Người dịch: Whistle
Một vị võ giả Phù gia dời một tấm ván gỗ ra, từ bên dưới lấy ra mấy quyển sổ rồi đưa cho Mạc Cầu.
"Mạc đại phu, ngài xem thử những quyển này có phải là thứ ngài đang muốn tìm không."
"Ngũ Lệ Hành thư." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:
"Rất có thể."
Lệ, thông dịch, trong miêu tả của rất nhiều y thư thì bình thường sẽ chia ôn dịch ra thành ngũ Lệ.
Mạc Cầu mở sách ra, một hàng chữ lớn đập vào mi mắt.
"Một người nhiễm bệnh, truyền nhiễm một nhà, kẻ nhẹ thì mười sống tám chín, kẻ nặng thì mười tồn một hai, bên trong hợp cảnh, nói chung là vậy."
"Những người dính phải ôn dịch bình thường đều là vậy. Và nó được gọi là bệnh dịch Thiên Hành. Có ba cách chữa: Nghi bổ, nghi tán, nghi hàng. . ."
"Có gió, người bệnh đều sẽ cảm thấy đau khớp, đau đầu, sốt, cổ họng đau rát. . ."
Mạc Cầu ngẩng đầu, mặt lộ vẻ nghiêm túc:
"Giúp ta chuẩn bị một căn phòng rồi mang những y thư vào đó, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì không nên quấy rầy ta."
"Rõ!"
Tên võ giả đáp lời, vung tay lên, mấy người bên cạnh liền lập tức công việc lu bù, kiểm kê y thư rồi mang tới đất trống.
Đám người ở bên trong phế tích đang không ngừng bận rộn, không có người nào phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà trong đám người đã có thêm một người.
Tô Nghiễn Trần đi lại ở giữa sân, gật đầu ra hiệu với võ giả của hai nhà Phù, Phương, thần sắc bình thản ung dung.
Những người khác thấy gã bước tới, đối mặt, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ mê mang, chỉ cảm thấy người này rất quen.
Nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra tên gọi của đối phương.
Tiêu Diêu Tâm kinh!
Đây là võ học bí truyền của một môn phái nào đó, có dị khúc đồng hiệu với Xá Nữ đại pháp trong truyền thuyết.
Đều có thể thông qua hai mắt, động tác, thậm chí là âm thanh để mê hoặc tâm thần của người khác.
Tô Nghiễn Trần vượt qua phế tích, chậm rãi đi tới nơi cuối cùng, đẩy ra một cánh cửa phòng còn sót lại.
"Két. . ."
Cánh cửa cật lực chuyển động, bởi vì vừa rồi khung cửa bị Kình lực tác động dẫn đến tổn hại, cho nên tạo ra tiếng động cực kỳ chói tai.
Trong phòng có một người đang ngồi ngay ngắn, dáng người gầy yếu, màu da trắng xám, giữa lông mày mang theo một cỗ khí tức nho nhã mà trên người văn nhân thường có.
Trường sam rủ xuống đất, sợi tóc khẽ động.
Chính là Mạc Cầu.
Hắn nghe tiếng nhíu mày, ánh mắt lại không rời khỏi quyển sách ở trước mặt, chỉ là nói bằng giọng không vui:
"Không phải ta đã nói là nếu không có chuyện quan trọng thì đừng tới quấy rầy ta rồi sao?"
"Mạc đại phu, ta lại tìm được một quyển sách, có lẽ ngài có thể dùng đến." Tô Nghiễn Trần mặt không đổi sắc, tiện tay đóng cửa phòng:
"Lần ôn dịch này đã gây họa tới vô số dân chúng, Mạc đại phu lo lăng tìm kiếm giải pháp thật sự là vất vả."
"Hẳn là." Mạc Cầu cúi đầu, giọng nói không thay đổi:
"Đặt đồ vật xuống rồi thì ngươi ra ngoài là được."
"Vâng." Tô Nghiễn Trần cười nhạt, cất bước tới gần.
Rất hiển nhiên, vị trước mặt này là một người thầy thuốc thuần túy.
Chuyện này cũng rất bình thường, nếu không như thế thì sao đối phương tuổi còn trẻ mà lại có y thuật cao thâm như vậy được?
