Người dịch: Whistle
"Ta nghe nói sư tỷ định thu một vài đứa bé làm nghĩa tử?" Trong phòng, Mạc Cầu nghiêm mặt nhìn về phía Tần Thanh Dung:
"Tốt nhất là sư tỷ nên nghĩ cho rõ rồi mới quyết định, một khi quyết định chuyện này rồi thì sau này muốn lấy chồng cũng sẽ rất phiền phức."
"Trên người của ta mang theo trách nhiệm của hai nhà Tần, Hứa, nhất định phải lưu lại hậu nhân cho hai nhà này." Tần Thanh Dung mặt không đổi sắc, nói:
"Có bao nhiêu người sẽ cho phép huyết mạch của mình đổi họ chứ, hơn nữa còn là hai lần nữa."
"Nam nhân mà ta xem trọng thì sẽ không đáp ứng, người nguyện ý đăng môn ở rể thì ta lại chướng mắt."
"Nhưng mà chuyện này cũng quá sớm một chút." Mạc Cầu nhíu mày:
"Sư tỷ còn trẻ, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chuyện này có thể đợi khi tuổi già rồi tính."
"Chuyện sau này, ai có thể nói trước được." Tần Thanh Dung cúi đầu, dừng một chút, rồi nói sang chuyện khác:
"Sư đệ cũng biết, ta không có bao nhiêu bằng hữu ở Đông An phủ này, ngoại trừ Tiểu Uyển, Linh tỷ, thì cũng chỉ có Thanh muội của Nhạc gia."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.
Tần Thanh Dung ngẩng đầu:
"Dường như Nhạc gia có việc gì đó cần nhờ đến ngươi, Thanh muội đã đăng môn bái phỏng mấy lần, đều nói mấy lời này."
"Vì chuyện này, Nhạc gia còn đưa cho ta không ít chỗ tốt, dựa vào quan hệ của ta và Thanh muội, nàng vốn không cần phải như vậy."
"Cho nên chuyện này hẳn là rất quan trọng!"
"Ta hiểu rồi." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Ta sẽ nghiêm túc cân nhắc."
"Không." Tần Thanh Dung lắc đầu:
"Nói cho đúng là, nếu như chuyện này đáng giá bọn hắn bỏ ra nhiều tài lực như vậy thì đệ cũng không cần phải quan tâm đến ta."
"Nên như thế nào thì cứ như thế ấy!"
Mạc Cầu ngẩng đầu, trong mắt có kinh ngạc, sau đó liền chậm rãi gật đầu.
"Vậy ta để bọn hắn vào đây?"
"Được."
Nàng rời đi không lâu liền thấy Nhạc Định Sơn để râu ba tấc, vầng trắng trắng bệch tiến vào.
"Mạc thần y!" Ông ta nở nụ cười rồi khách khí chắp tay:
"Nghe đại danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh!"
"Nhạc gia chủ khách khí." Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, tuy là trong lòng của song phương đã hiểu rõ, nhưng có một ít lời đi ngang qua sân khấu vẫn là phải nói:
"Năm đó sư tỷ đệ Mạc mỗ vừa đến Đông An phủ, nhờ có Nhạc gia trông nom, Mạc mỗ ở đây cám ơn."
"Khách khí, khách khí." Nhạc Định Sơn khoát tay:
"Thanh nhi nhà ta và Tần cô nương vừa gặp mặt một lần đã hợp ý, tình như tỷ muội, giúp đỡ lẫn nhau cũng là phải."
"Nói đến. . ."
Ông ta khẽ vuốt râu, cười nói:
"Thanh nhi tính tình kiêu căng, trong mắt khó dung người khác, nhưng mà khi ở trong nhà đều năm lần bảy lượt tán thưởng y thuật và phẩm tính của Mạc thần y."
"Xem ra, nó và Mạc thần y rất có duyên phận."
"Thật sao?" Mạc Cầu cười nhạt:
"Chỉ tiếc, tại hạ và Nhạc cô nương đã gặp qua mấy lần, sở thích của mỗi người lại khác nhau, rất khó hòa hợp."
