Người dịch: Whistle
Đi dọc theo con đường chính ở nội thành, vượt qua một mảnh lâm viên có Phủ quân đóng giữ thì chính là Lục phủ.
Lục phủ có diện tích rộng lớn, Mạc Cầu đã sớm nghe danh, hôm nay lần đầu nhìn thấy, vẫn rất chấn động.
Khi nhìn từ trên cao thì có thể thấy được viện lạc trùng điệp phía trước, bởi vì sơn thủy nhân thể, cao thấp chập trùng, cho nên khó có thể thấy được biên giới.
Ở giữa là hồ Quỳnh Nguyệt, diện tích khoảng chừng hơn một trăm hécta, trên hồ có những hòn đảo tô điểm giống như tinh la kỳ bố*. (thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sắp xếp và phân bổ giống như các ngôi sao trên bầu trời và các quân cờ trên bàn cờ.)
E rằng diện tích của toàn bộ Lục phủ còn lớn hơn gấp hai lần diện tích của hai thành nam bắc cộng lại, có thể còn lớn hơn nữa!
Tuy Lục phủ đã truyền thừa mấy đời, nhưng truyền nhân huyết mạch chân chính ở chung một chỗ sợ rằng còn không đủ trăm người.
Thậm chí, càng ít hơn!
Đình đài lầu các, điện đường lân thứ, non sông tươi đẹp. . .
Ngói lưu ly, đèn bạch ngọc, dị thú quý hiếm, Linh thực phi cầm, có thể nói là cần gì có đó.
Dùng toàn lực của một phủ để nuôi dưỡng một gia tộc.
Sự phồn hoa đến cực hạn của Lục phủ làm cho Mạc Cầu mở rộng tầm mắt!
Cho dù là nô bộc ở đây cũng đeo vàng đeo bạc, ăn mặc giống như công tử tiểu thư con nhà giàu.
Với thân phận hiện giờ thì hắn không có tư cách đi cửa chính, chỉ đành cầm bảng hiệu chờ đợi, rồi sẽ có người dẫn vào từ một cái cổng hẹp.
Đi theo hai tên người hầu gần một canh giờ, Mạc Cầu mới ngừng lại trước một bến thuyền.
"Bên kia chính là Vân lâu, nơi mà ngươi phải đi." Một vị nữ tử đứng ở bên bờ rồi chỉ về phía một hòn đảo ở nơi xa, sau đó lại chỉ một chiếc thuyền nhỏ nằm cách đó không xa nói:
"Tự mình đi thuyền qua là được, đừng có đi loạn, nếu như phát hiện ngươi tới những nơi không nên tới, mặc kệ ngươi là người của thế lực nào thì cũng là tội chết!"
Đây là một ả nha hoàn có gương mặt xinh đẹp, xem như là hạ nhân cấp thấp trong Lục phủ, nhưng ngữ khí mà ả ta dùng để nói chuyện với Mạc Cầu ngữ lại là cao cao tại thượng.
Giống như ả ta đã chỉ hướng cho Mạc Cầu thì hắn phải thiên ân vạn tạ.
Một người khác thì không rên một tiếng, chỉ gật đầu phụ họa.
"Làm phiền."
Mạc Cầu cũng không nổi giận, nghe vậy liền chắp tay, điểm nhẹ dưới chân, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên trên thuyền.
Sau đó dưới chân phát lực, chân khí trong cơ thể dâng trào, hóa thành khí lãng cuồn cuộn, thôi động thuyền nhỏ lướt về phía trước.
Nếu như trước đây hắn sử dụng phương pháp này để di chuyển thì tất nhiên là sẽ rất là tốn sức.
Không nói chuyện có đủ tu vi chân khí hay không, cho dù hắn có toàn lực vận chuyển Chính Dương công thì cũng rất gian nan, còn không lưu loát.
