Người dịch: Whistle
"Bành!"
Khi Tả hộ pháp của Hắc Sát giáo, Bá Vương đao Chu Hoành ngã xuống thì tình hình chiến đấu cũng đã nhanh chóng được bình định.
Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn rảnh tay liền thể hiện ra chiến lực kinh người, chỉ trong khoảnh khắc quét ngang toàn trường.
Không bao lâu sau, trong núi rừng thây phơi khắp nơi, đám người nghỉ ngơi một chút liền bắt đầu quét dọn chiến trường.
"Phương gia." Chẳng biết từ lúc nào Tán nhân Đỗ Thất đã đi tới gần, hạ giọng mở miệng:
"Không có thứ mà ngài muốn tìm."
"Ừm." Phương Vân Sơn nghe vậy gật đầu, mặt không đổi sắc, ánh mắt lại có chút âm trầm không dễ dàng phát giác:
"Vậy là không ở trên người Chu Hoành."
"Phương gia." Đỗ Thất ngẩng đầu:
"Lúc ấy quá loạn, có vài người chạy ra ngoài, có lẽ là ở trên người bọn hắn, nếu không. . ."
"Không cần." Phương Vân Sơn nhẹ nhàng lắc đầu:
"Vật kia vào tay thì tất nhiên là tốt nhất, không có cũng không sao, thứ then chốt còn đang ở trên núi."
"Vâng!" Đỗ Thất đáp lời.
"Phương đại hiệp, Đỗ huynh." Phía bên này, Tuyết Mạch đạo cô và Khâu Bất Đảo cũng chậm rãi đi tới:
"Lần này nhờ có hai vị tương trợ, nếu không đừng nói là ngăn lại, sợ là hôm nay bọn ta cũng khó mà may mắn thoát khỏi!"
Hai người nói chuyện còn mang theo một chút ít cảm khái.
Trước đó không ai nghĩ rằng một trận phục kích đơn giản lại xuất hiện một tên Nhất lưu cao thủ.
Với thực lực Bá Vương đao Chu Hoành, cho dù hai người họ liên thủ cũng không phải đối thủ của gã.
Nếu như không phải có Lạc Anh kiếm thì kết cục cũng có thể nghĩ.
"May mắn thôi." Phương Vân Sơn cười nhạt một tiếng:
"Xem ra bọn chúng cũng đã bị bức ép đến mức nóng nảy, không kịp chờ đợi muốn chạy khỏi nơi này."
"Xác thực." Tuyết Mạch đạo cô nghiêm mặt gật đầu:
"Chuyện này cần báo cáo cho quân phủ, phòng ngừa có cá lọt lưới ở những địa phương khác."
"Vâng!"
"Lẽ ra nên thế."
Mấy người nhao nhao đồng ý.
Một bên khác.
Mạc Cầu cất kỹ đồ vật rồi khoan thai bước đến, gặp ngay Lý Quảng Nhiên đang vẻ mặt lo lắng tìm người bốn phía.
"Mạc sư đệ." Khi nhìn thấy Mạc Cầu thì y liền nhẹ nhàng thở ra:
"Vừa rồi không thấy ngươi ở chỗ cũ liền dọa ta một hồi, nhưng mà không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."
"Làm phiền Lý sư huynh quải niệm." Mạc Cầu chắp tay:
"Ta thấy có hai tên tiểu tặc muốn chạy trốn cho nên liền lặng lẽ đi theo, khinh công của tại hạ coi như không tệ."
Đối phương đã làm dáng như vậy, bất luận có bao nhiêu phần thật giả, đều làm cho Mạc Cầu ấm áp trong lòng, vốn còn có một chút cảnh giác cũng đã tản đi.
"Sư đệ khiêm tốn." Lý Quảng Nhiên lắc đầu:
"Khinh công của sư đệ ngay cả ta cũng mặc cảm không bằng, sợ là Nhị lưu cao thủ cũng không mạnh hơn sư đệ là bao."
"Nếu nói như vậy thì là do ta quá lo lắng rồi!"
Lại lập tức hỏi:
"Có bắt được người không?"
"Không bắt được." Mạc Cầu lắc đầu:
"Tại hạ thực lực không đủ, cũng bất thiện chém giết với người khác, đuổi theo một hồi cũng chỉ đành tay không mà về."
"Không sao." Lý Quảng Nhiên khoát tay:
"Hôm nay tới đây vốn vì tăng trưởng kiến thức, chúng ta thân là thầy thuốc, chăm sóc người bị thương mới là chuyện đứng đắn."
"Đúng rồi!"
Y vỗ tay một cái, nói:
"Bên này có hai vị bằng hữu Vũ hành bị thương, vừa lúc sư đệ tinh thông ngoại thương, mau qua đây xem thử."
"Vâng." Mạc Cầu gật đầu, đi theo qua đi.
. . .
Đợi cho hết thảy đều thu thập thỏa đáng, đám người trở về doanh địa, sắc trời cũng đã đen thui.
Đại nhân vật có chuyện cần thảo luận của mình, Mạc Cầu thì đi thẳng về chỗ ở của mình.
