Người dịch: Whistle
Trong rừng.
Một vài người áo đen tập hợp lại một chỗ.
"Công tử." Một người ôm quyền chắp tay:
"Phía trước chính là quan đạo, đến lúc đó lại ra tay thì sợ là sẽ gặp phải một chút phiền phức."
"Không sao." Trên cây, một vị công tử áo trắng nhẹ nhàng khoát tay:
"Nhiếp Vạn Lý đã trúng Tuyệt Tâm chỉ của ta, độc kình nhập thể, muốn cứu được lão ta tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản."
"Một tên Mạc Cầu nhỏ nhoi. . ."
"Hừ!"
Gã hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu khinh thường.
"Công tử." Người áo đen mắt chần chờ rồi nói:
"Ti chức nghe nói, vị Mạc thần y này tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng y thuật lại rất tinh xảo, có năng lực diệu thủ hồi xuân, được ca tụng là người có thiên phú y đạo cao nhất của phái Linh Tố trong vài chục năm nay, vạn nhất. . ."
"Không có vạn nhất!" Sắc mặt của gã công tử áo trắng trầm xuống:
"Thiên phú y đạo cao nhất của Phái Linh Tố trong mấy chục năm? Hắn mà cũng xứng sử dụng cái danh hiệu này sao?"
"Lại nói."
Gã nhếch miệng:
"Coi như họ Mạc có thể cứu được Nhiếp Vạn Lý, không cần chúng ta xuất thủ, cũng sẽ tự có người không đáp ứng!"
"Vâng."
Người áo đen nghe vậy liền cúi đầu.
"Phái Linh Tố, Mạc Cầu." Đứng trên ngọn cây nhìn đội xe ngựa đi vào quan đạo, ánh mắt công tử áo trắng thiểm động:
"Ta ngược lại muốn xem thử, ngươi vị thần y này, có thể giải được môn Tuyệt Tâm chỉ đã hơn hai mươi năm chưa từng xuất thế của ta hay không!"
. . .
"Xuy!"
Trương Tử Lăng vung nhẹ dây thừng, xe ngựa liền ngừng lại, Hứa Việt ở bên cạnh đã liền xuống ngựa rèm xe vén lên.
"Mạc đại phu, đã đến rồi."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, dưới sự hộ tống của hai người, phủ thêm áo choàng màu mực bước xuống xe ngựa.
Tuy rằng trong cái tên Hắc Sát chân thân có một chữ hắc, nhưng khi tu hành càng sâu thì làn da ngược lại trở nên ngày càng trắng nõn.
Tướng mạo của Mạc Cầu thường thường không có gì lạ, bây giờ đột nhiên trắng ra thì cũng không tốt lắm, lộ ra vẻ rất là yếu đuối.
Dưới sự bảo vệ thận trọng của hai người hộ vệ thì càng giống như một búp bê sứ đụng vào là nát, ngược lại có thể che giấu lực bộc phát kinh người của hắn, dù cho hai người Trương Tử Lăng, Hứa Việt cũng không biết thực lực sâu cạn của hắn.
Mạc Cầu đứng ở trước cửa trang viên ngẩng đầu.
Nhiếp Gia trang, ở trong Đông An phủ cũng có danh tiếng không nhỏ, Đại trang chủ Nhiếp Vạn Lý, Nhị trang chủ Nhiếp Hoành Hành đều là cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm, Tứ trang chủ Nhiếp Hải thì rất khéo léo, quảng giao tứ phương hào kiệt, nhân khẩu giai bi.
Trang viên này có diện tích bao la, nghe nói vốn là một cái thôn trại, sau này Nhiếp thị quật khởi, cuối cùng xây thành như hiện giờ.
Bên trong không dưới mấy trăm hộ, hơn ngàn người, người người tập võ, thế lực không thua gì Phú Quý sơn trang ở phụ cận.
"Mạc huynh." Nhiếp Vinh tung người xuống ngựa, dẫn đường ở phía trước:
"Mau mời vào!"