Bây giờ tu hành Đại Hải Vô Lượng công, kinh mạch như giang hà, đan điền như biển cả, Chân khí tuần hoàn qua lại hai bên, vô hữu bất đạt.
Suy nghĩ khẽ động, từng đạo Chân khí xuyên qua lòng bàn chân tuôn ra.
Dòng nước bên dưới khuấy động, thuyền đi rất nhanh, dù là không có người chèo nhưng tốc độ lại nhanh như tên bắn.
Không bao lâu sau.
Mạc Cầu đã nhìn thấy một tòa lầu các rất cao ở trên hòn đảo, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không đợi thuyền ngừng lại, hắn lập tức đằng không bay lên, vượt qua khoảng cách hơn hai trượng rồi hạ xuống trên một khối đá.
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Phù Quang Lược Ảnh!
Thân hóa hư ảnh, tiếp đất im ắng, men theo con đường mòn trên đảo, không bao lâu sau hắn liền xuất hiện trước cổng một tòa lầu các.
Nơi đây cửa phòng mở rộng, lại không có người trông coi, thậm chí liền ngay cả khí tức của người sống cũng không có.
Mạc Cầu trầm tư một chút rồi cất bước đi vào bên trong, ngoại trừ từng dãy giá sách cao hơn một trượng, bên trong lại không có một ai.
"Có ai không?"
Hắn mở miệng lên tiếng, giọng nói quanh quẩn trong lầu các.
"Ở đây." Trong chỗ tối có một bóng người già nua đang chậm rãi bước ra, lắc đầu thở dài:
"Tại sao lại có người tới đây?"
Lão giả này có mái tóc trắng xoá, thân thể còng xuống, tay cầm một cây xà trượng, bước đi trông cực kỳ gian nan.
Tuy là giọng nói của ông lão này rất yếu ớt, thân hình lại tiều tụy, nhưng Mạc Cầu lại không dám khinh thường chút nào.
Người trông coi Vạn Quyển lâu ở Dược cốc có lẽ là tu vi không cao, nhưng người trông giữ ở nơi này thì không thể nào là người bình thường được.
Một hòn đảo lớn như vậy, trọng địa như vậy, khi đến đây lại không có người đi cùng, người tọa trấn nơi này có thể là người bình thường sao?
"Tiền bối." Mạc Cầu chắp tay:
"Vãn bối đến đây cầu bí tịch."
"Ừm."
Lão giả gật đầu, run rẩy ngồi xuống trên một chiếc ghế trúc, vươn bàn tay khô quắt ra:
"Lấy ra!"
"Vâng."
Mạc Cầu lấy ra một tấm Lệnh bài rồi vận kình đưa qua.
"Đát. . ." Lão giả lật nhẹ bàn tay già nua kia, tiếp nhận lệnh bài, nhìn sơ qua, lông mày không nhịn được chớp chớp:
"Phái Linh Tố, ngược lại là hiếm thấy."
Lão ta lắc đầu nói:
"Chỗ này của ta chỉ có Công pháp, Võ kỹ, nếu như thứ ngươi cần tìm là y thuật, tạp thư thì cần phải đi Vụ đảo."
"Lần này vãn bối đến đây để cầu Công pháp, Võ kỹ." Mạc Cầu vội vàng mở miệng.
"Ừm." Lão giả gật đầu, từ bên trong một ngăn tủ lấy ra một trang giấy, hỏi:
"Tên gì?"
"Mạc Cầu."
"Mạc Cầu, Mạc Cầu." Lão giả cầm bút chấm mực, nhỏ giọng thầm thì hai câu rồi ghi tên Mạc Cầu lên giấy:
"Người bên ngoài đến đây lấy đồ cũng không nhiều, ngươi lấy được tấm lệnh bài này cũng không dễ dàng gì nhỉ?"
"Vâng."
Mạc Cầu cười khổ.
Xác thực không dễ, với công lao mà hắn gom góp được, căn bản không đủ tư cách vào Lục phủ cầu Công pháp.
