Người dịch: Whistle
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn, thư án nổ tan tành.
Sắc mặt Phù Ngao xanh xám, nhìn chằm chằm em gái của mình với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nhịn được lớn tiếng răn dạy:
"Hồ đồ!"
"Muội thật sự là hồ đồ!"
"Muội rất tỉnh táo." Tuy rằng trong lòng Phù Tú Ngọc còn thấp thỏm, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không e sợ, bĩu môi nói:
"Muội không thích một người đàn ông nhu nhược, họ Mạc đã nhát gan còn sợ phiền phức, tất nhiên không phải là lương phối, muội mới không muốn gả cho hắn."
"Muội biết cái gì?" Phù Ngao nghe vậy liền giận quá đỗi, vừa tức lại vừa gấp:
"Muội thì biết cái gì!"
Mạc Cầu yếu đuối?
Ngay cả Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam, người mà muội ngưỡng mộ trong lòng, dù có liên thủ với người khác thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhát gan sợ phiền phức?
Hẳn là lão luyện thành thục mới đúng!
"Đúng là muội biết được không nhiều." Phù Tú Ngọc biết rằng lúc này mình không thể luống cuống, ngẩng đầu nói:
"Nhưng muội rõ ràng, nếu như thật sự kết hôn với hắn thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không được bình an."
"Ca, không lẽ huynh nhất định phải đẩy muội muội của mình vào trong hố lửa sao?"
"Muội. . ." Bàn tay Phù Ngao run rẩy:
"Muội có biết là mình vừa bỏ qua cái gì không?"
"Hừ!" Phù Tú Ngọc nghiêng đầu, vẻ mặt quật cường:
"Dù sao thì muội cũng không thích, với lại hắn cũng đã đáp ứng không nhắc tới chuyện này nữa, hiện giờ dù là ai nói gì thì cũng đã không thành."
"Hỗn trướng!" Trong lòng Phù Ngao lập tức lửa giận dâng trào, nhanh chân bước đến trước, vừa mới nhấc tay muốn vung xuống.
Huynh trưởng như cha, tuy rằng y rất bảo vệ cô em gái này, nhưng lúc này cũng có chút không kìm chế được cơn giận trong lòng.
"Tướng công, đừng mà!" Phương Bình ở bên cạnh thấy vậy liền sắc mặt đại biến, vội vàng ngăn Phù Ngao lại:
"Tú Ngọc còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu như chàng thật sự cảm thấy nhất định phải xử lý cuộc hôn nhân này thì lại đi bàn bạc một chút là được, không cần thiết phải động thủ đánh người."
"Nàng không hiểu!" Trên mặt Phù Ngao hiện lên vẻ đắng chát, chán nản lắc đầu:
"Nếu như là quyết định của một mình Tú Ngọc thì còn tốt, quan trọng là Mạc huynh đã đáp ứng."
"Nếu Mạc huynh đã đáp ứng thì nói rõ chuyện này không thành, nói nhiều hơn nữa cũng sẽ vô ích."
"Hừ!" Phù Tú Ngọc hừ nhẹ:
"Như vậy chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao."
"Ngươi. . ." Phù Ngao giận dữ, liếc trái ngó phải một vòng, tiện tay cầm lấy một cây cây gỗ rồi đánh tới:
"Xem ta có đánh chết ngươi không!"
"A!" Phù Tú Ngọc sợ hãi hét lên, lập tức lùi lại, lúc này nàng mới nhìn ra huynh trưởng không phải đang nói đùa, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Trong chớp mắt liền không biết chạy trốn tới chỗ nào.
"Tướng công." Phương Bình nhíu mày mở miệng:
"Nếu không, bỏ đi."
"Chuyện đã tới nước này rồi, không bỏ thì còn có thể làm thế nào?" Phù Ngao bất đắc dĩ thở dài, quăng cây gỗ trong tay xuống đất, nói:
"Tú Ngọc bị ta và phụ thân làm hư, nó căn bản không biết mình đã bỏ qua một mối nhân duyên như thế nào đâu."
