Người dịch: Whistle
Hàn phong tứ ngược, băng lăng bão táp, mặt đất cứng rắn cũng bị cự lực cày ra những cái khe rãnh.
Lão già bạch bào Tiên Thiên đứng ở chính giữa, tóc bay phấp phới, mặt hiện sương lạnh, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Ở nơi đó, trên lớp quần áo rách có một khe hở nhỏ, bên trong khe hở đang rỉ ra một giọt tiên huyết.
"Không tầm thường!"
Mắt lão hiện vẻ kinh ngạc, thấp giọng tán thưởng:
"Rõ ràng tu vi không mạnh, lại có thể ép được lão phu đến mức độ này, tiểu bối, ngươi có thể tự ngạo rồi!"
Với thân phận và địa vị của lão ta, liền xem như nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng cũng cực ít nhận được lời tán dương của lão.
Mạc Cầu giãy dụa đứng lên, mặt hiện sương lạnh.
Con Hành thi ở bên cạnh đã bị đóng băng hoàn toàn, nó không ngừng giãy dụa, thỉnh thoảng sẽ có tiếng nứt đột ngột vang lên, xem ra muốn thoát khốn thì còn cần một khoảng thời gian nhất định.
Bạch bào Tiên Thiên không vội mà động thủ, mà là nhìn vào thanh kiếm đang nằm trong tay Mạc Cầu:
"Trên phường thị cũng có không ít Kiếm pháp có thể làm được sấn hư nhi nhập, hậu phát tiên chí, nhưng chỉ dùng tu vi Nhị lưu mà có thể phá giải mười ba chiêu tuyệt học của ta, trên thế gian này chỉ chỉ có một môn kiếm pháp có thể làm được!"
Nói đến chỗ này, trong mắt lão ta hiện lên thần quang, giọng nói khẽ run, giống như nhớ lại chuyện cũ cách đây rất lâu.
"Vô Định kiếm!"
"Kiếm xuất định càn khôn, võ giả đệ nhất nhân!"
"Thật sự không ngờ, thời gian trôi qua hơn bảy mươi năm, môn tuyệt thế kiếm pháp này lại tái hiện nhân gian!"
Tiên Thiên cao thủ có thể sống hơn trăm tuổi.
Gương mặt của lão già có mái tóc trắng xoá trước mắt này đã tràn đầy nếp nhăn, rất có thể đã qua tuổi qua bảy mươi, thậm chí còn gặp qua Vô Định lão nhân.
"Tiền bối." Mạc Cầu vận chuyển Chân khí ngăn chặn khí huyết đang xao động trong cơ thể, khu trục hàn khí, trầm giọng mở miệng:
"Tại hạ thực sự vô ý đối địch với các vị, không biết có thể giơ cao đánh khẽ, lưu một con đường sống hay không?"
Hắn biết chuyện này khả năng không lớn, nhưng có thể kéo dài một chút thời gian thì cũng tốt.
"Nghe giọng của ngươi thì chắc là niên kỷ không lớn, người mang kiếm pháp như thế, tiền đồ sau này tất sẽ bất khả hạn lượng." Trong mắt lão ta lộ ra vẻ cảm khái, rồi lại đột ngột biến đổi:
"Bất quá. . ."
"Vô Định lão nhân không có hậu nhân, lúc tuổi già thì ở lại Lục phủ, môn kiếm pháp này cũng sẽ ở lại nơi đó."
"Cho nên, ngươi là người của Lục phủ!"
Giọng của lão ta trầm xuống, mắt hiện hàn quang:
"Nếu đã là người của Lục phủ thì không thể để ngươi sống tiếp nữa!"
Lời còn chưa dứt, lão ta đã nhào đến, thân ở giữa không trung, năm ngón tay vươn ra trước, trảo lực ngưng nhiên hung hăng hạ xuống.
Năm ngón tay như câu, Tiên Thiên chân khí vồ bắt, dường như không khí cũng bị xé thành mấy khối, đòn đánh không hề xinh đẹp chút nào lao tới.
