Người dịch: Whistle
"Khinh người quá đáng!"
Trong phòng ngủ, một vị phụ nhân mỹ mạo tỏ ra rất tức giận, mặt hiện xanh xám:
"Liền xem như nhi tử ta nói năng lỗ mãng thì chỉ cần giáo huấn một chút là được, ả Đổng Tiểu Uyển sao dám nặng tay đến mức này?"
"Xương cốt đều bị gãy tận mấy cái. . ."
Nói đến chỗ này giọng liền nghẹn ngào, đôi mắt đẹp rưng rưng:
"Vân Minh, hiện giờ anh trai đệ không ở đây, Quân Động phải chịu ủy khuất như vậy, phải dựa vào đệ làm chủ rồi!"
"Đại tẩu." Phương Vân Minh nhíu mày, không vui nói:
"Đừng trách đệ nói chuyện khó nghe, sở dĩ Quân Động rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay là do đại tẩu nuông chiều nó quá mức."
"Lần này bị giáo huấn một lần chưa chắc không phải là chuyện tốt."
"Cái gì?" Phụ nhân sững sờ, trừng lớn hai mắt nhìn thẳng tới:
"Phương Vân Minh, ngươi có ý gì, chất tử của mình bị người ta đánh trọng thương, ngươi không nói đỡ cho mà ngược lại còn bỏ đá xuống giếng!"
"Ta. . . Ngươi. . ."
Phụ nhân nói năng lộn xộn, trong lúc nóng giận bèn trực tiếp cầm chung trà bầu rượu bên cạnh ném tới.
"Đại tẩu." Phương Vân Minh lách mình né qua, vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Người động thủ là Đổng Tiểu Uyển, là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với quý nhân ở Lục phủ."
"Đừng nói là ta, cho dù hôm nay đại ca ở chỗ này, chúng ta cũng chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này."
Phương Vân Minh nói bằng giọng điệu thành khẩn, nhưng lại không thể nói thông một ả phụ nhân đang đau lòng con trai của mình.
"Mất mặt xấu hổ. . ."
"Chất tử của mình bị người ta đánh mà còn phải ăn nói khép nép, ta chưa bao giờ gặp được một tên phế vật như vậy!"
"Nếu ngươi đã không động thủ, vậy thì ta tự mình tìm người xuất thủ, nhất định phải đòi lại công đạo cho con trai ta!"
"Đại tẩu." Phương Vân Minh há miệng, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, vừa đúng lúc này thì quản gia lại dẫn một người tiến vào:
"Nhị gia, Vạn đại phu tới."
"Mau mau mời đến!"
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên tay cầm hòm thuốc, dáng người hơi mập, có để râu ba tấc bước vào trong phòng.
Sau khi chào hỏi hai người một tiếng liền tiến tới bên cạnh giường ngồi xuống.
Chẳng biết tại sao, người này vừa tiến đến thì bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên có chút quỷ dị, Phương Vân Minh thì đang khom người xuống, khách khí có hơi quá phận.
Phụ nhân thì càng cúi đầu, dường như đối với người tới có một ít mâu thuẫn, hoặc có lẽ là e ngại, khác hẳn với thái độ ngang ngược càn rỡ vừa rồi, không kêu một tiếng.
"Ngô. . ."
Sau khi bắt mạch, Vạn đại phu trầm ngâm một chút rồi nói:
"Cực Huyền Kình, Kình lực cương mãnh, nhập thể đoạn cốt thúc mạch, may mà người hạ thủ không có ý định hạ sát thủ."
"Lấy Tục Cốt cao thoa ngoài da, dùng thêm Trường Nhứ đan, hai ba tháng thời gian hẳn là có thể khôi phục lại."
"Làm phiền Vạn đại phu." Phương Vân Minh nhẹ nhàng thở ra, chắp tay khách khí với đối phương:
"Những ngày này còn phải làm phiền Vạn đại phu thi dược."
"Hẳn là." Vạn đại phu cười nhạt một tiếng:
"Nếu như chúng ta đã đạt thành giao dịch, chuyện của Phương gia cũng chính là chuyện của ta, không cần khách khí như thế."