Niên kỷ của hắn đã không nhỏ, trong mấy năm này, Tần Thanh Dung cũng hết sức để bụng chuyện hôn nhân đại sự của hắn.
Chỉ cần thấy được vị nữ tử nào không sai đều sẽ giới thiệu cho hắn nhận biết, Nhạc Thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Không quan hệ." Nhạc Định Sơn giống như không nghe được nói bóng gió:
"Nam nữ hữu biệt, hứng thú yêu thích vốn là khác rất xa, quan trọng nhất vẫn là ôn nhu hiền lành."
"Tiểu nữ tinh thông thi thư lễ nhạc, thiện trường dệt len tu bổ, ngay cả võ nghệ cũng có chút thành tựu. . ."
"Khụ khụ!" Mạc Cầu ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang chủ đề:
"Nhạc gia chủ, có chuyện nói thẳng là được, không cần như thế."
"Cái này. . ." Nhạc Định Sơn lộ vẻ xấu hổ, chần chờ một chút, mới thu liễm sắc mặt, nghiêm túc nói:
"Nghe nói mấy ngày trước Mạc thần y có lấy ra một món đồ từ trong hiệu cầm đồ Bách Long Thông? Dường như món đồ đó không được đưa vào Vạn Quyển lâu trong Dược cốc?"
"Không sai." Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động:
"Đúng là có chuyện này, trước đây Mạc mỗ chẩn bệnh cho người khác, người kia thân không vàng bạc, cho nên liền lấy một tấm biên lai cầm đồ gán nợ."
Không ngờ đối phương lại tinh tường như vậy.
Xem ra không chỉ hiệu cầm đồ Bách Long Thông, liền ngay cả Dược cốc cũng có quan hệ của Nhạc gia.
Nhưng mà với tầm quan trọng của món đồ kia, sợ là Nhạc gia dù có liều mạng thì cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng.
"Thì ra là như vậy." Nhạc Định Sơn cũng không nói gì về lời giải thích của Mạc Cầu, cũng không có ý định tìm căn vấn đáy, chỉ là nói:
"Chắc là Mạc thần y cũng đã xem qua vật đó rồi chứ?"
"Ừm." Mạc Cầu ngửa người ra sau, tựa lên thành ghế, hờ hững nói:
"Nhạc gia chủ muốn nói điều gì?"
"Ai!" Nhạc Định Sơn lộ ra vẻ tang thương:
"Không dối gạt Mạc thần y, từ vài thập niên trước, nội bộ Nhạc gia đã phát sinh một tràng náo động, truyền thừa di thất, cao thủ tàn lụi, cuộc sống ngày càng gian nan."
"Nhạc mỗ bất tài, thân là hậu nhân của Thiên Cơ nhất mạch lại vô lực hồi thiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem gia tộc xuống dốc, thẹn với tiền nhân."
"Ta biết Mạc thần y trạch tâm nhân hậu, nếu như nguyện trả lại Thiên Cơ Bí Lục, trên dưới Nhạc gia ta đều tận cảm đại ân đại đức!"
Nói xong, tuổi tác ông ta đã cao mà còn hai mắt rưng rưng, tiếng nói nghẹn ngào làm cho lòng người chua chua.
Nhưng mà Mạc Cầu lại bất vi sở động.
Đúng là đồ vật đang nằm trong tay hắn, nếu là không cho, sợ rằng Nhạc gia sẽ quấn quít níu chặt lấy hắn, nhưng nếu như muốn trả lại mà không bỏ ra một chút gì đó thì cũng chỉ có nằm mơ!
Nhạc Định Sơn cũng minh bạch đạo lý này.
Sau khi bình ổn cảm xúc, từ trong ngực lấy ra một vật, đưa tới:
"Mạc thần y, mời xem vật này."
Đây là một cái bình ngọc, lớn chừng ngón cái, óng ánh sáng long lanh, bên trong là một giọt thủy nhũ.
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, mở ra miệng bình, một cỗ dược lực chí tinh chí thuần xông vào mũi.
