Người dịch: Whistle
Trên lôi đài Phân Giang ở ven sông, lúc này là một canh giờ sau, có hai bóng người xuất hiện trên đó.
Hoành Hành đao Ngư Câu La!
Thiệp Hải Kim Ngao Phù Ngao!
Ngư Câu La cầm trường đao trong tay, mang theo đại thắng chi thế lao đến, khí thế như hồng, hai chân vững vàng đạp đất, thân hình giống như sơn nhạc, uy áp một phương.
Phù Ngao thân mặc áo gấm, hai mắt như điện, trong lúc đi bước quần áo bay phần phật, khí thế cũng rất kinh người.
Hai người còn chưa xuất thủ, một cỗ chiến ý đã dâng trào rồi tỏa ra toàn trường.
Bên ngoài sân, đám người đang xì xào bàn tán.
"Ngư Câu La vừa mới tử đấu với Thu Thủy tiên một trận, cho dù là thắng thì khí lực cũng sẽ bị hao tổn, hiện giờ lại muốn đối mặt với Thiệp Hải Kim Ngao có thực lực mạnh hơn, e là phần thắng lần này không lớn."
"Không thể nói như vậy, thực lực của Phù Ngao cũng chẳng hơn Quách tiên tử là bao, nếu Ngư Câu La đã có thể thắng được Quách tiên tử thì chắc là cũng có thể chiến thắng Phù công tử, huống chi gã trả mang theo đại thắng chi thế thừa thắng xông lên, phần thắng cũng không nhỏ."
"Ngươi có phải là người của Đông An phủ hay không vậy? Hi vọng Ngư Câu La chiến thắng lắm à?"
"Chuyện này chẳng có quan hệ gì với người ở nơi nào, chẳng qua chỉ là luận sự mà thôi, vả lại ta cũng hi vọng Phù công tử có thể thắng."
"Hừ!"
Trên tửu lâu.
Vô Ảnh Thần đao Phong Triêu Ân nghiêng đầu nhìn về phía người tới:
"Đổng cô nương, không ngờ là cô nương cũng tới, ta còn tưởng rằng lấy thực lực của cô nương thì sẽ không quan tâm tới việc thắng thua của hôm nay."
"Ta cảm thấy rất hứng thú với Ngư Câu La." Đổng Tiểu Uyển chắp tay đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía hai người đang ở trên lôi đài:
"Vả lại, tên Phù Ngao này rất là âm hiểm, chưa từng có hiển lộ qua thực lực chân chính, lần này cũng có thể ước lượng một chút. Dưới áp lực của Ngư Câu La, ta không tin là Phù Ngao còn có thể giấu diếm được."
"Ừm." Phong Triêu Ân gật đầu, nói:
"Vậy theo cô nương thì phần thắng của người nào lớn hơn?"
"Khó mà nói." Đổng Tiểu Uyển lộ vẻ trầm ngâm:
"Hiện giờ thì khí thế của Ngư Câu La đang rất thịnh, cho dù có bị tiêu hao một chút Chân khí cũng không tổn hại đến căn bản, còn về Phù Ngao, trước giờ vẫn chưa có người nào nhìn thấu được."
"Khách quan mà nói. . ."
Nàng hơi suy tư, nói:
"Ta vẫn xem trọng Ngư Câu La hơn!"
"Vì sao?" Phong Triêu Ân nhướng mày:
"Lão Ngao ẩn giấu rất sâu, khi giao thủ với ta đều phải để lại hai chiêu, nếu là lão Ngao cũng bại thì e rằng ta cũng không phải đối thủ của Ngư Câu La."
"Từ khi thành hôn, Phù Ngao liền có thêm không ít cố kỵ, không còn cỗ khí thế một đi không trở lại như hồi xưa." Đổng Tiểu Uyển mở miệng giải thích:
"Mà Ngư Câu La thì không giống, khí thế hiện giờ của gã rất thịnh, còn hợp đao ý của Hoành Hành đao, phần thắng lớn hơn."
"Ừm." Phong Triêu Ân yên lặng gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nếu như Phù Ngao thua thì người tiếp theo mà Ngư Câu La khiêu chiến sẽ là y.
Một chỗ khác.
Trong một gian tĩnh thất nào đó.
Một lão già có tóc mai trắng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn đang đối ẩm thưởng trà với một người khác.
Hương trà lan tỏa khắp phòng, đạo ý dạt dào.
Người ở đối diện thân mặc bạch y, quần áo được sửa soạn cực kỳ tinh tế, không có một chút nếp uốn nào, tướng mạo cũng tuấn dật phi phàm, chỉ có tuổi tác là khiến cho người ta nhìn không thấu.