Nếu biết Mạc Cầu đã học được Vô Định kiếm, lão ta cũng hiểu rằng chiêu thức có tinh diệu thì cũng vô dụng, ngược lại còn bị kiếm pháp của đối phương hạn chế, thà rằng sử dụng loại Võ kỹ đơn giản trực tiếp thì càng hiệu quả hơn.
Không cần so đấu chiêu thức, lấy tu vi nghiền ép là được!
Quả nhiên, Mạc Cầu thấy thế liền hơi biến sắc, trong lúc bối rối đã không thể kịp thời xuất kiếm.
Chỉ đành khẽ hấp đôi môi, thổi cây sáo ocarina ở trước ngực.
"Ô. . ."
Tiếng sao mênh mang vang lên, bạch bào Tiên Thiên còn đang không hiểu chuyện gì thì nơi khóe mắt đã xuất hiện mấy cái bóng đen đánh tới.
"Bạch!"
Bóng đen thế tới kinh người.
"Thứ gì?"
Lão ta vô thức nghiêng đầu, đồng thời trảo thế biến hóa, trảo ảnh như lưới đánh về phía bóng đen.
Tiên Thiên cao thủ nội cảm tinh khí, ngoại cảm thiên địa, Chân khí gần như có thể hóa hư làm thật, trảo lực có thể so với binh khí Thượng phẩm.
"XÌ.... . ."
Chỉ nghe tiếng nứt vang lên liên tục, bóng đen đột kích phảng phất như bị lưỡi dao cắt ra, nhao nhao rơi xuống mặt đất.
Định thần nhìn lại, lại là những con nhện đen lớn chừng quả đấm.
"Tê tê. . ."
"Chi chi!"
Cùng lúc đó, xung quanh liên tục vang lên những tiếng kêu kỳ quái, những con nhện có kích thước khác nhau đang từ bốn phương tám hướng lao tới.
Quét mắt nhìn lại, giống như sóng triều.
Dù là với định lực của bạch bào Tiên Thiên thì lúc này cũng không nhịn được hai mắt co rụt lại, vô thức kéo căng thân hình.
Bất quá lão ta đã lập tức tỉnh ngộ chỉ trong nháy mắt, lão nhìn sang Mạc Cầu.
"Là ngươi đang giờ trò!"
Trong tiếng quát khẽ, bạch bào Tiên Thiên lập tức hóa thành một cái bóng mờ nhào về phía Mạc Cầu.
Đồng thời lắc tay áo dài một cái, một cơn hàn phong thổi khắp tứ phương, làm cho độc vật đột kích bỏ chạy ra xa, rất ít con có thể tới gần.
Bất luận đối phương có làm gì thì lão ta cũng chỉ cần bắt hắn lại thì mấy chuyện quỷ dị ở nơi này sẽ biến mất.
"Tiên Thiên!"
Đối mặt với thế công đột kích, ánh mắt Mạc Cầu ngưng trọng, khom người xuống, một đao một kiếm dựng ngang trước người.
Âm Dương Thác Loạn đao, Độc Sát kiếm, Tu La đao, Vô Định kiếm. . .
Rất nhiều Võ kỹ lóe lên trong đầu, nhưng khi đối mặt với một vị Tiên Thiên, dù cho chiêu thức có tinh diệu đến đâu thì cũng lộ ra vẻ suy yếu không còn chút sức lực nào.
Nhưng, chỉ cần không muốn chết, hắn nhất định phải tranh một đường sinh cơ kia.
"Ông. . ."
Đao kiếm run rẩy, Hắc Sát chân thân toàn lực ứng phó, một cỗ thế như sơn nhạc chi ý xuất hiện trên người hắn, cũng làm cho sắc mặt của đối phương trầm xuống.
"Vùng vẫy giãy chết!"
Trong tiếng rên rỉ, bàn tay từ giữa không trung vồ xuống.
Hàn Băng trảo!
Mạc Cầu mở to hai mắt, bên trong thức hải đồng thời xuất hiện rất nhiều pháp môn, cuối cùng giao hòa với nhau rồi hóa thành một luồng ánh sáng.
"Đinh. . ."
Trường kiếm đâm nghiêng, quỹ tích không hiểu, lại trúng ngày điểm yếu kém nhất trong thế công đột kích thế này.