Trong phòng, ánh đèn lắc lư.
Một tấm 'Da người' đang được đặt ở trên bàn.
Mạc Cầu đang nghi ngờ thứ này có phải là da người hay không, dù sao Hóa Thi thủy có thể dung hòa huyết nhục chi khu.
Nhưng khi sờ vào vật này, xúc cảm lại giống hệt da thịt.
Hắn lắc đầu, không định tiếp tục tìm hiểu về vấn đề này nữa, mà đặt lực chú ý vào chỗ khác.
'Da người' lớn chừng bốn bàn tay, mặt sau là một vài hoa văn phức tạp, dường như là một bản đồ địa hình.
Chính diện có khắc những văn tự lít nha lít nhít.
Có lẽ là vì thời gian đã lâu nên kiểu chữ có chút mơ hồ, nhưng mà khi nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra.
"Tu. . . Tu La. . . Thân?"
"Tu La thân!"
Mạc Cầu nhướng mày, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Một lúc sau, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt lấp loé không yên, tựa hồ đang suy tư điều gì đó.
Tu La thân là một môn công pháp.
Hơn nữa còn là một môn ngạnh công tương đối hiếm thấy.
Cùng loại với Đại Lực Man Ngưu kình mà Ngụy Lương tu hành, nhưng nói một cách khách quan thì môn công này càng cực đoan hơn.
Bởi vì bất luận là Đại Lực Man Ngưu kình của Thái Sơn bang, Huyền Cực thân của Tử Dương môn, hay là Thiên Huyền thể của Trích Tinh lâu, mặc dù đều là ngạnh công Luyện thể, nhưng cũng có một bộ nội công tâm pháp đi chung với nó.
Như vậy mới có thể đạt tới tình trạng trong ngoài tương dung.
Tu La thân thì khác!
Nó không có bộ nội công tâm pháp nào cả, chỉ có pháp môn dùng Chân khí cường hóa các bộ phận trên thân thể.
Nói cách khác.
Khi tu hành công này thì không thể đồng thời tu hành nội công lớn mạnh nhục thân, còn phải tiêu hao Chân khí và thời gian để chuyên tâm tu luyện.
Chỗ tốt là bất luận Chân khí gì cũng đều có thể tu hành, chẳng qua công pháp có phẩm giai thấp sẽ bị ảnh hưởng đến tiến độ một chút.
Ngoài ra.
Cũng giống với những môn ngạnh công khác, Tu La thân cũng cần dùng dược vật phụ trợ rèn thể, nhưng nói một cách khách quan thì nó lại có tầm quan trọng lớn hơn.
Điểm này ngược lại là có chút giống với Thiên La công mà Mạc Cầu tu hành trong giai đoạn luyện thể.
Chẳng qua Thiên La công không có đại dược thì sẽ không thể tu luyện, Tu La công thì không đến mức.
Đan dược cần dùng tên là Tu La đan.
Trên tấm da người này cũng có phối phương, không ngoài sở liệu, dược liệu cần thiết đều cực kỳ đắt đỏ và hiếm thấy, cũng may tạm thời không cần phát sầu vì nó.
Bởi vì trong chiến lợi phẩm hôm nay có mấy bình đan dược, trong đó liền có Tu La đan.
Mạc Cầu nâng cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Theo miêu tả trong Tu La công thì uy năng của công pháp này không yếu, sợ là không thua gì Đại Lực Man Ngưu kình của Thái Sơn bang.
Nhưng. . .
Mấu chốt là nó không hoàn chỉnh.
Công pháp hoàn chỉnh hẳn là có Thất trọng.
Mà trên tấm 'Da người' này chỉ ghi lại có tứ trọng, chỉ có cấp độ đặt nền móng, nhiều nhất là luyện đến nhập lưu cảnh giới, cũng chính là trình độ của gã nam tử hôm nay.
Con đường tiếp theo liền sẽ dừng lại!
Luyện hay không luyện?
Dường như chuyện này cũng không gì phải cân nhắc.
Dù sao cũng không thấy nhiều cơ hội có thể đề cao vũ lực trong thời gian ngắn.
Mạc thu lập tức quyết định, ý niệm chìm vào trong thức hải, màn sáng hiển hiện, phục khắc từng hàng chữ lớn lên đó.
Công này phẩm giai không cao, còn cần đan dược phụ trợ, càng không có nội công tâm pháp, số lượng tinh thần cần dùng cũng không nhiều.
Quả nhiên.
"Ông. . ."
Nương theo tinh quang thức hải tiêu tán, một cỗ cảm ngộ không biết từ đâu mà đến dâng trào trong lòng.
Tu La thân!
Không!
Phải gọi Hắc Sát Chân Thân Điện Cơ Pháp!
Sau khi cảm ngộ công pháp viên mãn, Mạc Cầu đương nhiên cũng đã hiểu rõ công dụng chân chính của công pháp này là đặt nền móng khi tu hành Hắc Sát chân thân.
"Không hổ được xưng là đệ nhất ngạnh công Luyện thể của Đông An phủ, chỉ có kiến thức cơ bản mà đã cao minh thế này rồi."
