Người dịch: Whistle
Trên mặt bàn có phi đao, chủy thủ, cung tiễn, Âm Dương Thác Loạn đao, Phích Lịch tử, Khinh Thân phù. . .
Mạc Cầu xem kỹ mấy món đồ trước mặt rồi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn để cung tiễn lại.
Ở giai đoạn luyện thể thì thứ này còn có chút tác dụng, nhưng hiện giờ chỉ làm liên lụy tốc độ của hắn.
Ít nhất là trước khi hắn luyện được tiễn thuật đỉnh tiêm gì đó.
"Mạc đại phu!"
Ngoài trướng vang lên tiếng hô hoán:
"Đã chuẩn bị xong chưa, người của quân phủ tới hối thúc rồi."
"Xong rồi đây." Lại sửa sang lại một vài thứ trên thân, Mạc Cầu lưng đeo đao kiếm dậm chân bước ra.
Lúc này trong doanh địa đã loạn thành một bầy.
Mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, tốp năm tốp ba tập hợp lại một chỗ, trên mặt mang theo vẻ thấp thỏm chuẩn bị xuất phát.
Chẳng biết tại sao quân phủ lại ước đàm các thế lực lớn, đột nhiên muốn phát động toàn lực phản công đám phản phỉ.
Hậu bị, thầy thuốc, thậm chí là người thổi lửa nấu cơm, chỉ cần người mang võ nghệ thì đều phải xuất thủ.
Mạc Cầu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Mạc đại phu." Trong hỗn loạn, có một người bước nhanh đi tới:
"Đã tìm được đồng bạn chưa, nếu như không ngại thì đi theo chúng tôi cùng nhau lên núi?"
Người tới lại là Tạ Diệu Vũ của Tỏa Nguyệt quan.
Nàng cười nói tự nhiên mời chào Mạc Cầu.
"Tạ tiên tử." Mạc Cầu chắp tay với đối phương rồi vui vẻ đáp ứng:
"Vậy thì không thể tốt hơn!"
Lúc này, doanh địa của Thái Sơn bang hỗn loạn tưng bừng, mọi người đều tự mình tìm kiếm đồng bạn quen biết, người quen của Mạc Cầu đều không ở đây, cho nên trước mắt vẫn chưa có đội.
Trong tình huống không hiểu rõ tình hình trong núi mà lựa chọn độc hành thì chính là lấy mạng mình ra làm trò đùa.
Tạ Diệu Vũ đến đây hiển nhiên là muốn kết thiện duyên.
Dù sao theo cách nghĩ của những người khác, mặc dù Mạc Cầu đã tu thành Chân khí, nhưng thời gian quá ngắn, thực lực vẫn rất nhỏ yếu.
Lúc này lên núi, sinh tử chưa biết, nàng ném đến cành ô liu, đối phương đương nhiên sẽ mang ơn.
"Có thể đồng hành với Mạc đại phu là phúc phận của Diệu Vũ, trên đường đi cho dù có gặp phải cường địch cũng sẽ có lực lượng." Tạ Diệu Vũ cởi mở cười một tiếng, biểu đạt thiện ý mà không tự ngạo, đưa tay ra hiệu:
"Vẫn còn mấy vị đồng bạn nữa, họ đều đang ở bên ngoài, chúng ta cùng nhau lên núi cũng tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Mời!"
Đi ra doanh địa, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là từng đội binh sĩ mặc giáp đang chạy vội đến đây, giáp sắt va chạm, túc sát chi ý đập vào mặt.
"Đội Chấp Pháp." Tạ Diệu Vũ hạ giọng mở miệng:
"Trong quân có lệnh cấm là lui lại sẽ chết, những người này chuyên môn đến để xử quyết người vi phạm lệnh cấm."
"Không ngờ lại có ngày chúng ta cũng bị vòng vào!"
"Đây là muốn điều động tất cả mọi người lên núi." Mạc Cầu nhíu mày, nói:
"Trên núi đã xảy ra chuyện gì?"
"Có chút ngoài ý muốn." Ánh mắt Tạ Diệu Vũ chớp động:
"Nhưng mà Mạc đại phu không cần lo lắng, một đám phản phỉ, dư nghiệt, vô luận như thế nào thì cũng không lật trời được."
"Huống chi, đối với chúng ta cũng có chỗ tốt."
"Chỗ tốt?" Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn tới.
"Mạc đại phu không biết sao?" Lần này đến phiên Tạ Diệu Vũ kinh ngạc, dừng một chút mới nói:
"Phần thưởng khi chém giết phản phỉ sẽ được tăng lên gấp hai, không có nói cho ngươi biết chuyện này sao?"