"Không đến mức đi." Trên mặt Phương Bình lộ ra vẻ nghi hoặc:
"Tuy rằng Mạc đại là xuất chúng, nhưng Tú Ngọc cũng không phải là con cái trong gia tộc bình thường, nói cho cùng vẫn là hắn đang trèo cao."
"Không." Phù Ngao lắc đầu:
"Nàng không rõ."
"Trong số những nhân vật ở thế hệ này được liệt danh trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng, trừ phi thành tựu Tiên Thiên, bằng không sẽ chẳng có người nào có thể so sánh với Mạc huynh, nếu như cuộc hôn nhân này mà thành thì là Tú Ngọc trèo cao Mạc huynh mới phải."
"Không, cho dù là thành tựu Tiên Thiên thì cũng chỉ tương đương nhau mà thôi."
"Hửm." Phương Bình sững sờ:
"Tại sao lại như vậy?"
"Sự thật là vậy." Phù Ngao bất lực khoát tay:
"Ta đi tìm phụ thân để nói rõ tình huống, xem thử có thể khuyên Mạc huynh một chút hay không, chẳng qua khả năng này không lớn."
Nói xong lại thở dài.
Người mang Vô Định kiếm, tại Nhị lưu cảnh giới liền có thể lực áp những nhân vật xếp hạng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.
Nếu như thành Nhất lưu, không phải chính là vô địch dưới Tiên Thiên sao?
Dù cho cuối cùng Mạc Cầu không thành tựu Tiên Thiên, với thực lực hắn thì cũng có thể đối đãi như cao thủ Tiên Thiên rồi.
Mà trong toàn bộ Đông An phủ này có bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên chứ?
Phù gia sinh ra đã phụ thuộc vào Lục phủ, lập tộc trăm năm, truyền thừa mấy đời, hiện giờ cũng chỉ có hai vị Tiên Thiên tọa trấn.
Một vị trong đó còn là ngày giờ không nhiều.
Cho nên Phù gia càng bức thiết trong việc lôi kéo Mạc Cầu, đây là chưa đề cập đến chuyện đối phương còn là một vị y đạo thánh thủ đỉnh tiêm.
"Haizz!"
Phù Ngao thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía hậu viện.
. . .
Thảo đường.
Nơi này nằm cách cửa sau của Lục phủ không xa, danh phù kỳ thực, là mấy căn nhà tranh giản dị.
Tường viện được dùng hàng rào vây lại, trong nội thành phồn hoa độc chiếm một phần u tĩnh.
Mạc Cầu đẩy cửa ra rồi bước vào trong đó.
Lão bộc Hà bá đang quét dọn đình viện, nghe tiếng liền ngừng động tác lại, chỉ về phía trong phòng.
Đổng Tịch Chu đang ở trong phòng thưởng thức trà.
Khói mù lượn lờ, thanh u yên tĩnh.
"Ngươi đến rồi." Ông ta đặt chung trà trên tay xuống, nhìn sang:
"Ngược lại là khách quý ít gặp."
Quan hệ của hai người có chút kỳ quái, tuy rằng có danh nghĩa sư đồ, nhưng lại không giao lưu nhiều.
Tình cảm sư đồ thì càng khỏi cần bàn đến.
Vốn cho là sau khi rời khỏi phái Linh Tố thì hai người sẽ không còn liên quan gì nữa.
Không ngờ là sau Dược cốc sinh biến thì hai người họ lại trở thành nguyên lão thạc quả cận tồn của phái Linh Tố.
Mạc Cầu khoanh chân ngồi xuống đối diện, hỏi:
"Sư tỷ không ở đây sao?"
"Ừm." Đổng Tịch Chu gật đầu:
"Nhị tiểu thư muốn đi Tê Hà lâm ngắm cảnh nên mời nó đi theo, chắc là còn khoảng hai ba ngày mới về."