Sở dĩ có thể lấy được tấm lệnh bài, là vì hắn đã tốn hao cái giá cực lớn, mới từ trong tay Đổng Tịch Chu lấy được.
"Muốn cái gì?" Lão giả ngẩng đầu:
"Nội công tâm pháp? Hay là Võ kỹ?"
"Võ kỹ!" Mạc Cầu mở miệng.
Đại Hải Vô Lượng công đã là nội công tâm pháp đỉnh tiêm, vượt qua cả Dược Vương bảo điển, lại tìm thứ tốt hơn thì rất không có khả năng.
Cực Huyền kình của Đổng Tiểu Uyển cũng xuất từ Lục phủ, nhưng luận phẩm giai cũng chưa chắc đã vượt qua Đại Hải Vô Lượng công.
Phương diện Khinh công thì hắn cũng không thiếu.
Duy chỉ có Võ kỹ thì tương đối yếu một chút.
Lão giả cũng không kỳ quái, tiếp tục hỏi:
"Muốn Võ kỹ gì?"
"Cái này. . ." Mạc Cầu chần chờ một chút, thử mở miệng hỏi:
"Vãn bối có thể chọn môn công pháp có uy lực mạnh nhất sao?"
"Ách?" Lão giả đầu tiên là sững sờ, lập tức mặt mo liền cười thành một đóa hoa cúc, híp mắt nói:
"Đương nhiên là có thể!"
"Bất quá, môn công pháp có uy lực mạnh nhất có rất ít người chọn, cũng không phải là không có đạo lý."
"Nha." Mạc Cầu mở miệng:
"Vì sao?"
Nếu là chỉ bởi vì khó học thì hắn cũng không để ý.
"Là vầy!" Lão giả nghiêng đầu, khẽ tay vẫy, có bốn quyển bí tịch ở trên giá sách xa xa liền tự động bay tới.
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Cách không thủ vật, với tu vi hiện giờ hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển, nhưng mấy quyển thư tịch trước mắt này đều bay từ khoảng cách mấy trượng tới đây.
Có một quyển còn cách hai người chừng hai ba mươi mét!
Sợ là cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm cũng không có được tu vi cao thâm như vậy!
Tiên Thiên?
Tâm niệm chuyển động, biểu lộ trên mặt Mạc Cầu càng nghiêm túc hơn.
Lão giả cầm lấy một quyển sách, nói:
"Quyển này tên là Ma La Thánh thủ, đến từ một vị tà tăng ở Dự châu của một trăm năm trước, chưởng kình quỷ dị, có thể toái vạn vật, nghe nói vào lúc người này toàn thịnh thì một chưởng có thể đánh nát Huyền thiết."
Mạc Cầu nghe vậy liền nhướng mày.
Huyền thiết còn có danh xưng là không thể phá vỡ, chỉ khi dùng nhiệt độ cao để dung luyện thì có lẽ sau mười mấy ngày mới có thể hòa tan.
Chỉ bằng vào chưởng lực mà có thể đánh nát Huyền thiết?
Sợ là ngay cả Tiên Thiên cao thủ cũng có thể giết là chết, sát là vong, hắn bèn lập tức mở miệng hỏi:
"Thiếu hụt là gì?"
"Thiếu hụt là, tu hành môn công này cần một loại linh hỏa, một loại linh hỏa chỉ có trong truyền thuyết." Trên mặt lão giả giống như cười mà không phải cười nói:
"Nếu không có linh hỏa thì môn này chỉ có thể coi là một môn chưởng pháp không sai."
Sắc mặt Mạc Cầu cứng đờ, tất nhiên hắn là không có cái thứ được gọi là linh hỏa kia rồi, chỉ có thể nhìn sang ba quyển bí tịch khác.
