Người dịch: Whistle
Gã ra lệnh một tiếng, mấy chục tên thủ hạ lập tức tản ra, như ong vỡ tổ lao ra khắp bốn phương tám hướng.
Nhìn từ xa thì thấy giống như một tổ ong vò vẽ bị nổ.
Không có thứ tự, lại hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời, cành lá trong rừng rậm lắc lư, bụi đất tung bay, đám người đang chuẩn bị chặn đường cũng sững sờ.
Trước đây không ai nghĩ rằng sẽ gặp được tình huống này, cho nên vẫn chưa chuẩn bị kế hoạch cho chuyện này.
"Xuất thủ!" Một người nhảy lên cây sao, cao giọng hô to:
"Có Phương đại hiệp tọa trấn, những người khác không đáng là gì, đồng loạt ra tay bắt hết tất cả bọn hắn."
Đám người nghe vậy đều hai mắt sáng lên.
Mặc dù xảy ra biến cố ngoài dự liệu, nhưng nhân số bên phe Mạc Cầu cũng không ít, vả lại đều là hảo thủ.
"Không sai!" Nhị lưu cao thủ tán nhân Đỗ Thất đi ra, ngột ngạt nói:
"Dư nghiệt Hắc Sát giáo chết không có gì đáng tiếc, các vị cũng đừng nhàn rỗi, công lao, tài phú đang ở trước mắt, chỉ bằng thực lực của bản thân."
Lời còn chưa dứt, Đỗ Thất đã bay lên không trung lao ra ngoài.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng sẽ không trơ mắt nhìn xem con cá tới tay chạy đi, nhao nhao hiện thân, từ chặn giết đổi thành cường công.
"Mạc sư đệ." Lý Quảng Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn:
"Tu vi của ngươi còn thấp, không cần phải háo thắng, ở phía sau nhìn xem là được, phòng bị những người khác thừa cơ đào tẩu."
"Ta đi một chút liền trở về!"
"Sư huynh xin cứ tự nhiên." Mạc Cầu gật đầu:
"Tại hạ có tự hiểu lấy mình."
Lý Quảng Nhiên cũng không nói hai lời, thi triển bộ pháp, chỉ chớp mắt liền ngăn cản được hai người.
Mặc dù y vẫn luôn tự xưng mình là thầy thuốc, nhưng kì thực tu vi của y cũng không kém.
Không!
Phải nói, Lý Quảng Nhiên thân là Chưởng môn Thân truyền, tu luyện Dược Vương bảo điển, thực lực viễn siêu cùng giai.
Dù sao cũng là đệ tử Hạch Tâm của một môn phái, niên kỷ cũng không nhỏ, khoảng cách Chân khí ngoại phóng chỉ cách xa nửa bước.
Liền xem như lão đại của An Dương tam hữu, luận về tinh thuần của Chân khí, cảnh giới cao thâm, cũng phải yếu hơn Lý Quảng Nhiên một đường.
Trong số những người ở đây thì Lý Quảng Nhiên cũng được coi là người nổi bật.
Nhưng mà nhược điểm của y cũng rất rõ ràng.
Nội lực mạnh, võ kỹ yếu!
Hư Vân chưởng không nằm trong Vạn Quyển lâu, nhưng lại là chưởng pháp thượng thừa nhất của phái Linh Tố, uy lực bất phàm.
Nhất là hư thực biến hóa càng cao minh hơn.
Nhưng khi Lý Quảng Nhiên thi triển thì lại là rất cương mãnh.
Mặc dù uy thế bất phàm, nhưng lại không tinh diệu.
Mạc Cầu ở hậu phương vẫn đang chăm chú quan sát Lý Quảng Nhiên, lúc này không khỏi lắc đầu liên tục, vẻ mặt tiếc nuối.
Tu vi cao thâm thì cũng không có nghĩa là thực lực cường hãn, hắn và Lý Quảng Nhiên chính là minh chứng tốt nhất cho câu nói này.
Nếu là hai người đối đầu, hắn có tự tin chỉ bằng vào trăm chiêu của Âm Dương Thác Loạn đao liền cầm xuống đối phương.
