh, chưởng qũy tìm hai vị, nói là có khách quý đến!"
"Ồ?"
Hai người liếc nhau, vội vàng đứng dậy.
. . .
Quý nhân trong miệng Tả Văn Bác họ Triệu, tên Đông Du, là cữu cữu(cậu) của Nguyệt Nhi, một vị quản sự ở Ngoại môn của phái Linh Tố.
Dáng người cao cao gầy gò, có để lại chòm râu ba tấc, người mặc gấm vóc, lúc đi trên đường trông rất khí phái.
Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta sẽ lấp lóe, làm cho người ta cảm thấy người này tâm tính bất chính.
Hậu đường hiệu thuốc.
Triệu quản sự đang ngồi ngay ngắn ở thượng vị, quan sát Mạc Cầu một hồi:
"Đồ tôn của Hứa lão?"
"Vâng." Mạc Cầu chắp tay:
"Vãn bối Mạc Cầu, gặp qua Triệu quản sự."
"Ừ." Triệu quản sự gật đầu:
"Trước đây ở trong phái Linh Tố, Hứa Mộ Vân Hứa lão cũng được coi như là một nhân vật, chỉ tiếc chưa thành Hậu Thiên đã bị vướng vào rắc rối, chỉ có thể đi xa tị nạn."
"Ngươi là đệ tử của ông ta, sở học hẳn là « Thanh Nang Dược kinh » rồi?"
"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu.
"Ta có một chuyện không hiểu." Triệu quản sự khẽ vuốt sợi râu, nói:
"Mấy ngày trước đây, Ngoại viện có một bệnh nhân xuất hiện triệu chứng của bệnh tiêu chảy, sau khi xem bệnh thì lại được chẩn đoán là mặc bệnh Tỳ Thấp, cho nên đệ tử liền kê cho đơn thuốc Nhị Trần thang để bài vận tỳ khử thấp, lúc đó ta nhìn qua cũng không có vấn đề gì."
"Ai ngờ. . ."
"Mấy ngày sau, bệnh nhân này dùng thuốc đúng hạn mà bệnh tình chẳng những không thuyên giảm, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, lần này chẩn đoán ra là tỳ thận dương hư, ngươi cảm thấy nên khai phương thuốc nào mới đúng?"
Hiển nhiên đây là một hồi khảo nghiệm.
Vừa đặt câu hỏi xong thì cả Tả Văn Bác và Tần Thanh Dung đều lâm vào trầm tư.
"Không cần đơn thuốc." Mạc Cầu lại không cần nghĩ ngợi cho ra đáp án:
"Nếu nhu dùng thuốc sợ là phải khai Cát Căn Liên thang, nhưng mà người này bị tiêu chảy sinh biến căn tại thấp nhiệt, tỳ hư, thận nhu chỉ là biểu hiện bên mà, chỉ giảm bớt chứ không trị được gốc, hơn nữa còn có thể làm cho bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn."
"Theo ta thấy, phải dùng Ích Khí hoàn!"
"Thanh Nang Dược kinh quyển hạ, chương 3: câu thứ sáu có câu miêu tả, thấp nhiệt chi biến, ngoại hiển ngũ tạng, đương ích khí cố thể, khả khư kỳ căn."
"Ba. . . Ba. . ."
Tiếng vỗ tay vang lên, trên mặt Triệu quản sự lộ ra ý cười từ chỗ ngồi đứng dậy:
"Tốt, nói hay lắm!"
"Chỉ bằng vào lời này cũng đã chứng minh các hạ dùng thuốc không còn tử thủ kinh nghĩa nữa mà linh hoạt vận dụng, có thể xưng là lương y, nhập phái Linh Tố không khó!"