"Viên này là Trường Nhứ đan, lấy nước ấm tống phục, một ngày một viên." Ông ta lấy ra một bình đan dược từ trong hòm thuốc rồi đưa tới, lại nói:
"Đợi chút nữa ta sẽ phối thêm một chút dược cao."
"Đa tạ."
"Tạ ơn Vạn đại phu."
Phương Vân Minh và phụ nhân nói lời cám ơn rồi tiễn đối phương ra ngoài phòng, đồng thời hỏi thăm các chi tiết dùng dược.
Trong phòng.
Phương Quân Động nằm ở trên giường với vẻ mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt, cắn chặt hàm răng, vẻ giận dữ trong mắt giống như thực chất.
"Lưu bá!"
"Lão nô tại." Quản sự trong phòng nghe tiếng bèn tiến lên:
"Thiếu gia có việc?"
Hai gò má Phương Quân Động run rẩy, gầm nhẹ nói: "Ta muốn ả nữ nhân kia sống không bằng chết!"
"Thiếu gia." Lưu bá lộ vẻ khó xử:
"Ngài cũng nghe rồi, vị Đổng Tiểu Uyển kia không phải người bình thường, không nói chuyện lão nô căn bản không làm được, cho dù có thể làm được thì sợ là nhị gia cũng sẽ không đáp ứng."
"Không." Phương Quân Động nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
"Ta nói chính là ả Tần Thanh Dung kia, đúng rồi. . . , còn có tên đệ tử họ Mạc của phái Linh Tố nữa, ta muốn hai người bọn họ sống không bằng chết, nếu không sẽ khó giải mối hận trong lòng ta!"
"Chuyện này. . ." Sắc mặt Lưu bá khẽ biến:
"Tần Thanh Dung chỉ là một giới tiểu thương, chuyện cũng không khó, nhưng mà hình như vị Mạc đại phu này có thanh danh không nhỏ."
"Vậy thì cứ chộp con ả họ Tần tới đây trước!" Phương Quân Động mở mắt gầm thét, hai tay liều mạng đập vào ván giường:
"Đưa ả ta tới chỗ này, ta phải giáo huấn ả cho tốt, để ả ta biết được hạ tràng khi đắc tội với bản thiếu gia."
"Nhanh, nhanh đi!"
Gã ta liên tục gầm thét, làm cho trong lòng Lưu bá rối loạn, vội vã gật đầu:
"Vâng, vâng."
"Lão nô lập tức an bài người đi làm."
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa phòng mở ra, Vạn đại phu bước đến, ông ta nhìn Phương Quân Động rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Phương thiếu gia, hiện giờ ngươi đang bị thương trên người, không thể tức giận, nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù là linh đan diệu dược cũng là vô dụng."
Hai gò má Phương Quân Động co rúm, từ trước đến giờ tính tình của gã đều rất ngạo mạn, lúc này lại cưỡng chế lửa giận trong lòng, gật đầu nói:
"Vạn tiền bối nói đúng."
Rồi lại nghiêng đầu nói tiếp:
"Lưu bá, còn không mau đi!"
Lưu bá do dự, chẳng qua khi nhìn thấy hai mắt giận dữ của Phương Quân Động liền nhẹ gật đầu:
"Vâng, lão nô lập tức. . ."
"Sát khí!"
Vạn đại phu vừa mới ở trước người Phương Quân Động thì nay lại đột nhiên sắc mặt phát lạnh, ngẩng đầu nhìn lên trên nóc nhà:
"Ai ở đó?"
Thứ nghênh đón ông ta là mạn thiên hàn quang.
Mười tám chuôi phi đao rơi xuống như mưa, những ánh hàn mang ngang dọc trên dưới, lại có ánh sáng nhu hòa mờ mịt như thiên nữ tán hoa.
"Bành!"
Một cái lỗ trên nóc nhà bắn ra mạn thiên phi vũ, bụi đất tràn ngập tứ phương.
"Thiếu gia cẩn thận!"