Toàn lực bộc phát, không ngoài ba mươi chiêu liền có thể phân thắng bại!
Đương nhiên.
Đây là cách nhìn của bản thân Mạc Cầu, ở trong mắt những người khác, thực lực của Lý Quảng Nhiên đã không kém.
Chưởng lực cương mãnh đã thể hiện rõ tu vi của Lý Quảng Nhiên, lấy lực áp người nên cũng chẳng cần phân tâm nghiên cứu kỹ xảo, xem như lấy vụng đối xảo.
Thỉnh thoảng trong bàn tay còn có ngân châm bắn ra, xuất quỷ nhập thần, không bao lâu liền đã cầm xuống ba người.
Không nghĩ ngợi nữa, Mạc Cầu quan sát một người khác, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Độc Sát kiếm Triệu Diệu Thục!
"Bành!"
"Chạy đi đâu!"
"Giết!"
Bên trong chiến trường hỗn loạn, tiếng kêu "giết" rầm trời, Triệu Diệu Thục đang co ro thân thể, ẩn giấu thực lực vội vàng chạy về nơi xa.
Rõ ràng là Nhị lưu cao thủ, nhưng nàng xưa nay không chính thức giao thủ với người khác, còn cố ý giả bộ như thân pháp cực kỳ chật vật, nghĩ hết biện pháp để không làm cho người khác chú ý.
"Hả?"
Mạc Cầu nhíu mày, trong mắt có không hiểu.
Tại Triệu Diệu Thục không xa vẫn còn một bóng người khác đang được ả bảo vệ trốn ra bên ngoài.
Người này một đường phi nước đại, không quan tâm chuyện khác, dù có phiền phức cũng tận lực giao cho Triệu Diệu Thục âm thầm giải quyết.
Người này là ai?
Triệu Diệu Thục chính là một nhân vật hung tàn diệt sát cả nhà chồng, vậy mà lại cam nguyện làm tay sai cho người này.
Mạc Cầu nhìn thấy hai người đã trốn đến bên ngoài vòng chiến liền lập tức hành động.
"Hô. . ."
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, hắn nhìn thấy có hai bóng người ở trong rừng rậm đang chạy về nơi xa.
Người đi đầu khoác áo bào đen, hình thể cường tráng, một bước gần trượng, nhanh hơn tuấn mã.
Một người khác có gương mặt kiều nhan, sa mỏng phủ thân, tư thái cực kỳ uyển chuyển, thỉnh thoảng đôi mắt đẹp sẽ nhìn về phía sau.
"Thiếu chủ, không nên khinh thường." Thấy nam tử phía trước chậm dần bước chân, Triệu Diệu Thục lập tức mở miệng:
"Thuộc hạ cảm thấy không thích hợp, sợ là còn chưa thoát khỏi nguy hiểm."
"Không phải sau lưng đã không có ai rồi sao?" Nam tử ngữ khí táo bạo, trong miệng thở hổn hển gầm thét:
"Đợi ta chạy thoát được thì tất nhiên sẽ tu luyện võ công cho tốt, khiến cho đám người ở Đông An phủ này đẹp mắt!"
"Vâng." Triệu Diệu Thục kính cẩn nói:
"Thiếu chủ người mang thần công, ngày khác nhất định có sở thành, chẳng qua hiện giờ chúng ta còn không thể buông lỏng. . ."
"Cẩn thận!"
Nàng còn chưa dứt lời, liền nghe sau lưng có tiếng rít vang lên, hai mũi tên cấp tốc bắn về phía hai người.
"Uống!"
Trong tiếng quát khẽ, Triệu Diệu Thục thân hình biến hóa, bước nhanh tiến lên một chưởng đánh bay mũi tên đang đánh úp về phía nam tử.
"Hả?" Mạc Cầu nhướng mày, lại tiếp tục giương cung cài tên, bắn ra Liên Châu tiễn, đồng thời đè lại bên hông.
Thân hình lắc lư, từng chuôi phi đao cũng tiêu xạ mà ra.