Nhị tiểu thư trong miệng ông ta đương nhiên là Lục Dung, Nhị tiểu thư của Lục phủ.
Vẫn luôn có tin đồn rằng Đổng Tiểu Uyển và một vị tiểu thư Lục phủ tương giao tâm đầu ý hợp, nói chính là vị này.
"Tê Hà lâm." Trong mắt Mạc Cầu lộ vẻ suy tư:
"Nằm ở quận Loan sao?"
"Không sai."
"Xem ra Nhị tiểu thư có chút coi trọng sư tỷ."
"Ừm. . ." Đổng Tịch Chu ngẩng đầu, dừng một chút mới nói:
"Lúc các công tử và tiểu thư của Lục phủ còn nhỏ thì cũng sẽ đi học, vì để cho bớt tịch mịch, giải hoặc lẫn nhau, bình thường Lục phủ sẽ lựa chọn một ít hài tử có tuổi tác tương đương từ trong các đại gia tộc, các môn phái lớn để làm bạn đọc."
"Đó chính là lúc Tiểu Uyển kết bạn với Nhị tiểu thư."
"Thì ra là vậy." Mạc Cầu hiểu rõ.
Cái này tương đương với thư đồng trong trí nhớ của hắn hắn, chẳng qua thân phận địa vị cao hơn một chút thôi.
Nhìn hơi khói trước người, Đổng Tịch Chu trầm ngâm nói:
"Khi đó hai người còn nhỏ, không hiểu tôn ti có thứ tự, Nhị tiểu thư thì bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị người bắt nạt."
"Mỗi khi vào lúc này, Tiểu Uyển đều sẽ xuất thủ bênh vực cho Nhị tiểu thư, dần dà giao tình của hai người ngày càng sâu."
"Chẳng qua. . ."
Ông ta than nhẹ một tiếng, khẽ nhấp một ngụm nước trà rồi mới tiếp tục nói:
"Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ nhận rõ hiện thực."
"Có ít người trời sinh liền là cao cao tại thượng, có ít người đến lúc cuối đời cũng chỉ tầm thường vô vi, chỉ xứng đi theo sau lưng."
"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu mở miệng:
"Ta thấy Nhị tiểu thư rất xem trọng sư tỷ, không hề xem như hạ nhân để đối đãi, mà giống như là bằng hữu."
"Bằng hữu?" Đổng Tịch Chu cười nhạt:
"Có lúc, cho dù có người muốn làm bằng hữu với ngươi, nhưng bản thân ngươi cũng sẽ cảm giác không xứng."
Mạc Cầu trầm lặng.
Xác thực.
Có lẽ là bởi vì kinh lịch của quá khứ nên Nhị tiểu thư vẫn luôn xem Đổng Tiểu Uyển là bằng hữu của mình.
Nhưng Đổng Tiểu Uyển thì lại không làm được.
Đối phương chính là Tu Tiên giả trong truyền thuyết, mà mục tiêu của Đổng Tiểu Uyển là dốc hết toàn lực thành tựu Tiên Thiên, thậm chí còn không bằng khởi điểm của người khác.
Người có cao thấp, có đôi khi vừa sinh ra đã được quyết định, mặc cho ngươi có cố gắng thế nào thì cũng khó có thể phá vỡ.
"Nói đi." Đổng Tịch Chu cảm khái xong liền mở miệng hỏi:
"Ngươi trước giờ đều là vô sự không đăng tam bảo điện, lần này tới đây tìm ta là có chuyện gì?"
Mạc Cầu hoàn hồn, nghiêm mặt nói:
"Ta muốn xem cả bộ Dược Vương bảo điển, bao gồm cả Tiên Thiên cảnh."
Trong phái Linh Tố có không ít người tu luyện Dược Vương bảo điển, nhưng phần lớn đều là tu hành mấy tầng trước.
Không phải là không cho, mà là trong nhiều năm qua, phái Linh Tố gần như chưa từng xuất hiện cao thủ Tiên Thiên.