Đồng thời còn hét lớn vào trong nội viện:
"Người tới, mau đi thông tri Tứ thúc, mẫu thân, nói với bọn họ là Mạc đại phu đã tới."
"Không cần như thế." Mạc Cầu khoát tay:
"Xem bệnh quan trọng, không cần lao sư động chúng, Nhiếp huynh vẫn là mau dẫn ta đi xem thử vết thương của Nhiếp trang chủ như thế nào rồi."
Nhiếp Vinh cũng là thanh niên tài tuấn, tuổi vừa mới hai lăm hai sáu, đã có thể Chân khí ngoại phóng, còn giao du rộng lớn.
Tuy rằng so ra kém hơn nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, nhưng ở thế hệ tuổi trẻ, y cũng thuộc về nhân vật có danh khí.
Kết bạn với Mạc Cầu cũng là chuyện đương nhiên.
"Được."
Nhiếp Vinh đáp lời, phất tay đuổi tôi tớ ở đằng trước đi, sải bước vào trong hậu viện.
Mới vừa vào hậu viện liền thấy Nhiếp Tứ gia Nhiếp Hải mang theo vài người lo lắng đến đón.
Mấy người gặp qua, cũng không nói hai lời, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Không tới một ngày, thân thể hôn mê bất tỉnh của Nhiếp trang chủ đã xuất hiện tình trạng chống đỡ hết nổi, mái tóc khô héo, làn da khô quắt.
Nhìn vào giống như một vị lão giả tinh khí tổn hao quá nhiều, đã không còn phong thái giống như trước kia.
Trước đó vài ngày Mạc Cầu còn gặp qua đối phương ở trên một yến tiệc, lúc đó Nhiếp Vạn Lý mặt phiếm hồng quang màu da hồng nhuận, hoàn toàn khác biệt với hiện giờ.
"Làm sao lại như vậy?" Nhiếp Vinh thì càng biến sắc:
"Cha con. . ."
Y mới đi không được bao lâu, chỉ là gọi người tới đây mà thôi, người nằm trên giường bệnh lại biến hóa to lớn như vậy?
"Lão hủ cũng không biết vì sao." Trên mặt Tiền lão hiện vẻ đắng chát, cúi đầu nói:
"Sau khi thi triển Phong Mạch châm, tình huống trong cơ thể của trang chủ tuy rằng ổn định, nhưng thân thể lại giống như bị người rút tủy bạt gân, trông rất gầy gò."
"Ta xem tình huống một chút trước." Mạc Cầu cởi áo choàng ra, Trương Tử Lăng ở bên cạnh lập tức đưa tay tiếp nhận.
"Đúng rồi, người không liên quan đi ra ngoài trước, lưu mấy người ở chỗ này là được."
"Vâng."
Nhiếp Tứ gia đáp ứng, phất tay để những người khác lui ra, chỉ còn lại ông ta, Nhiếp Vinh và Tiền lão.
Mạc Cầu ngồi bên chiếc giường, lấy tay bắt mạch cho bệnh nhân, sau một khắc lông mày của hắn liền nhíu lại.
Chần chờ một chút, hắn đưa tay cởi bỏ phần áo trước ngực bệnh nhân, vung tay lên, mấy cây ngân châm đâm vào yếu huyệt.
"XÌ.... . ."
Ngân châm nhập thể, lồng ngực của bệnh nhân chợt hiện từng tia từng tia bạch nhãn, một mảnh màu đỏ thắm quỷ dị bị che giấu cũng đập vào mi mắt.
"Cái này là. . ." Nhiếp Tứ gia tiến lên một bước, hơi biến sắc mặt:
"Chưởng ấn!"
"Chưa hết" Mạc Cầu lắc đầu, chỉ nhẹ vào chính giữa chưởng ấn, trầm giọng nói:
"Nơi này nhìn như bình thường, nhưng da thịt bên trong đã thối nát, hẳn là bị người điểm trúng một chỉ từ chính diện."