Tô Nghiễn Trần cũng đã gặp vài người tương tự Mạc Cầu rồi, bọn họ đều là những người có kỹ nghệ tinh xảo ở những phương diện khác.
Loại người này rất đáng kính nể, nhưng mà vì phải hao phí tinh lực ở phương diện nên thực lực đều không mạnh.
"Mạc đại phu, đặt ở chỗ này sao?"
Gã ta cầm lấy một quyển sách không biết tìm được ở đâu đưa lên trước, năm ngón tay ở dưới quyển sách lật một cái rồi đánh tới như điện thiểm.
Âm Phong Đoạn Kiếp thủ!
Năm ngón tay khấu về phía mạch đập của Mạc Cầu.
Gã đã từng thi triển chiêu này không ít lần, thậm chí còn dựa vào tín nhiệm mà thành công đánh lén được một vị cao thủ Tiên Thiên.
Hiện giờ chỉ phải đối mặt một vị đại phu biết chút võ nghệ thì tất nhiên là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà đúng lúc này thì ý thức hạ thể của Mạc Cầu run lên, vừa đúng né qua chỗ yếu hại.
Một trảo này của gã không thể chế trụ mạch đập mà chỉ bắt được cổ tay của Mạc Cầu.
"Ngươi làm gì?" Mạc Cầu quay đầu nhìn gã với ánh mắt kinh ngạc:
"Đặt quyển sách xuống là được, bắt ta làm gì?"
"A!" Tô Nghiễn Trần chê cười:
"Mạc đại phu, ngươi thật đúng là trì độn, nhưng mà được rồi, hiện giờ cũng xem như là rơi vào trong tay của ta, sau này liền ngoan ngoãn nghe lời là được, tuyệt đối đừng lớn tiếng kêu. . ."
"A ~ "
Gã còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên vặn vẹo, hai mắt trừng to, không nhịn được liều mạng hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ trong chớp mắt này, cổ tay của Mạc Cầu đột nhiên lật lại rồi linh động như rắn đảo ngược chế trụ cổ tay gã.
Tốc độ rất nhanh, biến hóa thì đột ngột, khiến cho một vị Tiên Thiên cũng không kịp tránh né.
Đáng sợ nhất là năm ngón tay của Mạc Cầu giống như năm thanh chủy thủ sắc bén được chế tạo bằng thép hung hăng đâm thẳng vào da thịt.
Tiên Thiên chân khí, nhục thân bách luyện cũng bị nó xuyên qua, xé rách, tạo thành năm cái lỗ, còn chế trụ mạch đập trên cổ tay, xâm nhập toàn thân.
Cùng lúc đó, một tầng hắc quang ảm đạm yên lặng xuất hiện rồi bao phủ quanh người Mạc Cầu.
Hắc Sát chân thân!
Đệ thất trọng!
Cương khí bắn ra, không gì không phá, liền xem như cao thủ Tiên Thiên, chỉ luận về lực lượng đơn thuần, giờ này khắc này cũng kém xa hắn.
Chỉ một thoáng, người bị chế lại là Tô Nghiễn Trần.
Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, hai mắt băng lãnh, áo quần không gió mà bay, tuy rằng đã lật được bàn, nhưng mà khi nghĩ lại trong lòng hắn vẫn chưa hết hoảng sợ.
Hắn không ngờ rằng đường đường là một vị Tiên Thiên mà cũng vứt bỏ liêm sĩ để đánh lén bản thân.
Vả lại, năng lực che giấu khí tức của người này là tốt nhất trong số những người mà hắn từng gặp, thậm chí cho dù hắn có tu hành Phù Đồ cũng không phát giác được.
Nếu như không phải trong lúc quan trọng trong lòng đối phương thư giãn, hiển lộ ra một tia sát khí thì sợ hôm nay hắn sẽ thật sự bị biến thành tù nhân.
Trong lòng nghĩ vậy thì lửa giận lại bùng lên.
"Oanh!"
Mặt đất cứng rắn đột nhiên xuất hiện những vết nứt giống như mạng nhện, thân thể Mạc Cầu phồng lên hơn một thước, năm ngón tay nắm chặt, hung hăng đập tới.
Quyền xuất, vầng sáng quanh mình đột nhiên tối sầm lại.
Giống như vào thời khắc này, giữa thiên địa ngoại trừ quyền phong cực lớn ra thì không thứ gì khác.