"Quyển này tên là Kiếp Mạch Kình." Lão giả lơ đễnh cầm lấy cuốn bí tịch thứ hai rồi nói:
"Không thể tra ra lai lịch, chẳng qua người tu luyện thành công lần gần nhất đã là bảy mươi năm trước, người đó dựa vào môn công này đã kích sát một vị Tu Tiên giả."
"Cái gì?" Mạc Cầu giật mình.
"Ngươi không nghe lầm." Lão giả nhún vai, nói:
"Chuyện này xác thực kinh người, cũng chính vì vậy nên nó mới xem là một trong những môn võ kỹ có uy lực lớn nhất trong Vân lâu."
"Chẳng qua khi tu luyện môn võ kỹ này càng lợi hại thì tuổi thọ sẽ càng ngắn, sau khi người cuối cùng kia một kích đánh chết Tu Tiên giả thì bản thân người này cũng đã bỏ mình tại chỗ."
"Mặt khác. . ."
Lão giả nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Tu hành môn võ kỹ này còn cần phải tiếp nhận một nỗi thống khổ cực kỳ gian nan, hơn nữa có thể tu thành hay không lại là một chuyện khác."
". . ." Mạc Cầu há miệng, chỉ vào hai quyển còn lại, trong lòng thì đã hi vọng xa vời:
"Vậy, hai quyển này như thế nào?"
"Huyền Băng Vô Cực thương!" Lão giả cầm lấy một quyển, mặt lộ vẻ cảm khái:
"Môn thương pháp này thì lại không có tác dụng phụ gì, nhưng nhất định phải phối hợp với Băng Huyền Thần thương trong truyền thuyết thì mới có thể phát huy hết uy lực, nếu không chỉ có thể được xem như một môn thương pháp tinh diệu."
"Vô Định kiếm, tuyệt học của Vô Định lão nhân vào bảy mươi năm trước, khi đại thành thì một kiếm có thể định càn khôn, đương thời Vô Định lão nhân được xưng là đệ nhất cao thủ trong hàng ngũ Tiên Thiên."
"Môn võ kỹ này không cần ngoại vật, nhưng thứ cần thiết lại càng thêm hà khắc, đó chính là ngộ tính!"
Lão giả than nhẹ:
"Bảy mươi năm qua, có không ít người mượn đọc quyển sách này, không có người nào không phải là hạng người kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà chỉ có sáu người tu thành, đại thành thì càng không có người nào."
"Mà sáu người tu thành kia bởi vì lãng phí quá nhiều thời gian vào môn võ kỹ này, cho nên chẳng làm nên trò trống gì."
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
"Người trẻ tuổi, ngươi muốn học nó sao?" Ánh mắt lão giả nhìn như phiêu hốt, nhưng mà thật ra mọi cử động của Mạc Cầu đều chưa từng thoát được cảm giác của lão ta, thấy thế bèn cười nhẹ một tiếng, cũng không có mở miệng cự tuyệt, nói:
"Võ đạo một đường, nhất bộ nhất khảm, rất nhiều người tập võ gian nan bôn ba, người có sở thành lại là vạn không được một."
"Nhưng mà. . ."
Lão ta ngẩng đầu, hai mắt hơi sáng lên:
"Những nhân vật thành danh chân chính đều là trước học tiền nhân, sau lại căn cứ vào tình huống của bản thân mà lập võ đạo."
"Cho nên."
Lão giả đưa qua Vô Định kiếm, nói:
"Học nhân giả tử, học kỷ giả hoạt*, chỉ có võ công của bản thân mình mới là võ công có uy lực mạnh nhất!"
(*Học hỏi, nghiên cứu và đúc kết kinh nghiệm từ sáng tạo của người khác để hình thành cá tính và đặc điểm của riêng mình thì sẽ mạnh hơn những ai bắt chước, sao chép sáng tạo của người khác một cách mù quáng.)
Mạc Cầu nghiêm mặt nói:
"Vãn bối thụ giáo!"