Nói đến chỗ này, trên mặt hắn lại xuất hiện quái dị:
"Cái này. . . Có chút kỳ quái."
"Chính diện?" Nhiếp Vinh sững sờ:
"Lấy thực lực của cha ta thì làm sao có thể bị người liên tiếp đánh trúng một chưởng một chỉ vào chính diện được, chẳng lẽ người hạ thủ lại là Tiên Thiên cao thủ?"
"Không có khả năng." Nhiếp Tứ gia lắc đầu:
"Nếu như là Tiên Thiên thì đại ca sao có thể trốn về được?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, lắc đầu lướt qua chuyện này không đề cập tới:
"Trúng trưởng ở chỗ này thì không quan trọng, nhưng mà một chưởng này đầu tiên là công phá hộ thân Kình lực của Nhiếp trang chủ, một chỉ lại nội tàng hỏa độc, trực tiếp công kích tâm mạch, đây mới là nguyên nhân căn bệnh của Nhiếp trang chủ."
"Khó trách!" Tiền lão ở bên cạnh chợt vỗ tay:
"Ta nói làm sao không tìm được nguyên nhân bệnh, không ngờ vậy mà ở nơi này, không biết Mạc đại phu có biện pháp chẩn trị không?"
Mặt mũi lão ta tràn đầy nếp uốn, râu tóc trắng bệch, sớm đã qua tuổi một giáp, lúc này khi đối mặt với Mạc Cầu tuổi còn quá trẻ lại vô thức xoay người thỉnh giáo.
Mạc Cầu thu hồi nhãn thần, lâm vào trầm tư, một lát sau mới nói:
"Biện pháp thì có, chẳng qua muốn trừ tận gốc sợ là cần Nhiếp trang chủ tự mình đi Dược cốc một chuyến."
"Chuyện này không sao!" Tinh thần Nhiếp Vinh chấn động:
"Còn xin Mạc huynh thi triển diệu thủ, trước tiên cứu tỉnh gia phụ lại nói, đợi bệnh tình ổn định rồi chúng ta liền đi Dược cốc."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Tử Lăng, lấy Tuyết Phách đan, Quyết Kim tán, hộp kim châm số ba tới."
"Nhiếp huynh, làm phiền chuẩn bị một cái dược lô, ta cần phải nấu dược liệu, tốt nhất chuẩn bị thêm một chút nhân sâm loại tốt nhất."
"Rõ!"
"Vâng."
Mấy người này vội vàng bận bịu, công việc lu bù, chỉ có Hứa Việt phát hiện được sắc mặt của Mạc Cầu hiện lên một chút không đúng.
Đợi khi sử dụng hết thuốc, ba người đi vào sảnh nghỉ ngơi, hắn mới nhỏ giọng mở miệng:
"Mạc đại phu, có phải là có nơi nào không đúng không?"
"Chỗ không đúng có nhiều lắm." Mạc Cầu lắc đầu, trước nhấp ngụm trà nóng, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
"Lấy thực lực của Nhiếp trang chủ, bị nhân đánh trúng trực diện, mà thực lực của người hạ thủ có khả năng còn không bằng ông ta, nếu không thì vết thương sẽ không như vậy, mà như vậy liền rất không hợp lý."
"Ngươi cảm thấy, nguyên nhân vì sao?"
"Nha!" Dù sao Hứa Việt cũng là vị lão giang hồ, không giống với Trương Tử Lăng ở bên cạnh đang tỉnh tỉnh mê mê, liền nói thẳng:
"Nhiếp trang chủ cũng không ngờ là người kia sẽ ra tay với mình, cho nên mới sẽ như vậy?"
"A!"
Trương Tử Lăng nghe vậy giật mình, không nhịn được che miệng lại.