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Quyền xuất, vạn vật đều băng.
Tiên Thiên!
Không chỉ có nhục thân cường hãn.
Tô Nghiễn Trần không hổ là cao thủ Tiên Thiên, nhiều lần hành tẩu trong nguy hiểm, nên chỉ trong nháy mắt liền tỉnh ngộ lại.
Nhưng uy lực của quyền thế đột kích rất kinh khủng, còn chưa chạm vào người, mái tóc dài trên đầu đã đứt gãy.
Nếu như thật sự bị đánh trúng, liền xem như Tiên Thiên thì sợ là cũng không nhịn được.
Trong thời khắc nguy cơ, bản năng chém giết vài chục năm nay khiến cho gã ta duy trì được sự tỉnh táo, chỉ trong phút chốc liền điền cuồng dẫn chân khí ở trong cơ thể.
"Lốp bốp. . ."
Gân cốt toàn thân đồng thời bạo hưởng, trong nháy mắt liền phát huy Dịch Cân Hoán Cốt quyết đến cực hạn, thân thể cũng đột nhiên chùng xuống.
Cái chùng xuống này đã giúp gã tránh khỏi quyền phong.
Đồng thời gã lắc tay một cái, giống như một cây đại thương đang rung động mãnh liệt đâm về phía trước.
"Oanh!"
Tốc độ cực hạn trực tiếp làm cho không khí chấn động, hình thành một làn sóng xung kích mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Chỗ mà mũi thương chỉ vào rõ ràng là trái tim của Mạc Cầu.
"Tốt!"
Mạc Cầu gầm nhẹ, quyền phong đột nhiên bổ xuống.
Quyền pháp khi thi triển toàn lực thì sẽ không tiện biến chiêu, đây là thường thức, nhưng giờ phút này, thường thức lại mất hiệu lực trên người Mạc Cầu.
Trong vòng nửa thước, biến xông thành bổ.
Uy thế của nó lại không giảm một chút nào, hơn nữa thế đi còn hung hiểm và hung ác hơn.
Chưởng bổ, kình khí ở bên dưới phun trào, thẳng đến khuỷu tay yếu hại, cũng làm cho Tô Nghiễn Trần giật mình trong lòng, không thể không biến thương thành roi.
Lắc một cái, hư không nổ vang.
Vòng lại, cánh tay như long xà khoanh chân, quấn về phía cánh tay đang đột kích của Mạc Cầu, lực bộc phát có thể dễ dàng vặn nát sắt thép.
Dường như Mạc Cầu đã biết trước là gã sẽ biến chiêu như vậy.
Năm ngón tay trên đại thủ bổ xuống mở rộng ra, hóa thành ưng trảo lăng lệ, hung hăng vạch một cái, kéo xuống một đoạn ống tay áo.
"XÌ.... . ."
Gia trì thêm Hắc Sát chân thân đệ thất trọng làm cho năm ngón tay hắn có thể bóp kim ngọc vỡ.
Hai người đang điên cuồng biến đổi chiêu thức trong phạm vi 3 thước, ngươi tránh ta tránh, ngươi lui ta tiến, cuối cùng vẫn đụng vào nhau.
"Bành!"
Thân thể Mạc Cầu chấn động, hơi ngửa ra sau, Tô Nghiễn Trần thì lại cổ họng ngòn ngọt, trong nháy mắt liền thất thần.
Luận về tu vi, thực lực, Tô Nghiễn Trần càng mạnh hơn, chuyện này không thể nghi ngờ.
Nhưng mà hiện giờ hai người đang chém giết gần người, nếu so về lực lượng nhục thân thì hiển nhiên là Mạc Cầu càng mạnh một bậc.
Vả lại, ngay cả chiêu thức cũng bị hắn khắc chế.
"A!"
Tô Nghiễn Trần bi phẫn gầm nhẹ, chân phải đạp mạnh xuống đất, chân trái giống như cự phủ bổ tới, khuỷu tay cũng mượn lực vọt mạnh.
"Bành!"
"Bành!"
Tiếng va chạm không dứt.
Khuôn mặt Mạc Cầu băng lãnh, trên người có cương tráo hộ thân, toàn lực thôi động Chân khí hóa thành Kình lực cương mãnh đối đầu trực diện.
"Vô Định kiếm!"
"Là ngươi!"