Đồng thời trường đao bổ ra, lần theo Kình lực xoắn ốc, xé nát số Tiên Thiên chân khí bị tràn ra ngoài từ trên không trung, chém ra một khu vực an toàn.
Đao kiếm điên cuồng múa may giống như một màn sáng, hoành cách trước người.
"Oanh. . ."
Chân khí bão táp ở đằng trước, hàn băng chân khí hóa thành sóng biển cuồn cuộn đè ép cho đao kiếm rung động vang lên những tiếng 'Ken két'.
Tu vi của đối phương quá cao, lực lượng quá cường, quá mạnh, dù cho Mạc Cầu đã dùng hết toàn lực, nhưng chỉ chèo chống được hai hơi hô hấp liền xuất hiện ra triệu chứng không đỡ được nữa.
"Ừm!"
Một tiếng buồn bực vang lên, Mạc Cầu điên cuồng rút lui.
Trên đường rút lui, hắn điên cuồng bổ ra trái đao phải kiếm, toàn thân giống như một quả cầu có gai.
Vô Định kiếm hoà vào bên trong đao kiếm, tuy rằng lực lượng của mỗi kích không mạnh, nhưng mỗi lần đều có thể chặn đứng sát cơ.
Cho đến khi. . .
"Răng rắc!"
Trên đao kiếm xuất hiện những vết nứt, bộ binh khí này tuy tốt, nhưng lại nan địch Tiên Thiên chân khí không ngừng ăn mòn.
"Chết!"
Bạch bào Tiên Thiên lộ vẻ dữ tợn.
"Oanh!"
Cách đó không xa, băng tinh nổ tung, Hành thi thoát khốn gào thét một tiếng, giang hai cánh tay bổ nhào mà tới.
Hai mắt Mạc Cầu cũng ngưng tụ, Thuần Dương Chân Khí tích súc mấy năm trong cơ thể cũng lập tức tuôn ra.
"Răng rắc. . ."
Đao kiếm chống đỡ hết nổi gãy nát, vô số đoạn nhận bay tứ tung, Mạc Cầu buông tay rồi lại nắm thành quyền, quyền phong như lửa đánh ra.
Vô Định kiếm tuy là kiếm pháp nhưng lại không câu nệ trong kiếm pháp.
Lấy quyền làm kiếm cũng có thể sử dụng!
Mà trong lúc xuất quyền, pháp môn phát lực lại là Đại Hắc Thiên quyền phong của Hắc Sát giáo, song quyền liên hoàn như băng sơn nhạc.
"Oanh!"
Kình khí bạo tán, trong lúc Hành thi và Mạc Cầu toàn lực ứng phó, lão già bạch bào vẫn luôn lao thẳng tới rốt cục đã thoáng đình trệ.
Cùng lúc đó.
Mấy chục con nhện to bằng chậu rửa mặt mở ra bụng dưới ra rồi hung hăng phun về phía lão già bạch bào.
Từng sợi tơ giống như những chiếc trường thương phát ra những tiếng xé gió.
Trọng Huyền Độc chu!
"Tê!"
"Đinh. . ."
"XÌ... Lạp. . ."
Giữa sân liên tục vang lên những tiếng động, mặc dù những con nhện này lao tới dũg mãnh, nhưng thực lực lại không đủ, khó mà uy hiếp được lão giả áo bào trắng.
Chỉ thấy năm ngón tay của lão ta hóa thành lưỡi đao, quét ngang mấy cái, những con nhện dị chủng này lập tức bị xé rách.
Nhưng mà nơi này không chỉ có bọn chúng.
Mà còn có càng nhiều!
"Rầm rầm. . ."
Trong rừng cây, những cái bóng lắc lư, dưới sự triệu hoán của cây sáo ocarina, vô số con nhện độc liên tiếp chạy đến.
Chỉ trong thời gian một lát, nơi đây đã bị bầy nhện lít nha lít nhít bao phủ.
Mặc dù lão giả áo bào trắng không sợ bị nhện vây công, nhưng lại cố kỵ nọc độc của nó, làm cho động tác trên tay không khỏi dừng lại một chút.
"Bạch!"
