Người dịch: Whistle
"Đổng cô nương." Nhìn thấy người tới, Đoạn Bất Bình cũng hơi biến sắc, nói:
"Sao cô nương lại đến đây?"
"Chuyện gì xảy ra?" Đổng Tiểu Uyển không đáp, chỉ lặng lẽ liếc nhìn toàn trường, cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào người Mạc Cầu:
"Ai làm?"
Ở đây nhiều người như vậy, nhưng nàng quen nhất vẫn là vị này.
"Sư tỷ." Bị người ta nhìn chằm chằm, Mạc Cầu chỉ có đành đứng lên đáp lời:
"Đoạn chấp sự muốn thay chúng ta vận chuyển hàng hóa, thu thêm ba thành lộ tư, hai vị Đường chủ không muốn đáp ứng."
"Cho nên. . ."
Hắn gượng cười, ý tứ đã rất rõ ràng.
"Nha!" Đổng Tiểu Uyển nhíu mày lại:
"Thương thế như thế nào?"
"Bị nội thương, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ không có gì đáng ngại, nhưng trong ba năm ngày này sẽ không tiện động đậy." Mạc Cầu trả lời:
"Miêu đường chủ nghiêm trọng hơn một chút, có thể sẽ phải nằm thêm một khoảng thời gian."
Đôi mắt đẹp của Đổng Tiểu Uyển co rụt lại.
"Đổng cô nương." Đoạn Bất Bình thấy thế liền vội vàng mở miệng:
"Chúng tôi không có ác ý, chẳng qua cô nương cũng biết rồi, gần đây xung quanh vùng này không an toàn, vì đề phòng chậm trễ quân lệnh, chỉ có thể như vậy."
"Nói thật."
Ông ta thở dài, nói:
"Người phụ trách nơi này của quý phái thật là quá yếu, áp vận hàng hóa có thể sẽ làm cho mình lâm vào hiểm cảnh."
"Thật sao?" Đổng Tiểu Uyển cười lạnh:
"Cho nên, các ngươi liền đả thương người của ta?"
"Đổng cô nương." Đoạn Đức vốn đang thưởng thức mỹ mạo của Đổng Tiểu Uyển, nghe được lời này thì cũng không nhịn được lộ vẻ không vui, nói:
"Ta chỉ thử thực lực của bọn hắn một chút thôi, xem thử phải chăng có thể bảo vệ hàng hóa an toàn, ai ngờ hai người này yếu như vậy, liên thủ không nói, còn cần ám khí đánh lén."
"Dưới tình thế cấp bách, Đoạn mỗ nhất thời thất thủ, liền như vậy!"
Nói xong liền buông hai tay một cái, sắc mặt tùy ý, hiển nhiên gã cũng không cảm thấy việc mình làm có gì không đúng.
"Thì ra là thế." Đổng Tiểu Uyển chậm rãi gật đầu:
"Lấy một địch hai cũng không phải đối thủ thì hiển nhiên là do bọn hắn học nghệ không tinh, đúng là không thể trách Đoạn công tử được."
"Ha ha. . ." Đoạn Đức sững sờ, lập tức cười ha ha:
"Vẫn là Đổng cô nương hiểu chuyện!"
"Dễ nói, dễ nói." Khóe miệng Đổng Tiểu Uyển nhếch lên, ngữ khí băng lãnh:
"Bất quá ta cũng rất tò mò, không biết với thực lực của Đoạn công tử thì có thể cam đoan hàng hóa không xảy chuyện gì hay không?"
"Hả. . ." Mặt Đoạn Đức cứng đờ:
"Cô nương có ý tứ gì?"
Gã không phải người ngu, ngược lại còn rất thông minh, nếu không thì cũng sẽ không giấu dốt ẩn giấu thực lực.
"Không có gì." Đổng Tiểu Uyển hoạt động cổ mình một chút, chậm rãi bước vào giữa sân:
"Đúng dịp, hôm trước ta vừa mới giao thủ với một tên dư nghiệt của Hắc Sát giáo, vừa lúc có thể ước lượng một chút."
"Để xem thử ngươi có đủ hay không tư cách!"