Chỉ nhẹ nhàng khẽ ngửi, chân khí trong cơ thể giống như bị một loại nào đó kích thích, chỉ trong nháy mắt mà tốc độ vận chuyển đột nhiên tăng lên.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi:
"Linh nhũ!"
"Không sai." Nhạc Định Sơn gật đầu:
"Chính là Linh nhũ, vật này có thể tăng them tu vi cho võ giả, còn có kỳ hiệu làm cho người chết sống lại, mọc lại thân thể."
Mạc Cầu không rên một tiếng khép nắp bình lại.
Thân là thầy thuốc, hắn biết rõ hơn những người khác về sự hiếm thấy và trân quý của vật này.
Thuyết pháp người chết sống lại, mọc lại thân thể chỉ là khoa trương mà thôi, nhưng một giọt Linh nhũ thật sự có thể cứu sống một người sắp chết. Thậm chí chỉ cần không bị thương trí mạng, không bao lâu sau liền có thể sinh long hoạt hổ.
Có lợi ích rất lớn đối với người tập võ, gột rửa ám thương, gia tăng tu vi, lớn mạnh Chân khí.
Với tu vi trước mắt của hắn, hiệu quả của một giọt có thể so được với một năm vất vả tu hành Đại Hải Vô Lượng công, thậm chí vô cùng có khả năng nhất cử đột phá cảnh giới hiện tại!
Đương nhiên, Linh nhũ chủ yếu dùng để cứu chữa trọng thương, gia tăng tu vi chỉ là tác dụng bổ sung tác dụng.
"Vật này quả thật không tệ." Mạc Cầu thưởng thức bình ngọc trong tay, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
"Nhưng mà, không đủ."
"Một giọt tất nhiên là không đủ." Nhạc Định Sơn đưa tay, dựng lên năm ngón tay:
"Nếu như là năm giọt thì như thế nào?"
"Mạc thần y cũng biết đó, thứ này chính là bảo vật cứu mạng, nhiều khi thiên kim cũng khó đổi!"
"Năm giọt?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Ít nhất mười giọt!"
"Mười giọt." Nhạc Định Sơn biến sắc, cười khổ nói:
"Mạc thần y, loại vật này một giọt đều cực kỳ khó được, Nhạc gia chúng tôi chỉ có bảy giọt mà thôi."
"Năm giọt, đã là thành ý mười phần."
"Huống hồ. . ."
Ông ta dừng một chút, nói:
"Trên Thiên Cơ Bí Lục có không ít ám ngữ, người khác lấy được cũng vô dụng, chắc là Mạc thần y cũng hiểu rõ điểm này."
Ngụ ý là, ngoài Nhạc gia bọn họ ra thì không có người sẽ nguyện ý bỏ tiền mua cái thứ không học được này.
Ít nhất là giá tiền sẽ không cao như vậy!
"Tại hạ minh bạch." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Nhưng mà năm giọt thật sự là quá ít!"
"Kia. . ." Ánh mắt Nhạc Định Sơn thiểm động:
"Mạc thần y, nếu không ngài ra cái giá đi, Linh nhũ không còn thì có thể lấy thứ khác thay thế."
"Mặt khác, ngài muốn sao chép Thiên Cơ Bí Lục cũng không sao, nhưng ta muốn bản gốc!"
. . .
Đưa tiễn người của Nhạc gia, Mạc Cầu mang theo bảy giọt Linh nhũ trở về chỗ ở.
Rốt cuộc Nhạc gia có bao nhiêu giọt Linh nhũ thì hắn không biết, nhưng bảy giọt này đã là cực hạn mà hắn có thể lấy được.
Ngược lại thì vẫn còn những đồ vật khác để bù vào.
Nhưng mà tất nhiên là giá trị của những món này sẽ không thể so sánh được với Linh nhũ.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên giường, thưởng thức bình ngọc trong tay một lát, ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên mở miệng bình ra.
Há miệng hút vào, một giọt Linh nhũ chui vào trong miệng.
