Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171. Bí Địa

Chương 171. Bí Địa Chương 171. Bí Địa


Người dịch: Whistle

Phượng Đầu sơn.

Thế núi như Phượng, sơn phong giống như đầu của một con chim đang ngẩng cao, cho nên được đặt tên như vậy.

Khu cổ phượng.

Cao thủ đến từ các thế lực lớn đang xúm lại thành một đoàn, nhìn về phía thông đạo chật hẹp khó đi phía trước.

Một người khẽ vuốt râu, mở miệng chậm rãi nói:

"Loại đường này chỉ cần một người giữ ải vạn người không thể qua, cố gắng xông vào cũng không phải biện pháp, vẫn là tìm những con đường lên núi khác thôi."

"Không được." Một vị võ tướng mặc giáp trầm giọng lắc đầu:

"Nếu như tin tức mà chúng ta lấy được không phải là giả thì rất có thể họ Tề đang ở phía trên luyện hóa món dị bảo kia, không có thời gian cho chúng ta chậm rãi tìm tới đường."

"Nếu là vật đó thật sự bị luyện hóa. . ."

"Hậu quả như thế nào thì các ngươi cũng rõ rồi!"

"Hừ." Tạ Liễu Ngộ toàn thân đẫm máu kêu lên một tiếng đau đớn:

"Hắc Sát giáo hiện giờ há có thể đánh đồng với năm đó, cho dù luyện hóa, cũng có Lục. . . Đại nhân vật ở trên xuất thủ."

"Để chúng ta liều sống liều chết, ai cam tâm chứ?"

"Không sai."

"Chính là cái lý này."

Đám người trong tràng nhao nhao gật đầu.

Sắc mặt Võ tướng âm trầm, trong lòng ngầm buồn bực.

Thật ra lấy thực lực của thế lực các nơi cộng lại cũng đã viễn siêu dư nghiệt Hắc Sát giáo nơi này, nhưng mà mỗi người đều chỉ biết sử dụng mánh lới, không chịu xuất lực.

Thậm chí, có ít người vì đạt được tiền thưởng của quân phủ còn âm thầm xuất thủ với người một nhà.

Hơn nữa còn không phải là ít!

Trận chém giết ở giữa sườn núi rất khốc liệt, nhưng lại có bao nhiêu phần là nhằm vào phản phỉ, có bao nhiêu phần là tàn sát lẫn nhau?

Một đám ô hợp!

Trong lòng võ tướng thầm hận, nhưng lại không thể làm gì.

Đám người này đều là những kẻ già đời, trước khi không lấy chỗ tốt chân chính thì sẽ không có khả năng liều mạng.

"Báo!"

Lúc này, một tên lính liên lạc ở dưới vội vã chạy tới:

"Quân phủ. . . Quân phủ hồi âm!"

"Lấy ra." Hai mắt võ tướng sáng lên, vươn đại thủ ra, chân khí vô hình lập tức cuốn lấy bức thư.

Mở ra xem xét, trên mặt võ tướng xuất hiện vẻ vui mừng:

"Chư vị, Phủ chủ có lệnh, nếu như hôm nay có thể hủy diệt âm mưu của Hắc Sát giáo, lệ tiền hàng năm của các thế lực xuất lực sẽ giảm bớt ba thành!"

"Ba thành!"

"Lời này thật chứ?"

Nghe vậy, hô hấp của đám người lập tức gấp rút, biểu tình cũng hiện lên vẻ kích động.

Hàng năm, các thế lực lớn đều phải giao nộp lệ tiền cho Lục phủ, số tiền này cũng không phải là ít, ba thành có thể nói là đại thủ bút.

Nếu có thể vì thế lực nhà mình đạt được chỗ tốt bực này, sau khi trở về, sợ là nghĩ gì được nấy.

"Mệnh lệnh của phủ chủ há có thể là giả?" Sắc mặt võ tướng trầm xuống:

"Chư vị, quân lệnh đã xuống, đừng có tiếp tục làm trễ nải, nếu không không chiếm được công lao mà còn có khả năng phải chịu trách phạt."

"Hô. . ."

Đám người đối mắt nhìn nhau, sau đó liền lập tức đứng dậy, một cỗ túc sát chi ý cũng xông lên tận không trung.

"Xuất phát!"

"Thùng thùng. . ."