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Bất quá, đây là việc nhà của bọn họ, không có quan hệ gì với chúng ta, không thấy vị Nhiếp Tứ gia kia biết rõ lý này nhưng căn bản không tiếp gốc rạ sao."
"Quan trọng nhất chính là. . ."
Hắn đặt chung trà xuống, mặt lộ vẻ suy tư:
"Một chỉ mà Nhiếp trang chủ trúng phải, rất có thể khả năng chính là Tuyệt Tâm chỉ đã sớm thất truyền của Phái Linh Tố chúng ta!"
"Hả?"
"A!"
Hai người biến sắc.
Hứa Việt còn liếc xung quanh một vòng, mới nhỏ giọng nói:
"Tuyệt Tâm chỉ, chẳng lẽ Mạc đại phu muốn nói là vị kia. . ."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Hơn hai mươi năm trước, được vinh dự là đệ nhất thiên tài trong Dược cốc, sau này phản bội Phái Linh Tố - Tôn Tuyệt Tâm."
Cái tên này vẫn luôn là một cấm kỵ trong Dược cốc, nếu như không phải Mạc Cầu đọc nhiều quần thư trong Vạn Quyển lâu thì sợ là còn không biết chuyện liên quan tới người này.
Liền ngay cả Tuyệt Tâm chỉ này cũng là vào nửa năm qua hắn lật khắp y điển, đồng thời mượn nhờ hệ thống cảm ngộ dược lý, mới may mắn biết được.
Trương Tử Lăng thì cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Không phải gã ta đã chết rồi sao?"
Nàng tuổi còn nhỏ, thậm chí còn chưa gặp qua người này, nhưng phụ mẫu của nàng lại sinh ra dưới bóng ma của người này, nàng lại được phụ mẫu dạy dỗ, nên trong lòng vẫn luôn e ngại với nhân vật tồn tại trong truyền thuyết này.
"Không." Hứa Việt lắc đầu:
"Người này không chỉ có y thuật cao minh, hơn nữa võ nghệ tinh xảo, tự sáng tạo ra lấy y đả thương người chi pháp không kém Vạn Độc nhất mạch của Hắc Sát giáo, năm đó Dược cốc tổn thất nặng nề, cũng chỉ đuổi gã ta ra ngoài, không ai tận mắt nhìn thấy gã bỏ mình."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Vả lại, Tuyệt Tâm chỉ hiện giờ lại có chút khác với trong ghi chép, bên trong có giấu hỏa độc kình tồi phạt nhục thân, sợ là suy nghĩ năm đó của người này thật sự đã đại công cáo thành."
"Lấy Ngũ Độc nhập Ngũ Hành, lấy Ngũ Hành dung ngũ khí, lấy ngũ khí vận Ngũ tạng, không hổ là đệ nhất thiên tài của Dược cốc!"
"Vậy cũng không nhất định." Trương Tử Lăng bĩu môi:
"Mạc đại ca liếc mắt liền nhìn ra môn Tuyệt Tâm chỉ này, còn có biện pháp phá giải, hiển nhiên là lợi hại hơn gã ta nhiều."
"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười khẽ:
"Không giống, hẳn là người xuất thủ không phải là vị kia, nếu không thì chỉ kình cũng quá yếu, vả lại sở dĩ ta có thể giải được toàn do nhìn qua tiền nhân miêu tả, có kinh nghiệm, đơn thuần thiên phú thì ta không bằng hắn."
"Mạc đại phu không cần trường người khác chí khí."
Hứa Việt đối với câu này lại không cho là đúng, nửa năm qua, Y thuật mà Mạc Cầu triển lộ ra đã làm cho y và Trương Tử Lăng vui lòng phục tùng.
"Bất quá, chuyện này cần phải mau chóng hồi bẩm Dược cốc."
"Không sai."
"Mạc đại phu." Lúc này, Nhiếp Vinh vẻ mặt hưng phấn đi tới, nói:
"Tiền viện đã chuẩn bị kỹ càng yến hội, mời ngài nhập tiệc!"