". . ." Mạc Cầu yên lặng.
Hắn thậ sự không biết, đoán chừng là những người khác cũng không cho rằng chuyện này có quan hệ gì với hắn.
Đang khi nói chuyện, hai người bước tới gần một tiểu đội.
Hai nam một nữ, một vị nam tử trong đó khi nhìn thấy Tạ Diệu Vũ thì trên mặt hiện vẻ vui mừng, vội vàng tiến lên tiếp đón:
"Diệu Vũ, về rồi à."
Còn ánh mắt khi nhìn về phía Mạc Cầu thì lại tương đối mâu thuẫn.
Hai người khác thì đang nhỏ giọng nói gì đó, nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn tới.
"Ừm." Tạ Diệu Vũ gật đầu, giọng nói khách khí mang theo xa cách, đưa tay giới thiệu ba người:
"Vị này là Nhị công tử Ngôn gia Vũ hành - Ngôn Kỳ; Cửu Sơn trang La Chấn Xuyên, sư tỷ của ta Điền Phương Hành, chắc là Mạc đại phu cũng biết rồi."
Mạc Cầu gật đầu, đều thấy qua.
Ngôn Kỳ mặc áo gấm, eo đeo bảo kiếm, tướng mạo cũng rất đoan chính, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi bất chính.
La Chấn Xuyên mặc một bộ đồ đen, ăn nói có ý tứ, nhìn qua có chút nghiêm túc.
Về phần Điền Phương Hành, nàng ta và Tạ Diệu Vũ vẫn luôn không hợp nhau, không ngờ vậy mà cũng là đồng hành.
"Mạc đại phu, lại gặp mặt." So với dáng vẻ vũ mị mà không tầm thường của Tạ Diệu Vũ thì Điền Phương Hành chỉ có vẻ quyến rũ.
Cô ta nhẹ nhàng vặn vẹo thân eo mảnh như cành liễu, tiến đến bên cạnh Mạc Cầu, kèm thêm mùi thơm nồng đậm nức mũi:
"Yên tâm, lần này lên núi, sư tỷ nhất định chăm sóc ngươi cho tốt."
Nói xong liền cười khanh khách một tiếng, giống như gặp phải chuyện cực kì thú vị.
"Sư tỷ đừng nói giỡn." Sắc mặt Tạ Diệu Vũ biến đổi:
"Chấp Pháp đội đã tới, sau đó sợ là muốn đuổi người, chúng ta vẫn là nên lên núi trước."
"Diệu Vũ nói đúng lắm." Ngôn Kỳ vội vàng gật đầu phụ họa:
"Đi, vừa đi vừa nói."
Tuổi tác của đám người này cũng không lớn, lại đều là thân hoài Chân khí, được cho là thanh niên tuấn kiệt, ở trong thế lực của riêng mình cũng thuộc về tinh nhuệ của thế hệ trẻ tuổi, cho nên bản tính cũng đều có sự khác biệt.
Trên đường đi cũng có thể thấy được, tính tình của Ngôn Kỳ rất hoạt bát, nhiều lần thể hiện ra hảo cảm dành cho Tạ Diệu Vũ.
So với y thì biểu hiện của La Chấn Xuyên tương đối chất phác, bất quá ngẫu nhiên cũng chêm vô vài câu, đều vừa đúng.
Lại thêm Mạc Cầu, mấy người đều thông qua Tạ Diệu Vũ liên hệ với nhau.
Tạ Diệu được người xưng là khéo léo, cũng không phải giả, tuổi còn trẻ mà đã kết giao với những tiềm lực của các môn các phái.
Nhưng mà nếu như là nam nhân làm những chuyện như thế đến thì đương nhiên là bằng giao tứ hải, trượng nghĩa hào hùng.
Mà nữ nhân làm thì sẽ khó tránh khỏi bị người chỉ trỏ sau lưng.
Thân là nữ tử, dù sao cũng có một số việc không tiện.
Giống như lúc này, mặc dù Tạ Diệu Vũ tính tình cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, lời nói phóng khoáng, nhưng khi đối mặt với sự ái mộ của Ngôn Kỳ lại có chút bất đắc dĩ.
Xa lánh, thân cận đều không ổn.
"Có người!"
Đi tới giữa sườn núi, đột nhiên sắc mặt La Chấn Xuyên nghiêm lại:
"Cẩn thận."
Mạc Cầu hơi nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn sang, nhĩ lực của đối phương đã xấp xỉ bằng hắn rồi.