Tiếng trống dồn dập vang lên trên đỉnh núi, làm cho chim thú khắp núi kinh hoảng lùi về sào huyệt, không dám động đậy.

. . .

Mạc Cầu cũng không cảm thấy kỳ quái khi tấm 'Da người' có bản đồ địa hình của Phượng Đầu sơn.

Dù sao người tuổi trẻ ngày đó cũng được Nhị lưu cao thủ Độc Sát kiếm xưng là Thiếu chủ.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn cái tên thiếu chủ này chính là huyết mạch đích hệ của giáo chủ Hắc Sát giáo hiện giờ.

Mà cái nơi Phượng Đầu sơn này chính là một cứ điểm trọng yếu của Hắc Sát giáo, thậm chí có khả năng là hang ổ của bọn chúng.

Ở đây nhiều năm, sao lại không có những ám đạo, mật địa không muốn người biết được.

Trên người gã ta có địa đồ cũng là chuyện hết sức bình thường.

Mạc Cầu cúi đầu so sánh hai bức địa đồ, quơ nhẹ ngón tay, cuối cùng tìm được nơi dừng chân năm đó của mình.

Hậu sơn!

Hắn nhất định phải đi chỗ này, chẳng qua lần đi hậu sơn này lại đúng lúc đi ngang qua một tàng địa.

Thậm chí còn cách chỗ dừng năm đó của hắn không xa, còn có một chỗ được đánh dấu.

"Ba!"

Mạc Cầu thu hồi địa đồ, ánh mắt chớp động:

"Trận chém giết này không liên quan đến mình, nhưng mà mình cần phải lấy món đồ này ra, như vậy mới có sức tự vệ."

Hiện nay Phượng Đầu sơn đã hóa thành một cái cối xay thịt.

Lúc này mới chỉ vừa lên núi được một lát thì đã gặp phải ba nhóm đối thủ, còn gặp được cả dị thú có thể so được với Nhất lưu cao thủ.

Dưới núi có đội Chấp Pháp đang xua đuổi, lui lại thì sẽ trảm.

Đám dư nghiệt Hắc Sát giáo ở trên núi cũng không phải là kẻ vớ vẩn, nếu không thì tại sao các thế lực lớn lại phải toàn lực ứng phó?

Trừ phi trốn ở nơi nào đó không xuất hiện, nếu không cho dù là Nhất lưu cao thủ cũng chưa chắc có thể không có việc gì.

Suy nghĩ chớp động, thân ảnh của hắn biến mất không còn tăm hơi.

Nửa canh giờ sau.

Trên con đường mòn, tiếng la giết dần dần vơi đi, Mạc Cầu ẩn thân ở gần đó mới lặng lẽ hiện thân.

Hắn đứng ở chỗ cao liếc nhìn địa hình chung quanh, lại lấy địa đồ ra so sánh, lông mày bỗng nhiên nhăn lại.

"Đường ở đâu?"

Bên trái chỗ này là một núi đá, phía bên phải là rừng rậm, trên dưới thì là một con đường đá, cũng không có con đường nào khác.

Nhưng ở trên bản đồ da người rõ ràng có ghi chú một con đường nhỏ thông tới nơi bí ẩn ở phụ cận.

"Ở. . . Chỗ này?"

Mạc Cầu nghiêng đầu sang nhìn về núi đá phía bên trái, trong mắt có nghi hoặc, cất bước tới gần.

Tuần sát một hồi, hai mắt hắn sáng lên, đưa tay giật ra một mảng lớn dây leo ở cách đó không xa.

Quả nhiên.

Sau khi bỏ hết đống dây leo đi liền có một con khe hở hẹp dài xuất hiện.

Khe hở này chỉ có thể để cho một người nghiêng mình lách qua, Mạc Cầu vừa đi vào không được bao xa thì một cái huyệt động xuất hiện trước mắt.

Nơi này chính là bí địa được đánh dấu trên bản đồ.

Mạc Cầu bước vào trong hang động, trong này không có bao nhiêu đồ vật, một giường, một án, một giá sách, một cái bồ đoàn. . .

Hình như đây là một nơi chuyên dùng để tĩnh tu.

Mạc Cầu nhìn vào cái giá sách đầu tiên, trên đó có những quyển thư được bày trên đó, hắn cất bước tiến lên.