Mạc Cầu cười nhạt một tiếng rồi đứng lên.
Không bao lâu sau.
Hắn cầm một bình Tu La đan ngồi khoanh chân trên giường, thu liễm tâm thần, ngẩng đầu nuốt đan dược vào.
"Lộc cộc. . ."
Đan dược vào bụng.
Mới đầu cũng không rõ ràng, sau một lúc lâu mới có thể phát hiện được một lực lượng ấm áp xuất hiện ở dạ dày.
Chỉ trong chớp mắt, dòng nước ấm này biến thành khô nóng, nhiệt độ lại còn tăng lên.
Sắc mặt Mạc Cầu ngưng tụ, lập tức thầm vận vận chuyển Chân khí Luyện thể theo pháp môn Tu La công.
Nhiệt lực dưới sự kích thích của chân khí liền chui vào trong huyết nhục, một cảm giác đâm nhói như bị lửa cháy truyền đến.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán nổi đầy gân xanh.
Mặc dù công pháp đã nói là lúc tu hành lúc sẽ có một chút đau đớn, nhưng hắn không ngờ là sẽ khoa trương như vậy.
Kim đâm, lửa cháy, khắp người.
Da thịt run rẩy không bị khống chế, với Mạc Cầu mà nói, đây đơn giản chính là một loại tra tấn!
Nếu ở trạng thái này trong một thời gian dài, sợ là tinh thần của người đó cũng sẽ không tốt, khó trách nam tử kia động một tí là nổi giận.
Nghe nói lịch đại chưởng giáo của Hắc Sát giáo đều là hạng người có tính cách điên cuồng, chẳng lẽ là vì môn công này sao?
"Hô. . ."
Mạc Cầu nỗ lực khống chế hô hấp, đề cao tâm thần, trong thức hải lặng yên xuất hiện đồ hình của Phù Đồ.
"Ông!"
Tinh thần chấn động, một cỗ ý lạnh quét sạch toàn thân trong nháy mắt, đau đớn trên người cũng theo đó mà suy yếu.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, Mạc Cầu lại mở mắt ra, cúi đầu nhìn lại, quần áo và đệm chăn trên giường đều đã ướt đẫm.
Cuống họng thì vừa khô vừa khát.
Hắn vội vàng đứng lên uống hai ấm trà lạnh, lúc này mới thoáng khôi phục.
"Băng!"
Vừa nhấc cánh tay, đại gân kéo căng, một cảm giác lực lượng phong phú tràn vào.
"Hả?"
Mạc Cầu nhíu mày, tiện tay cầm lấy một chung trà bên cạnh, ngón tay chỉ nhẹ nhàng phát lực, đồ sứ đã bị tan thành phấn.
"Hiệu quả ngược lại là ra ngoài ý định, bất quá. . . , mình đã tu thành Tu La công đệ nhất trọng rồi sao?"
Kinh ngạc qua đi, nghĩ lại cũng là chuyện đương nhiên.
Dù gì thì hắn cũng đã là nhập lưu cao thủ, lực lượng nhục thân cũng không yếu, Tu La thân đệ nhất trọng chỉ có thể so với giai đoạn Luyện Bì, nhập môn đương nhiên là không khó.
Thời gian sau, đội ngũ vây quét dư nghiệt Hắc Sát giáo tiếp tục tiến vào trong Phượng Đầu sơn.
Chém giết không nhiều, nhưng dường như có một mạch nước ngầm đang tiềm ẩn trong đó.
Ngoài sơn ngày càng nhiều cao thủ tụ đến, thậm chí ngay cả quân phủ đều thư thả một chút thời gian.
Dường như dự định nhất cử tiêu diệt dư nghiệt Hắc Sát giáo!
Mà Mạc Cầu cũng không quan tâm những chuyện này quá nheieuf.
Mỗi ngày hắn liền thành thành thật thật xem bệnh chữa bệnh, lấy y thuật kết bạn với cao thủ các phái, đồng thời yên lặng tu hành.
Tu La công, một ngày nhập môn đệ nhất trọng.
Năm ngày, đệ nhị trọng.
Hơn mười ngày sau, đệ tam trọng, giai đoạn luyện thể nhục thân được đúc lại lần nữa.
Lúc này, lực lượng nhục thể của hắn đã bạo tăng một mảng lớn, nhưng tiến độ cũng trở nên càng ngày càng chậm.
Một ngày này.
"Giao Lưu hội?"
Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Ngụy Lương ở đối diện.
"Không sai." Ngụy Lương gật đầu:
"Mạc đại phu cũng biết, sau đó không lâu thì tất cả mọi người sẽ phải vào núi tiễu phỉ, hành động lần này không hề tầm thường, cao thủ của Hắc Sát giáo và thậm chí còn có khả năng có người của Huyền Y giáo trong đó, một khi gặp gỡ, liền xem như Nhất lưu cao thủ cũng chưa chắc có thể đảm bảo bản thân bình yên vô sự."
"Để tiện cho việc hành động, có chút đồng đạo âm thầm cử hành một hội giao dịch, để trao đổi vật tư cần thiết."
"Không biết ngài có hứng thú không?"