Vừa dứt lời, không đợi đối phương trả lời, nàng đã vươn tay về trước, vỗ vào phần đầu của Đoạn Đức.
Đổng Tiểu Uyển có dáng người cao gầy, nhưng mà so với thân hình tráng kiện của Đoạn Đức thì vẫn thấp hơn một cái đầu.
Nhưng một trảo này của nàng lại giống như một người khổng lồ cư cao lâm hạ, năm ngón tay mở rộng, thế như sơn nhạc áp đỉnh.
Từng tia kình khí quanh quẩn giữa năm ngón tay, nàng chỉ là nhẹ nhàng chấn động liền lập tức khóa kín phương hướng di chuyện của Đoạn Đức.
Tuyệt học của Phái Linh Tố—— Ngũ Uẩn Cầm Nã thủ!
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Trong lúc ba người Đoạn Đức chém giết, mặc dù hắn cũng cảm thấy khẩn trương, nhưng lại có thể bảo trì bình ổn.
Mà lúc này, Đổng Tiểu Uyển vừa ra tay, chỉ là đứng ngoài quan sát thôi cũng đã tạo ra cho hắn một cảm giác không thể chống cự được.
Nếu như đổi lại thành hắn đối mặt với một trảo này, chỉ có đem hết toàn lực ngạnh kháng, trừ cách này ra thì đã không có phương pháp nào khác!
Tu vi Đoạn Đức thì đương nhiên là sẽ hơn xa Mạc Cầu.
Nhưng đối mặt với thế công đột kích này, dường như gã ta cũng không có biện pháp, thân thể kéo căng, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cũng may, gã có phụ thân.
"Thủ hạ lưu tình!" Đoạn Bất Bình thấy Đổng Tiểu Uyển xuất thủ liền sắc mặt đại biến, trong miệng nôn nóng quát lên, thân hình thì lao mạnh qua đó.
"Tốt!" Gương mặt xinh đẹp của Đổng Tiểu Uyển phát lạnh:
"Phụ tử các ngươi cùng lên thì không thể tốt hơn, cũng tránh có người nói Phái Linh Tố khi dễ các ngươi!"
Lời còn chưa vang xong thì đại thủ của nàng hạ xuống, thế không thay đổi, đầu vai chấn động, tay trái thuận thế rút ra trọng đao ở sau lưng.
Dưới chân bước xéo, một đao mãnh trảm.
Lục Hợp đao!
Đao khí gào thét bổ ra hàn phong, chém rách bông tuyết, lấy một loại thế không thể đỡ trực chỉ Đoạn Bất Bình.
"Chân khí ngoại phóng!"
Hai mắt Đoạn Bất Bình co rụt lại, không nhịn được kinh ngạc gào lên, đồng thời song chưởng liên hoàn huy sái kình khí trùng điệp.
Thiên Huyễn chưởng!
Lúc ông ta xuất chưởng thì kình khí sẽ tràn ra ngoài mà không tiêu tan, hiển nhiên cũng là chân khí ngoại phóng Nhị lưu cao thủ.
Nhưng đáng tiếc. . .
"Bành!"
"XÌ... Lạp. . ."
Tiếng vang trầm đục truyền đến, kình khí va chạm tạo thành gợn sóng khuấy động bông tuyết quét sạch bát phương, khiến cho những người trong tràng liên tục lui bước, trong lúc nhất thời đã thấy không rõ giữa sân đang xảy ra chuyện gì.
Dù là với thị lực của Mạc Cầu thị lực thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người đang lắc lư, lập tức có hai bóng đen giống như không có xương cốt bị người ném ra ngoài.
"Phù phù!"
Bóng người rơi xuống đập vào đống tuyết, người của Tử Dương môn ngẩn người, bèn vội vội vàng vàng chạy sang bên đó, thần sắc bối rối.
"Chấp sự!"
"Công tử!"
"Hai người thế nào?"
"Hừ!" Phong tuyết tán đi, Đổng Tiểu Uyển xinh đẹp đứng tại chỗ, lạnh lùng hừ một tiếng:
"Không chết được, chỉ là cho bọn hắn một chút giáo huấn."