Linh nhũ vào miệng liền tan, hóa thành một dòng nước ấm, từ lông tóc đến ngũ tạng lục phủ, quét sạch toàn thân.
Dược lực chí tinh chí thuần, cho nên gần như không cần hắn phát lực liền đã tự hành hóa thành tinh nguyên, Chân khí.
Toàn bộ cơ thể giống như được tắm rửa dưới ánh nắng, thoải mái dễ chịu, hài lòng, làm cho Mạc Cầu cũng không nhịn được phải nhắm mắt lại, phát ra những tiếng rên sung sướng.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo.
Hắn tâm thần ngưng tụ, hai tay hơi nâng Đan điền, chân khí trong cơ thể như cuồn cuộn như thủy triều quét sạch kỳ kinh bát mạch.
Mỗi lần vận chuyển một chu thiên đều luyện hóa một bộ phận dược lực, tu vi chân khí cũng tăng thêm một phần.
Dược lực giống như vô cùng vô tận, tu vi cũng tăng trưởng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt trần.
Đối người khác mà nói, việc dùng Linh nhũ để gia tăng tu vi là chuyện cực kỳ lãng phí, nhưng Mạc Cầu lại chờ không nổi.
Vài lần xuất nhập Lục phủ để thuần hóa Tranh mã cho Thập Cửu Nương Lục Mộc Hủy, hắn cũng biết được không ít chuyện mà người bình thường khó mà biết được.
Một trong số đó.
Chính là nếu như không thể đạt tới Nhất lưu tuyệt đỉnh trước năm ba mươi tuổi, thử nghiệm xung kích Tiên Thiên thì chuyện tiến cảnh sau này sẽ mười phần có hạn.
Cũng bởi vì vậy mà Tiềm Long Sồ Phượng bảng chỉ liệt danh những vị Nhất lưu cao thủ dưới ba mươi tuổi, bởi vì chỉ có bọn hắn mới có tư cách để Lục gia mời chào.
Mạc Cầu đã hai mươi sáu, nếu như không có ngoại lực, nhanh nhất cũng phải cần hai năm mới nắm chắc tiến giai Nhị lưu.
Nhất lưu đỉnh tiêm trước năm ba mươi tuổi?
Căn bản là không có khả năng!
Bây giờ, có Linh nhũ trợ giúp, thì cũng chưa chắc không có cơ hội.
"Ầm ầm. . ."
Chân khí trong cơ thể cuồng quyển, phát ra những tiếng đinh tai nhức óc, cũng làm cho quần áo trên người hắn không gió tự bay.
Nhục thân được Linh dược bồi dưỡng cũng càng trở nên cường tráng hơn.
Từng tia nội kình xuyên thấu qua da thịt tràn ra, giống như một lớp áo giáp vô hình đang bao phủ quanh người.
Xương cốt, huyết nhục cũng phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Hắc Sát chân thân!
"Răng rắc. . ."
Giống như một loại cực hạn nào đó bị đánh phá, thân thể Mạc Cầu chấn động, đột nhiên có một huyệt vị ở phía sau bạo tán Kình lực.
"Bành!"
"Băng!"
Một tiếng vang này giống như mở đầu, bách khiếu, xương cốt quanh thân đồng thời rung động, tiếng vang nối thành một dãy.
"Lốp bốp. . ."
"Oanh!"
Dưới sự oanh kích của Kình khí, chiếc giường đột nhiên đổ sụp, một bóng người lao ra nhanh như thiểm điện, đứng ở trong phòng mở rộng cánh tay.
Một cỗ kình khí vô hình vờn quanh toàn thân, da thịt óng ánh sáng long lanh, giống như bạch ngọc hoàn mỹ.
Hắc Sát chân thân, đệ lục trọng!
Đột phá!
Nhưng, Chân khí còn chưa đột phá.
"Bạch!"
Mạc Cầu mở mắt, ánh mắt hung ác, lập tức lấy ra hai giọt Linh nhũ, một hơi nuốt vào.
Hôm nay hắn nhất định phải Chân khí ngoại phóng, tiến giai Nhị lưu cao thủ!