Nhìn tướng mạo thì cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, nhìn vào đôi mắt thì lại giống như một lão già trên 80 tuổi, tràn đầy vẻ tang thương.
"Sư huynh." Nam tử áo trắng đặt chung trà xuống, tùy ý nhìn ra bên ngoài, nói:
"Người trẻ tuổi kia chính là con trai lưu lạc bên ngoài của huynh sao?"
"Ừm." Lão giả nghe vậy liền nói:
"Mấy năm trước ta nhất thời hồ đồ, không ngờ vậy mà lưu lại huyết mạch, may mà đứa nhỏ này không khiến người thất vọng."
"Không sai." Nam tử áo trắng gật đầu:
"Có thể dùng Hổ Báo Lôi Âm rèn luyện nhục thân đến cảnh giới này, liền xem như là ở trong Huyền Âm bí các thì cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, không uổng công huynh đi cầu lấy môn bí pháp này."
Trong tông môn của bọn hắn, đa số đệ tử đều rất phong lưu phóng khoáng, hái hoa ngắt cỏ bên ngoài là chuyện không thể bình thường hơn được.
Cho nên hai người cũng đã quen với chuyện này rồi.
Nếu như hậu nhân tài hoa xuất chúng thì họ sẽ không ngại mà kéo lên một cái, nếu là tư chất bình thường, làm phú hộ là được.
"Cũng coi như cần cù." Lão giả gật đầu, hơi chần chờ một chút, hỏi:
"Vị kia, thật sự đã chết rồi sao?"
Lời này làm cho nam tử áo trắng hơi biến sắc, vô thức liếc nhìn bốn phía rồi mới thấp giọng nói:
"Đã có hơn nửa năm rồi mà Lục lão thái gia vẫn không lộ mặt, không ít người trong phủ đều có suy đoán, tám chín phần mười."
"Chẳng qua là do Phủ chủ áp chế nên không có người nào dám nhiều lời."
"Ngô. . ." Trong mắt lão già lộ ra vẻ suy tư:
"Năm đó, Lục Quan Lan bị ngũ đại Thánh sứ của Huyền Y giáo liên hợp một đám cao thủ Tiên Thiên đánh lén vây giết, bản thân đã bị trọng thương, lại bị Tôn Vô Bệnh đầu độc, không bỏ mình tại chỗ đã nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người rồi."
"Tuy rằng mấy năm nay thỉnh thoảng vẫn có lộ diện, nhưng lại chưa từng xuất thủ, có người nghi ngờ thân thể của lão ta đã không thể chịu nổi nữa rồi."
"Rất có thể. . ."
"Không thể mạo hiểm!" Nam tử áo trắng lắc đầu:
"Vạn nhất đây là một cái bẫy, Lục Quan Lan không bị gì cả, hoặc là dù bản thân lão ta đang bị trọng thương nhưng có lẽ là còn có sức đánh một trận, như vậy chẳng phải toàn bộ những người thò đầu ra đều phải chôn cùng sao."
Trong phòng yên tĩnh.
"Cơ hội khó được." Lão già trầm lặng thật lâu rồi mới mở miệng nói:
"Lục phủ đã không có chỗ dựa, ở Đông An phủ còn có Nghịch Minh và Huyền Y giáo núp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể xuất thủ."
"Lại thêm những năm này Lục phủ vơ vét hung tàn, cực hình khắc nghiệt, động một tí là đánh giết, không chỉ các thế lực lớn, ngay cả hộ vệ trong phủ cũng chỉ trích rất nhiều, nếu như không có lão thái gia tọa trấn, sợ là sớm đã có người phản bội!"
"Nếu không, thăm dò một chút?"
"Thăm dò như thế nào?" Nam tử áo trắng nhíu mày:
"Thủ đoạn của Tu Tiên giả thần bí khó lường, truy tung vấn tích cũng chỉ là chuyện bình thường, sư huynh đã quên những thế lực lớn bị Lục phủ diệt môn trong những năm này rồi sao?"
"Ừm." Lão già trầm ngâm không nói.
"Huống hồ." Nam tử áo trắng mở miệng nói tiếp:
"Hình như gần đây Đông An phủ có quý nhân gì đó tới thăm, Lục phủ có nghiêm lệnh, trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều không được gây chuyện, nếu không sẽ chém không tha!"
"Chuyện gì vậy ?" Lão già lộ vẻ hiếu kì:
"Có thể khiến cho Lục phủ phải đối đãi nghiêm túc như vậy, ai tới vậy?"