Mục tiêu rõ ràng là gã nam tử kia.
"Bạch!"
"Đốt!"
Thân hình của Triệu Diệu Thục chớp động, chưởng thế như lưới, ngăn lại tất cả mũi tên phi đao.
Lấy thực lực của ả vốn không cần cố kỵ những thứ này.
Nhưng vì để không ảnh hưởng đến gã nam tử trước mặt, ả ta lại tình nguyện tiêu hao Chân khí để đỡ đòn ám khí.
"Thiếu chủ, đi!"
Hai người thi triển thân pháp, xem núi đá long đong như đất bằng, một đường chạy vội, không bao lâu sau đã chạy gần 1 dặm.
Với tốc độ của hai người họ, người có thể đuổi kịp đã lác đác không có mấy.
Chỉ tiếc. . .
Mạc Cầu chính là một người trong số đó!
Hắn cứ bám theo hai người này, thỉnh thoảng lại dùng phi đao ngăn cản đường đi, khiến cho hai người cứ một lúc lại phải dừng bước một lần.
"Mẹ nhà hắn!" Lại bị một thanh phi đao làm cho phải thay đổi hướng chạy, nam tử đột nhiên dậm chân, quay người gầm thét:
"Có bản lĩnh thì đao thật thương thật chiến một trận, ở phía sau phóng ám khí thì tính là anh hùng hảo hán gì."
"A. . ." Mạc Cầu dừng lại trên một ngọn cây, khinh thường cười lạnh:
"Các hạ thân là dư nghiệt Hắc Sát giáo, trọng phạm đang bị triều đình truy nã, cũng xứng đàm anh hùng hảo hán?"
"Bằng hữu." Triệu Diệu Thục lập tức theo gỡ một cái túi tiền từ trên thân xuống rồi quăng qua:
"Ngàn dặm đến đây chỉ vì tài, đây là tất cả số bạc trên người chúng ta, không bằng thả bọn ta một ngựa."
Giọng nói lạnh lẽo, lời nói mang theo uy hiếp:
"Mặc dù khinh công của các hạ không tệ, nhưng nếu thật sự động thủ thì cũng chưa chắc là đối thủ của bọn ta, chẳng lẽ các hạ nhất định phải đánh nhau chết sống sao?"
Ả không nhận ra Mạc Cầu, nên cũng không biết trong lòng Mạc Cầu đã định sẵn là phải giết ả.
"Thật sao?" Mạc Cầu rút kiếm tiếp được túi tiền, tại trên lưỡi kiếm nhẹ nhàng nhất ước lượng, biểu lộ trên mặt không thay đổi:
"Nhưng mà sao ta biết được trên người các ngươi chỉ có những vật này, không bằng các ngươi hãy hạ binh khí của mình xuống trước đi?"
Sắc mặt Triệu Diệu Thục trầm xuống.
Đối với đa số người tập võ mà nói, binh khí cũng tương đương với nửa cái mạng, cho nên không có khả năng từ bỏ.
"Triệu hộ pháp." Nam tử kia hừ lạnh:
"Đừng có nói nhảm với hắn, trực tiếp động thủ đi, thừa dịp người ở phía sau chưa chạy tới liền giải quyết hắn trước!"
"Vâng." Triệu Diệu Thục gật đầu, đột nhiên vọt tới trước.
Thẳng đến lúc này, nàng mới hiển lộ ra thực lực vốn có của Nhị lưu cao thủ, thân hình xông tới như một mũi tên.
Chỉ trong hai hơi hô hấp lao tới gần Mạc Cầu.
Nơi đứng hiện giờ đã cách chiến trường chém giết khá xa, nàng cũng không cần phải tiếp tục che che lấp lấp, chẳng bằng mau chóng giải quyết đối thủ.
Quả nhiên, Mạc Cầu thấy vậy liền sắc mặt đại biến, nhanh chóng lùi lại, đồng thời đưa tay liền muốn kích phát tín hiệu.
"Ngươi ẩn giấu thực lực!"
