Người dịch: Whistle
Sau nửa đêm, đột nhiên có một cơn mưa nặng hạt từ trên trời giáng xuống.
"Xoạt!"
Mưa rơi xối xả.
Mạc Cầu cầm theo ô giấy dầu, gian nan tiến lên, chỉ trong nháy mắt, vớ giày, ống quần đã ướt đẫm, không thể không cuộn thân thể lại giữ ấm.
Hắn cầm lấy dược liệu, đóng cửa khố phòng lại, chỉ thấy một đoàn người đại hô tiểu khiếu từ bên ngoài chạy tới.
"Mạc đại phu!" Vưu tẩu vận kình che chắn màn mưa cho bản thân và Phù Tú Ngọc, nhìn về phía Mạc Cầu bằng ánh mắt kinh ngạc:
"Đã trễ như vậy rồi mà ngài vẫn chưa đi nghỉ sao?"
"Nha." Mạc Cầu không hề hoang mang quay người lại, trả lời:
"Thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, cơ thể của ta có chút không thoải mái, cho nên đến lấy một ít thuốc để điều dưỡng."
"Các vị đây là. . ."
"Nha." Vưu tẩu thở dài:
"Chúng tôi đã phát hiện ra người có quan hệ với chuyện Sử Diêm ngộ hại nên đuổi theo, nào ngờ chỉ là 2 tên tử sĩ mồi nhử, vừa mới bắt được thì đã uống thuốc độc tự vận, cũng không thể tìm được chính chủ."
"Vậy à." Mạc Cầu gật đầu, không thèm quan tâm chuyện này:
"Mấy vị vất vả."
"Khụ khụ. . ."
Nói xong hắn liền dùng tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, thân thể cũng hơi run rẩy.
"Hừ!" Phù Tú Ngọc nhăn mày:
"Ma bệnh."
"Vưu tẩu, chúng ta đi, nhìn xem trong doanh địa còn thiếu ai không, ta không tin là không tìm được chủ sử sau màn!"
"Vâng." Vưu tẩu gật đầu, lại mời Mạc Cầu đi cùng:
"Mạc đại phu, hay kà ngài cũng tới xem thử đi?"
"Không được." Mạc Cầu hữu khí vô lực khoát tay:
"Tại hạ không hiểu về mấy chuyện này, cho nên sẽ không qua đó gây thêm phiền toái."
"Vẫn còn có chút tự mình hiểu lấy." Khóe miệng Phù Tú Ngọc giương lên, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
Vưu tẩu bất đắc dĩ than nhẹ.
Tiểu thư nhà mình đối đãi với cô gia tương lai như vậy, nếu mà thành hôn, sợ là sau này bà ta sẽ rất khó làm.
Vưu tẩu bèn chắp tay với Mạc Cầu rồi vội vã đi theo.
Mạc Cầu sớm đã quen với thái độ vô lễ của Phù Tú Ngọc rồi nên chẳng thèm quan tâm, chỉ là nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Người khác có thể không phát hiện được, nhưng dù rằng có màn mưa ngăn cách thì hắn vẫn nghe được những tiếng vó ngựa đang vội vàng lao tới.
Lại có người tới?
Là ai?
"Xuy!"
Có mấy người mạnh mẽ cưỡi ngựa đánh vỡ màn mưa, mang theo những giọt mưa xông vào trong doanh địa, ở trong quảng trường kéo mạnh dây cương.
Một người trong đó phi thân nhảy xuống, phi phong ở sau lưng rung động phần phật, sau khi tiếp đất làm cho bọt bước bắn tung tóe.
"Muội muội của ta có xảy ra chuyện gì không?"
"Thiếu gia!"
"Ngao thiếu gia!"
Lúc này thì hộ vệ trong doanh địa mới thấy rõ người tới, vội vã nghênh đón, đồng thời phân người ra thông báo cho những người khác.
Không bao lâu sau.
Một đám người tề tụ ở Nghị Sự điện trong doanh địa.