"Cửu Khiếu Tâm Tỏa của Cửu Sơn trang có thể mở lục thức, có chút thần diệu." Tạ Diệu Vũ nghiêng đầu cười nói:
"Liền xem như Nhị lưu cao thủ tới gần cũng đừng hòng giấu diếm được lỗ tai của La huynh."
Mạc Cầu gật đầu.
Phù Đồ cũng có diệu dụng này, chẳng qua là vì thời gian tu hành của hắn còn ngắn, vẫn chưa khai quật được hết tiềm lực trong đó.
"Quá khen." La Chấn Xuyên lắc đầu, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại:
"Là mấy tên tiểu mao tặc."
"Thấy được." Ngôn Kỳ cười lạnh, cất bước tiến lên.
Rừng lá trước mặt lắc lư, có mấy người vội vàng hấp tấp lao ra, nhìn thấy năm người Mạc Cầu liền lập tức biến sắc.
Một người cầm đầu quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng:
"Tách ra trốn!"
"Trốn được sao?" Ngôn Kỳ cười lạnh, thân hình vọt tới, trường kiếm bên hông vung ra nhanh như thiểm điện.
"Xùy. . ."
Kiếm phong phá không, chỉ nháy mắt liền xuyên qua hộp sọ của một người, tiện tay vung lên liền cắt xuống tai trái của người này.
"Khanh khách. . ." Điền Phương Hành nở một nụ cười đáng yêu, thân thể nhẹ nhàng tới gần một người, phất tay áo đánh vào ngực của đối phương.
Ống tay áo mỏng manh va trúng người kia thì lại giống như đá lăn đánh, ngực của người này lập tức bị lõm xuống ba tấc.
"Phốc!"
Máu tươi phun ra, lảo đảo ngã xuống đất.
Chẳng qua chỉ là mấy tên phản phỉ hơi biết võ kỹ, hai người xuất thủ, chỉ trong chớp mắt liền dọn dẹp sạch sẽ.
Điền Phương Hành cầm cẩm nang trong tay rồi nhét hai cái tai trái vào trong, động tác tàn nhẫn này lại được nàng làm đến cực kỳ ưu nhã.
"Đi thôi!"
Tạ Diệu Vũ lắc đầu, cất bước tiến lên:
"Chúng ta phải tới địa điểm đã hẹn trước với các tiền bối trong tông môn, đợi khi tụ hợp lại liền tiếp tục tiến lên."
"Tạ tiên tử." Mạc Cầu mở miệng hỏi:
"Tình huống cụ thể trên núi như thế nào?"
Những ngày này hắn vẫn luôn cắm đầu tu hành, không nghe ngoại sự, tin tức bế tắc, còn kém xa những tinh nhuệ nhị đại này của các thế lực lớn.
"Chẳng biết tại sao nơi này có lại có không ít cao thủ Hắc Sát giáo xuất hiện ngăn chặn đỉnh núi không cho chúng ta tới gần." Tạ Diệu Vũ khẽ vuốt sợi tóc, giải thích nói:
"Trong đó còn có mấy vị Nhất lưu hảo thủ đỉnh tiêm, liền xem như rất nhiều thế lực liên thủ thì trong lúc nhất thời cũng không công phá được."
"Nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu là ngăn chặn bọn phản phỉ ở giữa sườn núi, để cao thủ xông lên đỉnh núi, dư nghiệt Hắc Sát giáo cũng liền không công từ. . ."
"Ai!"
Lời còn chưa dứt, nàng liền trầm giọng quát.
Những người khác cũng phát hiện ra không đúng, thân thể gồng lên nhìn rừng rậm hỗn loạn tưng bừng ở phía trước.
"Rầm rầm. . ."
Rừng cây lắc lư, ba gã đại hán lưng đeo bao khỏa xuất hiện trước mặt năm người, hai phe đối mặt nhau đều sững sờ.
"Có ý tứ." Ngôn Kỳ nhướng mày, trong mặt lộ vẻ hưng phấn:
"Là phản phỉ muốn xuống núi chạy trốn sao?"
"Trong cái túi căng phồng kia chăc là đồ tốt mang từ trên núi mang xuống đúng không, như vậy. . . , ngược lại là tiện nghi cho chúng ta!"
"Tránh ra!" Gã đại hán cầm đầu lộ vẻ lo lắng, quay đầu nhìn thoáng qua, dường như đang e ngại chuyện gì đó, đột nhiên gã cắn chặt hàm răng xông thẳng về phía năm người.
Tốc độ cực kỳ kinh người.
"Cẩn thận." Sắc mặt Tạ Diệu Vũ ngưng tụ:
"Là nhập lưu cao thủ!"