"Ừm?" Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Tịch Chu nghiêm lại:
"Chắc là ngươi cũng rõ ràng, Dược Vương bảo điển là công pháp truyền thừa của phái Linh Tố, trừ phi ngươi kế thừa tông môn truyền thừa, nếu không thì không thể xem cả bộ."
"Đúng là như vậy." Mạc Cầu gật đầu:
"Nhưng mà hiện giờ phái Linh Tố cũng đã bị diệt môn, quy củ dĩ vãng đã không còn tác dụng nữa, phá lệ cũng được mà."
Hắn biết trên người đối phương có cả bộ Dược Vương bảo điển.
"A. . ." Đổng Tịch Chu cười lạnh, từ chối cho ý kiến.
"Tiền bối." Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, nói:
"Ta biết ngài vẫn luôn hi vọng sư tỷ có thể thành tựu Tiên Thiên trước ba mươi tuổi, nhưng mà ngài cảm thấy khả năng này lớn bao nhiêu?"
Sắc mặt Đổng Tịch Chu trầm xuống.
Hơn trăm năm nay, ở Đông An phủ, chỉ có hai người có thể đột phá Tiên Thiên trước ba mươi tuổi được ghi chép lại.
Một người trong đó còn khó phân biệt thật giả.
Võ đạo một đường, từng bước long đong, càng về sau thì càng khó.
Đột phá trước 30 tuổi có rất nhiều chỗ tốt, qua bốn mươi tuổi thì nhục thân sẽ bắt đầu xuống dốc, khả năng đột phá cũng càng ngày càng nhỏ, sau năm mươi tuổi, trừ phi phục dụng thiên tài địa bảo nghịch thiên, nếu không thì đã không còn cơ hội.
Đổng Tiểu Uyển còn mấy năm nữa, nhưng có thể đột phá trước 30 tuổi hay không thì lại không có ai dám chắc.
Ông ta lập tức trầm giọng mở miệng:
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Tiền bối." Mạc Cầu lấy từ trên người ra một vật, mở ra rồi đặt lên bàn, sau đó đẩy qua:
"Ta nguyện dùng vật này để đổi lấy cơ hội quan sát Dược Vương bảo điển."
Đây là một tờ giấy, bên trên có chữ viết, ba chữ đầu tiên to tướng.
Tiên Thiên đan!
Sắc mặt Đổng Tịch Chu liền biến đổi, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu một chút rồi mới đưa tay cầm tờ giấy này lên.
Một lát sau.
Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp, buông phương thuốc xuống rồi nói:
"Đan phương không giả."
Nhưng mà còn thiếu một bộ phận, đây cũng đúng, dù sao trước mắt thì vụ giao dịch này còn chưa thành.
"Như thế nào?" Mạc Cầu mở miệng:
"Chỉ cần luyện ra Tiên Thiên đan, tinh khí thần của bản thân đạt tới nguyện vọng thì sẽ có năm thành cơ hội thành tựu Tiên Thiên, với căn cơ của sư tỷ, phục dụng Đan dược đột phá sẽ là mười phần chắc chín."
"Tiền bối, đổi hay không?"
Đang khi nói chuyện, trong lòng của hắn cũng có chút căng thẳng.
Dược Vương bảo điển không chỉ liên quan tới việc pháp môn mà hắn tự sáng tạo có thể viên mãn hay không, mà còn có quan hệ đến căn cơ Tiên Thiên sau này.
Mặc dù là hợp tác cùng có lợi, nhưng không có người nào dám cam đoan là Đổng Tịch Chu nhất định sẽ đáp ứng giao dịch.
Thật lâu sau.
Ánh mắt giãy dụa của Đổng Tịch Chu mới hồi phục bình tĩnh, ông ta nhìn Mạc Cầu và nói:
"Ta muốn ngươi thề, tuyệt đối không được truyền Dược Vương bảo điển cho người ngoài!"
"Có thể!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, lập tức đáp ứng.