"Thật can đảm!"
Tiếng rống như sấm vang lên cùng một lúc.
Vạn đại phu, Lưu bá đồng thời hành động, ổn thủ một phương, đánh bay tất cả phi đao ra ngoài.
"Hô!"
Sau phi đao có một người rơi xuống, thứ kèm theo là một quyền từ trên trời giáng xuống giống như lưu tinh trụy địa.
Quyền xong, thiên địa tối sầm lại, một cỗ uy áp kinh khủng rơi vào trên thân ba người.
"Đại Hắc Thiên Quyền pháp!" Vạn đại phu mở mắt ra, song chưởng nghịch thế giương lên:
"Ngươi là người của Hắc Sát giáo?"
"Bành!"
Quyền chưởng tương giao, kình khí bắn ra bốn phía, người tới nhảy lên không trung, sàn nhà dưới chân của Vạn đại phu cũng bị nổ tung.
"Hắc Sát chân thân!"
Sắc mặt Vạn đại phu lại thay đổi:
"Rốt cuộc thì các hạ là ai, chuyện xảy ra ở Hắc Sát giáo không liên quan gì đến bọn ta, là do Tề giáo chủ khư khư cố chấp, không oán được bọn ta."
"Hừ!" Người tới thân mặc hắc bào, nghe vậy hừ lạnh:
"Nhận lấy cái chết!"
Thân ở giữa không trung, hắn vung tay áo, một vòng đao mang tràn ngập sát ý nhô ra, chém tới.
"Tu La đao!"
Sắc mặt Vạn đại phu ngưng tụ, năm ngón tay biến thành trảo nghiêng tay khẽ chụp, thân như diều hâu lượn vòng di chuyển trong căn phòng ba thước này.
"Đinh. . ."
Trảo đao chạm vào nhau, phát ra tiếng động kim thiết giao kích.
Chân khí ngoại phóng!
Chỉ trong nháy mắt, Võ kỹ, thực lực mà người này hiển lộ cũng là người nổi bật trong hàng ngũ Nhị lưu.
Thậm chí có thể so với Nhất lưu cao thủ!
Nhưng sau một khắc, hai mắt Vạn đại phu co rụt lại, hạ thể nhanh chóng lùi lại, va đổ vách tường phía sau.
Một vòng kiếm quang nở rộ mắt ông ta, vầng sáng này giống như chỉ có giữa thiên địa, xẹt qua hai trượng.
"Sát chiêu Tu La đao, Tụ Lý Càn Khôn?"
Một thức này rất giống với chiêu thức trong truyền thuyết, nhưng dường như lại có chút khác nhau, cũng làm cho Vạn đại phu nhíu mày.
Mà trong nháy mắt đó, kiếm quang này đã lướt qua cổ họng của Lưu bá.
Sau khi Vạn đại phu lấy lại tinh thần, chuẩn bị phản công thì người tới liền ném gã Phương Quân Động đang nằm trên giường sang, nhờ vào đó mà ngăn được bước chân của ông ta.
"Bành!"
Ông ta vừa mới tiếp được Phương Quân Động, trên người đối phương liền truyền đến một cỗ nội kình tiềm ẩn, trực tiếp nổ tung ở bên trong cơ thể.
"Phốc!"
Cổ họng Phương Quân Động ngòn ngọt, miệng phun tiên huyết tại chỗ, trong máu xen lẫn những mảnh vỡ nội tạng, thần tiên cũng khó cứu.
Mà Vạn đại phu cũng bị chấn một cái, không thể không dừng bước, trơ mắt nhìn đối phương thi triển khinh công bỏ chạy.
"Ai?"
"Lớn mật cuồng đồ, lại dám xông vào biệt viện của Phương gia!"
"Ngăn hắn lại!"
Bên trong viện liên tục vang lên những tiếng rống, nhưng mà người xuất thủ động tác mau lẹ, một kích không trúng liền lập tức chạy trốn.
Hơn nữa khinh công và phương pháp ẩn nấp của hắn cực kỳ cao minh, thân hình thoắt một cái liền lách mình vào chỗ tối không thấy tăm hơi.