"Sử Diêm bị người giết chết, còn tìm được không ít chứng cứ từ trong phòng của gã ta, Hải quản sự cũng biến mất không thấy." Phù Ngao chạy suốt đêm tới đây đang đứng ở thượng thủ, trên mặt âm tình bất định, đi qua đi lại:
"Tất cả những người không liên quan đều ra ngoài hết đi, Tiết đạo trưởng, Tú Ngọc, các người lưu lại, người của Khâu Sơn trang cũng đi ra ngoài chờ."
"Rõ!"
Đám người đáp lời, trong chớp mắt, ở đại điện liền trở nên trống rỗng.
Phù Ngao trấn an một chút muội muội của mình đang muốn mở miệng, nhìn về phía một người khác, nói:
"Tiết đạo trưởng, ngài có ý kiến gì không?"
"Tiết mỗ thì có thể có ý kiến gì chứ?" Tiết đạo trưởng sắc mặt lạnh nhạt:
"Không ở ngoài Sử Diêm cấu kết Khâu Sơn phỉ để biển thủ Linh Thố, hiện giờ Sử Diêm cũng đã đền tội, tiếp theo sẽ đến lượt Khâu Sơn phỉ."
"Nói bậy!" Phù Tú Ngọc biến sắc:
"Rõ ràng người cấu kết với Sử Diêm là một người hoàn toàn khác, từ trong những manh mối mà chúng ta tra được thì hẳn là có quan hệ với Lục phủ. . ."
"Khụ khụ!" Phù Ngao đột nhiên ho khan hai tiếng, xen ngang lời nói của em gái mình, nói:
"Hành động lần này của Tiết đạo trưởng xác thực là bớt việc, chẳng qua sợ rằng khó mà phục chúng, vả lại Trang chủ của Khâu Sơn trang cũng có thể tự chứng trong sạch, còn chủ động xuất thủ trong đêm, hiệp trợ xá muội cầm xuống tử sĩ."
"Phù công tử." Tiết đạo trưởng giương mắt:
"Vậy theo ý kiến của công tử thì chúng ta nên làm như thế nào, Hải quản sự của quý phủ đã biến mất, chẳng lẽ cũng có quan hệ với chuyện này sao."
Phù Ngao chân nhướng mày:
"Tiết đạo trưởng, có ý gì?"
Tiết đạo trưởng cúi đầu, chậm rãi nói: "Nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện, đây là đạo lý mà Tiết mỗ đã ngộ ra khi ở trong Lục phủ nhiều năm nay."
"Ngô. . ." Phù Ngao lâm vào trầm ngâm.
Trong lúc nhất thời, trong điện lâm vào yên tĩnh, chỉ có những tiếng động có thứ tự do Tiết đạo trưởng xoay chuyển lưu châu vang lên.
"Chuyện này có gì mà phải nghĩ!" Phù Tú Ngọc không chịu nổi nữa bèn đứng lên nói:
"Theo muội thấy thì chuyện này do Sử Diêm cấu kết với hộ vệ của Lục phủ và Hải quản sự để ầm thầm trộm Linh Thố."
"Chỉ cần tìm được bọn hắn rồi bắt lại, sau đó thẩm vấn một phen thì chẳng phải đã giải quyết rồi sao!"
Phù Ngao tức giận trợn trắng mắt, trong lòng đã hối hận với quyết định giữ nàng lại vừa rồi.
Có lẽ chân tướng chuyện này thật sự là như thế, nhưng sẽ không có người quan tâm.
Nếu thật là vậy, một khi báo cáo lên Lục phủ, sợ là cả Phù gia và hộ viện trong Lục phủ đều phải bị thanh tẩy một phen.
Đến lúc đó mới thật sự là phiền phức!
Phù gia là thế lực phụ thuộc vào Lục phủ thì há có thể không hiểu là có người đang biển thủ, ngay cả chính bọn hắn, lúc dâng đồ vật lên cũng đều không thành thật.
Nếu như điều tra, không chỉ tra ra được hộ vệ Lục phủ mà cũng sẽ tra được Phù gia, có thể nói là song phương có nhục cùng nhục.
Ý của Tiết đạo trưởng cũng rất rõ ràng, nếu Phù gia không tra hộ viện Lục phủ thì ông ta cũng sẽ mặc kệ Hải quản sự.