Mạc Cầu thân như điện thiểm, trong nháy mắt liền thoát ra khỏi chiến trường, không kịp buông lỏng lại tiếp tục thổi sáo ocarina.
Lý do Mạc Cầu trốn về hướng này là vì hắn biết nơi này là một ổ nhện, có vô số độc vật có thể để cho hắn điều khiển.
Chỉ cần có đủ thời gian mà không bị bắt giữ, cho dù là Tiên Thiên cao thủ thì hắn cũng có thể dựa vào số lượng mà mài chết lão ta!
Lúc này hắn đang đứng trên chỗ cao, có thể thấy được bầy nhện lít nha lít nhít ùa lên, cơ hồ vây kín lão giả áo bào trắng.
Bất luận lão ta trốn về hướng nào thì cũng bị nhện độc xúm lại.
Trong lúc nhất thời, tình huống cũng đã nghịch chuyển.
"A!"
Lão giả áo bào trắng ngửa mặt lên trời gào thét, đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh lão ta đều là nhện, không tìm được tung tích Mạc Cầu.
Mỗi lần muốn tránh thoát thì con Hành thi đáng chết kia lại liều mạng ngăn cản, khiến lão khó mà toại nguyện.
Lập tức hai mắt ngưng tụ, nhấn mười ngón tay một cái.
"Hàn băng —— Ngạo Tuyết Lăng Sương!"
Một đoàn hàn khí nổ tung, trong nháy mắt liền quét sạch mấy trượng, tất cả mọi thứ trong phạm vi này đều đã bị đóng băng.
"Oanh!"
Băng tinh nổ tung, vô số thi thể nhện chia năm xẻ bảy, cũng có một bóng người từ trong đó bay ra.
Chính là bạch bào Tiên Thiên!
Lão ta bay thẳng lên không trung mười mét, cúi đầu nhìn xuống chỗ của Mạc Cầu, hai tay chấn động, giống như diều hâu đánh giết mà tới.
Sát ý trong mắt gần như ngưng tụ thành thực chất.
Chỉ là một tên tiểu bối Hậu Thiên lại làm cho lão ta khó khăn như vậy, không giết hắn thì khó tiết mối hận trong lòng.
"Chi chi. . ."
Một tiếng rít từ bên cạnh xông ra, hai con Trọng Huyền Độc chu cao chừng cẳng chân thét lên chói tai rồi nhào tới.
Nhưng mà mục tiêu của hai con nhện độc này lại không với những con nhện độc khác, không chỉ có bạch bào Tiên Thiên mà còn bao gồm cả Mạc Cầu.
Thậm chí, hận ý của nó đối với Mạc Cầu chỉ có hơn chứ không kém.
Hiển nhiên.
Bọn nó đã có được linh tính nhất định, không bị thuật Ngự Thú điều khiển, biết được là ai đã tạo thành hậu quả giống như hiện giờ.
Trọng Huyền Chu vương!
Linh vật, dị loại trong truyền thuyết, cũng là vương giả của nơi này.
Ánh mắt Mạc Cầu nhất động, thân hình lấp lóe, không chạy còn tiến, thi triển khinh công đánh về phía nó.
"Phốc xích!"
Chu vương còn chưa tới gần, dưới bụng đã phun ra mạng nhện đầy trời bao trùm về phía Mạc Cầu.
Mạc Cầu sớm đã ngờ tới, thân ở giữa không trung đột nhiên lấp lóe, lộ ra lão giả áo bào trắng ở sau lưng.
Lão giả không biết ý nghĩ của bọn nó, chỉ cho rằng lại là trợ thủ mà Mạc Cầu vừa triệu hoán tới.
Thân ở giữa không trung, chưởng thế một thu, một cỗ hàn ý cuồng bạo xuất hiện.
"Hàn băng —— Thiên Cương Liệt Sát!"
"Răng rắc răng rắc. . ."
Từng đạo cực hạn hàn khí giống như những con cự mãng bổ nhào về phía một người hai nhện.
Trong đó một con Chu vương không kịp né tránh, trực tiếp bị đóng băng tại chỗ.
"Chi chi!"