"Không sai." Triệu Diệu Thục cười lạnh:
"Chỉ tiếc ngươi biết quá muộn!"
Đang lúc nói chuyện, nàng đã công ra bảy chiêu, ba thức quyền pháp, hai chiêu chưởng pháp, hai cú đá ngang lăng lệ.
Chiêu chiêu hung ác, thức thức đoạt mệnh.
"Coong!"
Đao kiếm run rẩy.
Dưới thế công nhanh như mưa to của ả ta, Mạc Cầu không có thời gian đưa tin, chỉ đành rút đao nghênh địch.
Đao kiếm vừa ra, Như Phong Tự Bế.
Triệu Diệu Thục quyền chưởng biến hóa, Chân khí trào lên, rõ ràng dáng dấp nhỏ bé, nhưng lại lực lượng khai bia liệt thạch, ngạnh kháng đao kiếm.
"Bành bành!"
"Đinh đương. . ."
Bóng người giao thoa, cổ tay Mạc Cầu run rẩy, đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng miễn cưỡng cản lại.
"Hảo một môn công phu đao kiếm kết hợp." Đôi mắt đẹp của Triệu Diệu Thục hiện ra vẻ kinh ngạc nói:
"Tiểu huynh đệ tuổi không lớn lắm, tu vi cũng miễn cưỡng, nhưng một thân võ kỹ, khinh công, thật là khiến cho người ta tán thưởng."
Nói xong liền nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi lướt tới.
"Anh kiệt như thế, thật khiến cho người ta tâm động."
"Các ngươi mơ tưởng chạy thoát." Mạc Cầu vội vã lui lại, để tránh lâm vào vây công, trong miệng còn nói:
"Có các lộ hảo thủ ở sau lưng sẽ lập tức chạy tới."
"Chậc chậc. . ." Triệu Diệu Thục chậc chậc hai tiếng, thế công lập tức nhanh hơn, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm:
"Nói gì vậy, công tử phong thái như vậy, tiểu nữ tử ước gì có càng nhiều thời gian để đi cùng với công tử."
Lời tuy như thế, nhưng trong nội tâm ả cũng sinh ra lo lắng.
Người này tu vi không cao, nhưng lại rất khó chơi, lâu như vậy rồi mà ả vẫn không thể phá được môn đao kiếm kết hợp này.
Ả lập tức cắn răng, trên mặt phát ra vẻ kiều mị.
"Công tử không tin sao?" Nàng quay người lại, tay ngọc đặt nhẹ lên bên hông, cổ tay vòng đai lưng đã rơi xuống:
"Vậy để thiếp chứng minh cho công tử xem nha?"
Kình phong thổi tới, tà áo mỏng trên người ả ta tung bay, lộ ra da thịt kiều nộn bên dưới không mảnh vải nào.
Cảnh đẹp này khiến cho Mạc Cầu ngẩn ngơ, cầm nguyên đao kiếm cứng đờ tại chỗ.
Nam tử ở sau lưng nhếch miệng lên, mặt hiện vẻ khinh thường, gã vốn định tiến lên hỗ trợ nay cũng ngừng lại.
Sau một khắc.
Một vòng hàn mang xuất hiện đâm thẳng tới cổ họng Mạc Cầu.
Sắc mặt Mạc Cầu đại biến, đao kiếm lập tức quét ngang:
"Hèn hạ!"
"A. . ." Triệu Diệu Thục thấy thế cười lạnh, xoay lưỡi kiếm một cái, tránh đi đao kiếm đâm thẳng vào tim Mạc Cầu.
"Phốc!"
Lưỡi kiếm trúng người, nhưng lại không thể xuyên qua thân thể, chỉ uốn cong lên.
Triệu Diệu Thục sững sờ, trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Không được!
"Bạch!"
Lại có một vòng hàn mang xuất hiện, Mạc Cầu sớm đã vận sức chờ phát động nên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Ngũ Bộ Nhất Sát đã sớm chuẩn bị xong lao ra nhanh như thiểm điện.
Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, xuyên qua đầu lâu mang theo một dòng máu tươi ấm áp.