"Không biết." Nam tử áo trắng lắc đầu:
"Có khả năng cũng là người tu tiên giống như Lục phủ."
"Tu tiên. . ." Lão già hít sâu một hơi, trong lòng miên man bất định, không nhịn được lộ ra vẻ cảm khái:
"Tiên phàm lưỡng cách, giống như lạch trời, không biết có bao nhiêu người tập võ muốn bước vào tiên đồ mà không thể được. Vậy mà có ít người trời sinh liền có thể Tu tiên, sao mà bất công!"
"Trước giờ thế đạo này không có thứ được gọi là công bằng." Nam tử áo trắng lạnh lùng nói:
"Trong mắt của những bách tính nghèo khổ thì chúng ta cũng là cao cao tại thượng, không dính khói lửa trần gian đó thôi."
"Đát đát. . ."
Đang khi nói chuyện, tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.
"Tiến đến!"
Một tiếng la vang lên, mấy người đẩy cửa đi vào.
Một người trong đó lộ vẻ xấu hổ, ôm quyền chắp tay với hai người:
"Tiền bối, người của Tử Dương môn không đồng ý."
"Ngu xuẩn!" Lão già cười lạnh:
"Nếu là vị kia thật sự bị trúng độc mà chết, với tác phong của Lục phủ, Tử Dương môn há có thể may mắn thoát khỏi?"
"Trang Dịch thật sự là già rồi nên hồ đồ!"
"Xem ra, trong lòng Trang Dịch vẫn còn có chút tâm lý may mắn." Nam tử áo trắng nâng cằm, nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu:
"Mấy năm này, Tử Dương môn tổn thất nặng nề, thuế má mỗi năm mỗi tăng, như vậy mà họ Trang cũng có thể nhẫn, cũng thật khiến cho người ta bội phục."
"Tiền bối." Một người khác tiến lên, nói:
"Thánh sứ gửi thư, nói là đừng cho người của Lục phủ khống chế được ôn dịch, để tránh ảnh hưởng kế hoạch, thỉnh hai vị nghĩ một chút biện pháp."
"Ta nhớ được ngươi." Lão già nhìn về phía người này, trên mặt lộ vẻ giễu cợt:
"Cát Nguyên đúng không, tên đệ tử may mắn còn sống của phái Linh Tố năm đó, hiện nay lại gia nhập Huyền Y giáo?"
"Vâng." Mấy năm trôi qua, Cát Nguyên sớm đã không còn vẻ ngây ngô khi xưa, giữa lông mày đều là âm trầm, mở miệng nói tiếp:
"Trước mắt giáo ta không có thời gian xuất thủ, còn xin hai vị xuất thủ tương trợ."
Nghe nói hai người trước mặt này đều là giang hồ tán nhân, nhưng thực ra đều là người có bối cảnh, cũng là người liên lạc trong mấy thế lực lớn, cũng là cao thủ Tiên Thiên.
Có thể ở dưới mắt Lục phủ hợp tung liên hoành nhiều năm qua mà chưa từng xảy ra chuyện, đương nhiên là thủ đoạn sẽ không kém.
"Bọn ta không hiểu về chuyện ôn dịch." Nam tử áo trắng mở miệng:
"Ngươi thân là đệ tử của phái Linh Tố, y thuật bất phàm, nghe nói mấy năm này còn học độc cổ chi thuật, có đề nghị gì không?"
"Đơn giản." Cát Nguyên lạnh nhạt nói:
"Chỉ cần có thể giải quyết hết những người có thể giải quyết ôn dịch là được, khi không có người áp chế, chỉ cần đầy đủ thời gian thì ôn dịch sẽ tự tràn lan khắp nơi."
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Đệ tử của phái Linh Tố đều giảng cứu về nhân tâm của người thầy thuốc, điều môn quy đầu tiên chính là y đạo làm đầu, không ngờ là. . ."
Ánh mắt Cát Nguyên trầm xuống:
"Cát mỗ sớm đã không phải đệ tử của phái Linh Tố!"
"Tốt, tốt!" Nam tử áo trắng vỗ nhẹ hai tay, mặt lộ vẻ tán thưởng:
"Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nam tử hán đại trượng phu nên làm như thế, ngươi liệt kê những mục tiêu ra đây."
"Những người khác thì không sao." Cát Nguyên ngẩng đầu, nói:
"Nhưng mà có một người y thuật tinh xảo, tinh thông y, độc, cổ, vạn nhất hắn ta xuất thủ thì nhất định có thể tìm được giải pháp giải quyết ôn dịch, nhất định phải trừ bỏ người này."