"Sử Diêm cấu kết với Khâu Sơn phỉ, đã đền tội, đây là gã ta gieo gió gặt bão." Trầm tư một lát, Phù Ngao mở miệng:
"Nhưng mà sợ là người của Khâu Sơn trang sẽ không dọn dẹp sạch sẽ dễ dàng như vậy."
Đang khi nói chuyện, trong mắt đã hiển lên một sợi sát ý.
Nếu đã vậy, chẳng bằng đâm lao thì phải theo lao, một mẻ hốt gọn Khâu Sơn phỉ, dùng chuyện này để bàn giao cho Lục phủ.
"Hả?" Tiết đạo trưởng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc:
"Lời này của Phù công tử có ý gì, Khâu Sơn phỉ sớm đã đền tội rồi, những người ở lại hiện giờ đều là bá tánh bình dân của Khâu Sơn trang."
"Đây là 2 loại người khác nhau, há có thể nói nhập làm một?"
". . ." Phù Ngao sững sờ, khuôn mặt lập tức giãn ra, cười to nói:
"Ha ha, nói hay lắm, Tiết đạo trưởng nói không sai, lại vì tại hạ nhất thời hồ đồ, nghĩ xấu."
"Nếu như vậy, chuyện này cứ quyết định vậy đi?"
"Đương nhiên!" Tiết đạo trưởng gật đầu.
"Hai người đang nói cái gì vậy?" Phù Tú Ngọc ở bên cạnh nghe đến mờ mịt:
"Khâu Sơn trang đương nhiên không phải là Khâu Sơn phỉ, bọn hắn bị oan uổng, còn có, tại sao việc này lại có thể giải quyết như vậy được?"
"Muội muội." Phù Ngao thở dài, trực tiếp nói sang chuyện khác:
"Hai ngày này, muội có tiếp xúc với Mạc đại phu không, cảm giác như thế nào? Có cần ta ra mặt nói đỡ cho một tiếng không?"
"Đừng có nhắc hắn ta với muội!" Phù Tú Ngọc lập tức nhíu mày:
"Một tên ma bệnh, mỗi lần nhìn thấy hắn thì muội liền tức giận."
"Chuyện này cũng không hay." Phù Ngao lắc đầu:
"Vả lại, sở trường của Mạc đại phu tuy rằng là Y thuật, nhưng hẳn là cũng sẽ không yếu giống như trong tưởng tượng của muội đâu."
. . .
"Cùm cụp. . ."
Hòm sắt bị mở ra, lộ ra bốn cái bình đen sì ở bên trong.
Mạc Cầu tiện tay cầm lấy một bình rồi vặn miệng bình ra, vừa mới mở ra một cái khe liền có mùi thơm bay tới.
Chỉ nhẹ nhàng ngửi thì hắn đã cảm thấy tốc độ vận chuyển khí huyết toàn thân lập tức tăng lên, tinh thần chấn động.
Bên trong là máu của Linh Thố, nhìn phân lượng, sợ là có mười phần.
Mỗi một phần đều có thể so với một phần Kim Cương Tô Du, vả lại hiệu quả càng nhanh, lại không có tác dụng, thậm chí còn có kỳ hiệu bồi dưỡng tinh thần nhất định.
Mạc Cầu khẽ vuốt cái bình đen, mặt lộ nụ cười nhạt.
Có bốn bình tinh huyết Linh Thố này rồi thì chắc là hắn sẽ không cần phải phát sầu về dược vật cần dùng để tu hành trong vòng một hai năm tới.
Thậm chí, còn có thể khiến cho tu vi lại tăng lên một tầng nữa.
Chí ít thì cũng có thể luyện Hắc Sát chân thân đến lục trọng đỉnh phong.
Nhưng mà rõ ràng là đám người Sử Diêm có thể rút máu Linh Thố từng chút một, chẳng biết tại sao mà bọn hắn phải tham ô nhiều như vậy chỉ trong một lần.
Bây giờ, tất cả đều tiện nghi cho Mạc Cầu.
Linh Thố là đồ tốt, toàn thân đều là bảo, thố huyết, thịt thỏ, da lông, tất cả đều có giá trị không nhỏ.