"Cút đi!"
"Chuyện của Phái Linh Tố cũng không cần các ngươi quan tâm!"
"Tốt, cực kỳ tốt!" Đoạn Bất Bình lảo đảo từ trong đống tuyết đứng lên, trên mặt xanh xám:
"Tuổi còn trẻ, liền có tạo nghệ như thế, ngược lại là Đoàn mỗ nhìn lầm, Đổng Tịch Chu quả thật là rất có bản lãnh!"
Nói xong, khuôn mặt ông ta vặn vẹo trừng Đổng Tiểu Uyển một chút, duỗi bàn tay tóm lấy Đoạn Đức từ trong đống tuyết lôi ra:
"Chúng ta đi!"
Hai người liên thủ đều không phải đối thủ của đối phương, ông ta đã không mặt mũi để tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Người của Tử Dương môn lúc tới thì phách lối, lúc đi lại hoảng hốt, chuyện này cũng làm cho đám người Phái Linh Tố mở rộng tầm mắt, ánh mắt khi nhìn về phía Đổng Tiểu Uyển lại tràn đầy kính ngưỡng.
Nếu như không có nàng, hôm nay chỉ đành phải cắn răng cố chịu nỗi khuất nhục này.
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển nhìn thấy hết ánh mắt biến hóa của đám người này, nàng nhẹ gật đầu rồi ra hiệu với Mạc Cầu:
"Ngươi đi theo ta một chút."
"Ây. . . , được." Mạc Cầu sững sờ, lập tức đi theo nàng vào trong một khu rừng nằm cách đó không xa.
Sau khi đi tới địa phương không người, Đổng Tiểu Uyển dậm chân mở miệng:
"Y thuật của ngươi không sai, có thể làm ra một loại dược vật dùng để truy tung người khác hay không?"
"Loại này dược vật, trong môn phải liền có không ít a?" Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc.
"Là có không ít, nhưng đều không có tác dụng, vả lại Lưu trưởng lão cũng đi rồi." Đổng Tiểu Uyển nhíu mày:
"Mấy ngày nay, nhóm người kia liên tục xuất thủ, đã từng trúng phải những loại dược vật này, nhưng đều không thể tìm được người, ta hoài nghi có người đang âm thầm cấu kết với bọn hắn."
"Dư nghiệt của Hắc Sát giáo?" Mạc Cầu mở miệng hỏi thử.
Hắn đã nghe qua cái tên này, nhưng lại không biết nguyên do.
"Không sai." Đổng Tiểu Uyển gật đầu:
"Hắc Sát giáo từng là thế lực đỉnh tiêm ở Đông An phủ, sau này chẳng biết tại sao lại trêu chọc Lục phủ, mười năm trước đã bị tiêu diệt, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ có tro tàn lại cháy, lần này còn nhân lúc bên ngoài đại loạn mà châm ngòi thổi gió khắp nơi."
"Bọn hắn cũng rất cần vật tư, cho nên mới để mắt tới chỗ này, nếu như có thể tìm được tung tích của bọn hắn thì không thể tốt hơn."
Mạc Cầu trầm ngâm mở miệng:
"Ta có thể làm được mấy loại, nhưng có tác dụng hay không thì không chắc."
Trời tuyết vốn rất dễ để lại dấu vết, lại thêm dược vật của Phái Linh Tố, theo lý thì tìm người sẽ không khó lắm.
Nhưng mà hiện giờ người của Hắc Sát giáo hành động ngày càng nhiều, nhưng thủy chung không thấy tung tích, hiển nhiên là không thích hợp.
Mạc Cầu cũng không có chắc lắm.
"Không sao." Đổng Tiểu Uyển hít sâu một hơi:
"Ngươi làm trước đi, được hay không được thì phải thử một chút mới biết."
"Được." Mạc Cầu gật đầu.
"Đúng rồi." Đôi mắt đẹp của Đổng Tiểu Uyển chớp động:
"Ngươi kể lại thêm một lần những chuyện vừa xảy ra cho ta nghe."