Phiên Vân thủ, Đằng Xà Thất côn, Mê Tung Quỷ Ảnh bộ. . .

Ngoại trừ một chút tạp thư thì đại đa số đều là võ kỹ, phẩm giai cũng không cao, tương đương với cấp độ nhập lưu.

Mặt khác, hắn còn tìm đến một cái túi tiền ở dưới chân giường, trong túi có mấy chục viên kim qua tử, xem như niềm vui ngoài ý muốn.

"Không sai." Mạc Cầu nở một nụ cười, kéo lấy một tấm ga giường giường để gói ghém hết đồ vật ở đây mang đi.

Một khắc đồng hồ sau.

Thân hình của hắn xuất hiện trên một con đường núi.

Phía trước là những bộ thi thể lộn xộn ngổn ngang, có phản phỉ, cũng có người của thế lực khác, còn có đao kiếm, túi vải vv… Đang nằm rải rác mặt đất.

Nhìn qua tựa hồ là sau một trận chém giết thì hai phe nhân mã đồng quy vu tận, không ai chiếm được chỗ tốt.

Kim ngân trên đất phát ra những ánh sáng mê người hấp dẫn người khác tiến đến.

Mạc Cầu nhíu mày, chậm rãi rút đao xuất kiếm, không tới gần, ngược lại còn rút lui từng bước một.

Sớm tại mấy năm ở Giác Tinh thành thì hắn đã từng gặp qua loại tình huống này, đương nhiên sẽ không bị mắc lừa.

Cạm bẫy!

Sau khi rời khỏi một khoảng cách xa, hắn đạp mạnh dưới chân rồi đổi một phương hướng khác lao đi.

"Chậc chậc. . ." Trong rừng rậm, có người than nhẹ:

"Ngược lại là cơ linh, chẳng qua tại sao vừa rồi lại ngăn cản không cho ta động thủ, trong cái túi trên người của tên đó sợ là có không ít đồ tốt."

"Người đó, ta biết." Một người trầm giọng mở miệng:

"Cho chút thể diện, tha cho hắn một lần."

"Nha!" Một người khác đề cao âm thanh:

"Tại sao ta lại không biết ngươi vẫn còn một người quen như thế?"

"Không phải quen biết." Lá cây lắc lư, đối phương mở miệng lần nữa:

"Người kia là một vị đại phu, y thuật bất phàm, ta xem như thiếu hắn một cái nhân tình."

"Đại phu." Một người khác hiểu rõ:

"Thì ra là thế."

"Bất quá. . . , cho dù chúng ta có động thủ thì cũng chưa chắc có thể bắt được hắn, ngươi xem khinh công mà hắn thi triển khi rời đi kia, rất tinh diệu, vả lại sợ là độc ở nơi này cũng vô dụng với hắn."

"Cũng đúng!"

. . .

Trong một khe núi.

Thi thể nằm la liệt dưới mặt đất, có hai người đang đứng đối mặt, biểu lộ trên mặt mỗi người đều cực kỳ phức tạp.

Một vị lão ẩu trong đó mặt mang cảm khái, mở miệng chậm rãi nói:

"Nhiều năm như vậy, không ngờ chúng ta lại gặp mặt."

"Đúng đấy!" Một người khác thở dài:

"Ta cũng không ngờ là sau khi ngươi theo Vương gia chạy trốn vậy mà lại gia nhập Hắc Sát giáo."

"Ngoại trừ Hắc Sát giáo thì ta còn có thể đi nơi nào?" Lão ẩu cười lạnh, ánh mắt chuyển động, đột nhiên phất tay vung ra mấy đạo bóng đen.

"A!"

Trong rừng rậm lập tức có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Triệu đại ca, có lẽ ngươi cũng không muốn để người khác biết được mối quan hệ của chúng ta?" Lão ẩu nghiêng đầu.

"Ừm." Một người khác ánh mắt chớp động, chậm rãi gật đầu:

"Ta đưa ngươi xuống núi!"

. . .

"Tê tê. . ."

Cự mãng trườn qua trườn lại rồi dừng lại trước cửa một hang động.

Người áo đen từ trên lưng mãng nhảy xuống, thân hình lao vào trong hang động, chớp mắt liền trở ra, giọng nói cũng trở nên âm trầm:

"Có người đang tìm kiếm bí địa của giáo ta, là ai?"

Bình Luận (0)
Comment