Chỉ có vài vị cao thủ là có thể miễn cưỡng đuổi theo.
"Vạn đại phu, xảy ra chuyện gì?"
"Con ta!"
Lúc này, Phương Vân Minh và phụ nhân cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình huống ở nơi này thì sắc mặt liền thay đổi.
Phương Quân Động đã hoàn toàn không còn khí tức, làm cho ả phụ nhân khẽ run rẩy, trực tiếp ngã xuống mặt đất, kêu gào khóc lớn.
"Nhìn vào công pháp thi triển thì chắc là người của Hắc Sát giáo." Ánh mắt Vạn đại phu lấp lóe:
"Không biết tại sao lại tìm tới nơi này."
"Hắc Sát giáo?" Phương Vân Minh sững sờ, ánh mắt nhìn qua mang theo vẻ phẫn hận nồng đậm:
"Cho nên, hắn vì các hạ mà tới?"
"Là ngươi, là ngươi!" Phụ nhân nghe tiếng liền ngẩng đầu, rống giận đánh tới:
"Là ngươi hại con ta!"
"Hai vị." Vạn đại phu lách mình né qua, mặt không thay đổi mở miệng:
"Không chừng đối phương cũng vì Phương thiếu gia, dù sao nếu muốn giết Vạn mỗ thì tu vi của hắn còn yếu một chút."
"Mặt khác. . ."
"Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là tìm được người đó, nếu không vạn nhất lầm chuyện của chúng ta, sợ là đối với người nào cũng không tốt!"
". . ." Phương Vân Minh nắm chặt hai tay, cắn chặt hàm răng.
"Nhị gia."
Không bao lâu sau, có hộ vệ đuổi theo hồi bẩm:
"Khinh công của người đó quá lợi hại, sau khi chạy tới gần Vạn Quỳnh lâu liền biến mất không thấy tăm hơi, nơi đó có quá nhiều người, chúng thuộc hạ cũng không có cách nào điều tra."
Mặt Phương Thiên minh âm trầm, cúi đầu nửa ngày, mới bất lực phất tay:
"Báo nha môn, liền nói chúng ta gặp phải dư nghiệt Hắc Sát giáo, đồng thời chuẩn bị hậu sự cho Quân Động, truyền tin cho đại ca."
"Rõ!"
"A. . . , con ta!"
Phụ nhân khóc lớn.
. . .
Vạn Quỳnh lâu.
Đèn đuốc sáng trưng, rượu thịt phiêu hương.
"Sư đệ, đệ đi đâu vậy, lâu như vậy mới trở về." Thấy Mạc Cầu bước vào, Tần Thanh Dung liền vội vàng đứng dậy đón:
"Ta đang muốn cám ơn đệ, nếu không phải đệ mời Đổng cô nương thì sợ là bên phía Phương di sẽ khó làm, người của Phương gia cũng sẽ không buông tha cho ta."
"Bên dưới có một vị nhạc sĩ đàn khúc rất hay, nghe nhập thần, bất tri bất giác liền ở lâu một chút." Mạc Cầu cười nhạt:
"Ta uống một chén, coi như bồi tội."
Nói xong hắn bèn nâng chén một hơi uống cạn, đặt chén xuống, đôi tay run lên không dễ dàng phát giác.
Dù sao thì hắn cũng mới vừa học Công pháp trên Hắc Sát Bảo Lục, vả lại còn không nhờ vào hệ thống, uy lực có hạn, chỉ biết được mấy chiêu.
Nếu như không phải đánh cho đối phương trở tay không kịp, lần này về được hay không còn là hai chuyện.
May mà hết thảy thuận lợi.
"Sư tỷ." Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu nghiêng người mở miệng:
"Ngày mai ta muốn về Dược cốc gặp mặt Đổng trưởng lão, nếu không sư tỷ cũng đi chung đi, bên phía Phương gia liền từ bỏ đi!"
"Hả?" Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung thiểm động, chậm rãi gật đầu:
"Cũng tốt, ta đang muốn cám ơn Đổng cô nương."