"Vâng!" Mạc Cầu lập tức nói ra hết những gì mà mình được chứng kiến:
". . . Vào một khắc cuối cùng này, kiếm quang trong tay Đoạn Đức đột nhiên đại thịnh, uy lực lớn so trước đây mạnh gần một nửa, chỉ dùng một chiêu liền kích thương hai vị Đường chủ."
"Ừm." Đổng Tiểu Uyển nhíu mày mở miệng:
"Hẳn là Điện Vũ Cuồng Lan sát chiêu của Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm, uy lực của chiêu này tuy mạnh, nhưng sau khi bộc phát thì sẽ bị suy yếu hai hơi hô hấp, nếu như tránh đi hoặc ngăn cản được thì có thể nhất cử lật bàn."
Nàng tập võ thành si, quen thuộc võ học của các thế lực, chỉ nghe miêu tả liền biết pháp môn này tên gì, thậm chí còn có thể đưa ra giải pháp.
Mạc Cầu thì lại thiếu hiểu biết về những chuyện này, nghe vậy chỉ có gật đầu.
. . .
Sau đó không lâu.
Trụ sở của Tử Dương môn.
Sắc mặt Đoạn Bất Bình âm trầm, vẻ mặt không ngờ phất tay xua tan đám người, mang theo con trai độc nhất đi vào lều vải.
"Cha!"
Đoạn Đức khí tức bất ổn, giọng điệu tức giận:
"Con tuyệt sẽ không buông tha cho ả tiện nhân kia, ngày khác nếu có cơ hội, con nhất định phải khiến nàng thiên đao vạn. . ."
"Ai!"
Giọng nói của gã ta dừng lại, trong một góc lều vài có một người áo đen dang ngồi xếp bằng.
"Là ta." Người áo đen nói bằng giọng điệu phiêu hốt, khó phân biệt nam nữ:
"Đừng có lớn tiếng như vậy, nếu làm kinh động đến người khác thì không tốt, đồ vật chuẩn bị thế nào rồi?"
"Ta đã nói rồi, đừng ở xuất hiện ở địa bàn của Tử Dương môn." Sắc mặt Đoạn Bất Bình biến đổi, vội vã kiểm tra hoàn cảnh chung quanh, dường như đối phương không thể lộ ra ngoài ánh sáng:
"Ngươi có biết là nếu như bị người khác phát hiện ra thì hai cha con bọn ta đều sẽ bị ngươi hại chết không!"
"Yên tâm." Người áo đen chậm rãi khoát tay:
"Khi ta vào đây cũng rất cẩn thận, sẽ không bị người khác phát hiện, ngược lại là các ngươi, chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Bên kia đang vội cần hàng."
"Gặp phải một chút phiền phức." Đoạn Bất Bình trầm ngâm một lát, nói:
"Mặc dù Lưu trưởng lão của Phái Linh Tố đã đi rồi, nhưng con ả Đổng Tiểu Uyển kia cũng là một vị cao thủ!"
"Đổng Tiểu Uyển?" Người áo đen chớp chớp mắt nói:
"Là ả nữ nhân có dáng người cao gầy, thân vác trọng đao sao?"
"Thế nào, ngươi biết à?" Đoạn Bất Bình sững sờ.
"Hắc hắc. . ." Người áo đen cười nhẹ, trong tiếng cười ẩn hàm nộ ý:
"Đương nhiên nhận biết, vào ngày hôm trước, suýt chút nữa là ta đã bị ả ta làm bị thương rồi, chẳng qua lúc đó là do ta chủ quan khinh địch, gặp lại thì sẽ không nhất định!"
"Phái Linh Tố, Đổng Tiểu Uyển. . ."
Người áo đen chớp chớp mắt:
"Vừa lúc bên kia đang cần gấp vật tư, không bằng chúng ta cùng nhau động thủ giải quyết!"
"Ngươi muốn làm gì?" Đoạn Bất Bình biến sắc:
"Trong khoảng thời gian này các ngươi hành động quá mức, đã khiến cho rất nhiều người chú ý."
"Yên tâm." Người áo đen cười khẽ:
"Chuyện ta cần làm rất đơn giản, vả lại làm xong chuyện này ta sẽ rời đi, các ngươi như thế. . . Như vậy. . ."