Chỉ tiếc, thứ mà nó ăn chính là thảo tham, uống cũng là quỳnh dịch, muốn nuôi cũng phải hao phí không ít.
So sánh về giá thì cũng không hề thấp hơn Kim Cương Tô Du, chỉ có Lục phủ mới có thể nuôi như vậy.
Còn nuôi như đang nuôi sủng vật vậy!
"Đát đát. . ."
Tiếng đập cửa vang lên.
"Ai?"
"Mạc đại phu." Một người ở ngoài cửa mở miệng:
"Nhạc gia đưa tới một vài thứ, nói là trước đây ngài đã định chế."
"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, đứng dậy bước tới cửa:
"Ta tới liền."
Lúc này, hắn đã không còn ở Tiêu Sơn pha nữa, mà đã quay về nhà.
Phù Ngao đi suốt đêm tới doanh trại, ngày thứ hai liền xử lý xong mọi chuyện, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu Sử Diêm và 'Khâu Sơn phỉ'.
Tuy rằng làm cho Phù Tú Ngọc tỏ vẻ bất mãn, nhưng đối với những người khác mà nói thì lại rất vui vẻ.
Từ đầu đến cuối đều không có người nhắc đến Mạc Cầu.
Sau đó không lâu liền trở về nơi này, trên tay của hắn thì có thêm một cái hộp gỗ tinh xảo.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là một loạt mấy chục cây ngân châm dài ước chừng một thước, mỏng như tóc.
Mạc Cầu nhìn kỹ cây ngân châm ở trước mắt một hồi, rồi lại từ trong phòng lấy ra một vật.
Một thứ làm bằng kim loại có hình trụ tròn.
Vật này đến từ Phượng Đầu sơn, ở cùng với nó còn có Hắc Sát Bảo lục và một tấm Lệnh bài của phái Ngũ Sơn.
Thứ này chính là một cái ổ khóa, được chế rất tác tinh xảo.
Tên là, Lưu Tâm Tỏa.
Còn về phần bên trong có cái gì thì hắn cũng không được.
Lưu Tâm tỏa cực kỳ hiếm thấy, Mạc Cầu cũng không biết cách mở, cho nên vẫn luôn để đó.
Sau này nhờ vào thư tịch trong tay Nhạc Định Sơn có nhắc tới vật này thì hắn mới biết được cách mở khóa.
Chẳng qua muốn mở cái khóa này thì cần phải nhờ ngoại vật, một loại ngân châm rất nhỏ nhưng lại cứng rắn và có tính bền dẻo.
Có thể rèn đúc ra loại vật này thì chỉ có Nhạc gia.
Nói đến, hiện giờ cách thời gian ủy thác Nhạc gia rèn đúc cũng đã gần ba tháng, rốt cục cũng đưa tới thành phẩm.
Mạc Cầu cầm một cây ngân châm lên rồi gảy nhẹ để khảo nghiệm, sau đó hài lòng gật đầu, cổ tay chấn động rồi đâm vào trong ổ khóa.
Làm thầy thuốc, cho nên hắn cũng tinh thông châm pháp, lúc này dùng để mở khóa thì cũng rất vững vàng.
"Tê. . ."
"Răng rắc!"
"Đinh. . ."
Một tiếng động kỳ lạ bất ngờ vang lên.
Sắc mặt Mạc Cầu trang nghiêm, cẩn thận tỉ mỉ, lấy những cây ngân châm rất nhỏ ra, rồi dựa theo trình tự đâm vào ổ khóa.
Không biết đã qua bao lâu.
"Cùm cụp. . ."
Một tiếng vang giòn truyền đến, cũng làm cho vẻ mặt của hắn thả lỏng.
Mở được rồi!
Mạc Cầu đưa tay nhẹ nhàng vặn một cái, hình trụ ở giữa lập tức bật lên trên, một tấm lụa mỏng từ đó bay xuống.
Lụa nhẹ như không có vật gì đang bay giữa không trung, Mạc Cầu liếc qua, khi thấy được ba chữ lớn trên đó thì hắn liền giật mình.
Tiên Thiên Đan!