"Ai?"
"Mạc Cầu!"
"Mạc thần y?"
"Hỗn trướng!" Đột nhiên, lão già kia thét lên một tiếng.
"Sao vậy?" Nam tử áo trắng sững sờ.
"Ngư Câu La thua." Lão già thu hồi tầm mắt, sắc mặt âm lãnh, có chút hương vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Thua?" Nam tử áo trắng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Cũng thật là kỳ."
Với nhãn lực của hai người họ nhãn lực, trước đây cũng không coi trọng Phù Ngao, không ngờ vậy mà thua, chẳng lẽ sau lưng Phù Ngao có cao nhân nào chỉ điểm hay sao?
. . .
"Két. . . Két. . ."
Xe ngựa dừng lại trước một thôn làng, Mạc Cầu bước xuống xe ngựa, đi về phía một căn nhà cỏ.
"Công tử!"
Trước nhà cỏ có một vị nữ tử đang khom người thi lễ.
"Ừm." Mạc Cầu khoát tay:
"Đệ đệ ngươi thế nào rồi?"
"Đêm qua bỗng nhiên nó bị sốt, ta làm theo biện pháp mà công tử lưu lại lúc trước, sau đó nó vẫn luôn mê man đến bây giờ." Trên đầu của nữ tử này có quấn vải xám, phong cách ăn mặc giống như nông gia, mặt lộ vẻ bi thương:
"Cũng không biết là có thể tỉnh lại hay không."
"Yên tâm đi, nếu công tử đã xuất thủ thì chắc chắn là Ngọc Tường sẽ không có sao đâu." Hứa Việt đậu xe ngựa xong liền chậm rãi an ủi.
Nếu như có người quen ở đây thì tất nhiên có thể nhận ra người nữ tử này, cô ta rõ ràng là Trương Tử Lăng cựu đệ tử của phái Linh Tố.
Mấy năm trước.
Dược cốc bị đốt, Trương Tử Lăng mang theo em trai chạy ra bên ngoài, phụ mẫu của nàng thì không thể thoát khỏi.
Hai người chạy tới huyện Lăng, vốn định mai danh ẩn tích ở nơi đó, sống một cuộc đời bình yên, không ngờ lại xuất hiện một trận ôn dịch phô thiên cái địa.
Bất đắc dĩ.
Trương Tử Lăng đành phải mang theo em trai lén lút chạy về Đông An phủ, tìm tới Mạc Cầu thỉnh cầu cứu chữa.
Cũng ở lại ngoài thành an gia.
Cho nên khi Đổng Tịch Chu nhờ Mạc Cầu hỗ trợ giải quyết ôn dịch thì thực ra trong lòng hắn đã nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đã nghiên cứu tràng ôn dịch này được một khoảng thời gian rồi, cũng đã có đầu mối.
Không bao lâu sau, Mạc Cầu thu hồi ngón tay đang bắt mạch, nói:
"Không cần lo lắng, chuyện này là do chính khí trong cơ thể đang chống cự với tà độc, dẫn đến bị sốt và hôn mê."
"Chắc là còn phải ngủ thêm nửa ngày nữa, sau khi tỉnh lại thì chứng bệnh sẽ giảm bớt rất nhiều, đến lúc đó uống chút cháo nóng điều dưỡng mấy ngày thì thân thể sẽ khỏe lại thôi."
"Vâng." Trương Tử Lăng nhẹ nhàng thở ra:
"Đa tạ công tử!"
"Không cần khách khí như vậy." Mạc Cầu cười nói:
"Mấy ngày nay Hứa Việt sẽ giúp các ngươi an bài thân phận, đến lúc đó cứ trực tiếp vào thành, tạm thời ở lại chỗ của ta, cũng thuận tiện chiếu cố."
"Vâng. . . , vâng."
Đôi mắt Trương Tử Lăng đỏ lên, vô thức cúi đầu.
Nhớ năm đó, phụ mẫu vốn định gả nàng cho Mạc Cầu, sau đó hai người còn vừa là chủ tớ cũng là hảo hữu.
Sau khi phái Linh Tố đại biến, Tôn Vô Bệnh nhập chức.
Cho đến khi Dược cốc bị đốt. . .
Hết thảy đều đã cảnh còn người mất!
Dưới bóng đêm, xe ngựa dừng lại rất lâu đang chậm rãi rời khỏi thôn làng, chạy về phía nội thành.
Cùng lúc đó.
Có hai bóng người xuất hiện ở phụ cận viện lạc của Mạc Cầu, đối mắt nhìn nhau, sát cơ ẩn hiện.