Con còn lại điên cuồng thét lên, điên cuồng múa may ngao kìm, dưới bụng lại phun ra mạng nhện trùng điệp.
Tơ nhện của nó cực kỳ cổ quái, vậy mà không sợ Chân khí lạnh như băng kia, trực tiếp đâm vào người bạch bào Tiên Thiên.
Sáu cái chân vừa đi vừa về nhấp nháy muốn bao phủ toàn bộ mọi thứ giống như đang dệt vải vậy.
Con Hành thi ở phía sau cũng đã thoát khốn, nó rít lên một tiếng rồi lao đến.
Trong lúc nhất thời, nơi mà hai người, một nhện, một thi xuất hiện này lại có những độc vật khác điên cuồng lao tới.
Trong tràng hỗn loạn tưng bừng.
Lần này, bạch bào Tiên Thiên nhất thời chủ quan bị mạng nhện cuốn lấy, sau đó lại bị quăng xuống mặt đất, cho nên không thể né tránh đòn tấn công của Hành thi.
"Ba!"
Hành thi dùng hai tay ôm chặt, lực đến thiên quân, liền xem như một tảng đá lớn cũng có thể bị nó ôm nát.
Nhưng mà rơi vào trên người đối phương thì nó chỉ cảm thấy giống như đang ôm một khối băng, thân thể phát lạnh, dần dần cứng ngắc.
"Ngao!"
Ngay lúc sắp bị lão ta tránh thoát, đột nhiên Hành thi ngửa mặt lên trời gào thét, miệng lớn mở ra, răng nanh đột xuất, căn về phía cổ họng của bạch bào Tiên Thiên.
"Răng rắc. . ."
Hộ thể chân khí lại bị Hành thi cắn nát, dư thế không dứt, hung hăng đâm vào cổ của lão.
"A!"
Bạch bào Tiên Thiên thân thể cứng đờ, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét, Chân khí quanh thân trào lên, điên cuồng tàn phá xung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, hai tay của Hành thi liền bị chấn mở ra những khe hở, khắp người nó đều là băng hàn, tơ nhện cũng hiển lộ ra chống đỡ hết nổi.
Bất luận là Hành thi nghẹn ngào, vẫn là nhện độc gào thét đều khó mà áp chế triệt để người này.
Lúc nào cũng có thể bị lão ta tránh thoát.
Cách đó không xa, mặt Mạc Cầu hiện hồng, đang áp chế khí tức, thấy vậy đôi mắt đột nhiên trở nên lăng lệ.
Lắc tay một cái, thanh nhuyễn kiếm đang quấn bên hông lập tức vọt lên.
"Coong!"
Kiếm ngân vang trường minh.
Một luồng kiếm quang kinh diễm dâng lên, giống như lưu tinh bay lượn, chớp nhoáng liền lao tới phụ cận.
Thập Bộ Nhất Sát!
Vô số lần thôi diễn, ngàn vạn lần thử nghiệm, dung vạn pháp quy nhất, khiến cho tốc độ xuất chiêu và góc độ phương vị của một kiếm này đều có thể xưng là hoàn mỹ.
Dù là với tầm mắt của bạch bào Tiên Thiên, nhất thời cũng cảm thấy kinh diễm.
"Răng rắc. . ."
Từng tầng băng tinh liên tiếp toái liệt, vô số khe hở xuất hiện giữa không trung, cuối cùng thì lưỡi kiếm cũng đã đâm vào mi tâm của lão ta.
"Bành!"
Chân khí được ngưng tụ trên đỉnh lưỡi kiếm đã nổ tung.
Cự lực cuồng bạo trực tiếp xé rách da thịt, xoắn nát gương mặt, còn xâm nhập vào trong đầu rồi chém bay nửa mảnh xương đầu.
Trong hư không tĩnh trệ, óc trắng, tiên huyết đỏ rực, hỗn hợp tung bay giữa không trung.
"A!"
Tiếng gầm thét đinh tai nhức óc vang lên trong hạp cốc.
Một đoàn hàn khí màu trắng ngưng tụ thành một cơn sóng lớn rồi nổ tung, quét sạch phạm vi mười trượng, hủy diệt vạn vật.