Tô Nghiễn Trần gầm thét
Chiêu thức của gã nhiều lần bị khắc chế, không thể thực lực thi triển hết, đến tận lúc này thì sao gã có thể không nhận ra thân phận của người trước mắt nữa.
Mạc Cầu!
Mạc đại phu!
Một người thầy thuốc có tiếng tăm lừng lẫy trong Đông An phủ, lại còn là một cao thủ võ học thân mang Vô Định kiếm.
Hơn nữa ngạnh công còn rất mạnh, thậm chí ở trong tình huống cận thân lại còn có thể áp chế Tiên Thiên!
Chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng đây lại chính là sự thật.
Hai người không ngừng dây dưa trong phạm vi ba thước, Mạc Cầu toàn lực ứng phó giống như một vị cự hán khôi ngô đang cầm tay của một vị nữ tử mảnh mai, mặc kệ đối phương có liều mạng thế nào, gào thét ra sao thì vẫn bị khống chế gắt gao, trốn cũng trốn không thoát.
"Buông tay!"
Tô Nghiễn Trần gầm thét, âm ra như sấm.
Đồng thời khí tức trên người tăng vọt, Tiên Thiên chân khí lơ lửng giữa không trung rồi hung hăng đập xuống.
"Bành!"
Thân thể Mạc Cầu chùng xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải vì lực bộc phát của đối phương, mà là cánh tay bị đứt đang được hắn cầm trong tay kia.
Đoạn tí cầu sinh!
"Phốc xích!"
Tô Nghiễn Trần điên cuồng thổ huyết, gào lên một tiếng đau xót, thừa dịp Mạc Cầu bị quản chế, dùng tay che đoạn tí trùng kích về phía sau.
"Bạch!"
Ngay lúc sắp xông ra ngoài cửa sổ thì trước mắt đột nhiên sáng lên.
Hai cái cương trảo sắc nhọn lao đến nhanh như điện thiểm rồi đột ngột quấn lại, trói buộc toàn bộ thân thể của Tô Nghiễn Trần.
Phi Thiên Thần trảo!
Nếu như đổi lại là lúc bình thường, coi như tốc độ của gã không bằng phi trảo, nhưng muốn né tránh thì cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng vào lúc này thì lại là muôn vàn khó khăn.
Với loại thần binh lợi khí này, cho dù là cao thủ Tiên Thiên muốn thoát khốn cũng không dễ dàng gì.
"Hô. . ."
Mạc Cầu tiến lên một bước, vung hai tay lên, giống như là hai ngọn núi lớn khép lại, hung hăng đánh vào trán đối phương.
"Bành!"
Xương sọ vỡ nát, óc bắn tung toé.
"Mạc đại phu, Mạc đại phu!"
"Rầm rầm. . ."
Lúc này, nhân thủ của hai nhà Phù, Phương ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền phá tan cánh cửa tràn vào trong phòng.
"Ta không sao." Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, nhẹ nhàng khoát tay:
"Nơi này còn có một tên dư nghiệt của Huyền Y giáo đang ẩn giấu, vừa rồi còn xuất thủ muốn ám toán ta, may mà Mạc mỗ vẫn còn có chút năng lực."
"Hô. . ."
"Vạn hạnh, vạn hạnh!"
Đám người này không nghi ngờ gì, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
"Đúng rồi." Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, nói tiếp:
"Vì ứng phó gã nên ta đã dùng độc, các ngươi không cần phải để ý tới bộ thi thể này, để ta xử lý là được."
Nghe vậy, có mấy người đang muốn tiến lên liền đồng thời dừng lại, còn vô thức rút lui hai bước:
"Vậy. . . Làm phiền Mạc đại phu."
"Không dám."
Mạc Cầu gật đầu, trong lúc thả lỏng cơ thể cũng vô thức ước lượng thực lực của mình một chút.
Trong tình huống cận chiến, dựa vào Hắc Sát chân thân và Vô Định kiếm thì đã không kém Tiên Thiên!
. . .
Mấy ngày sau.
Mạc Cầu xuất hiện ở hậu viện Lục phủ, vẫn mặc một thân nho sam như cũ, phong cách ăn mặc như văn nhân, cử chỉ có độ.
Hắn chắp tay với một người trước mặt rồi nói:
"Ta tới lấy Thông Tâm quả."