Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253. Tứ Gia

Chương 253. Tứ Gia Chương 253. Tứ Gia


Người dịch: Whistle

"Rầm rầm!"

Mưa rơi xối xả.

Miếu thờ cũ nát bị cơn mưa nặng hạt bao phủ, những viên gạch ngói tràn đầy rêu xanh đánh bật những giọt nước mưa.

Cửa miếu mở rộng, không thấy Phật tượng từ bi, chỉ có một tòa núi thịt ngồi xếp bằng trên giường mềm đang thoải mái cười to.

Tiếng mưa rơi, tiếng cười, tiếng la khóc lọt vào trong tai.

Có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, không cam lòng, và cả vẻ mặt khinh thường.

Những hình tượng quỷ dị này đang xuất hiện ở trước mắt Mạc Cầu, còn hắn thì đang bất vi sở động.

Lúc này, Phù Ngao nghe tin chạy đến đang vội vàng xông tới hậu điện với vẻ mặt hoang mang, trong miệng còn hét lớn:

"Xá muội vô tri, va chạm Tứ gia, mong rằng Tứ gia nể mặt của Phù gia mà giơ cao đánh khẽ!"

"Dừng lại!"

Hai tên thủ vệ ở trước điện vươn tay ra, kình khí như tường, không chút khách khí ngăn cản y ở trong cơn mưa.

Miếu thờ rách nát, cửa sổ đều đã bị rách tơi tả, mặc dù những tên hòa thượng đang tá túc trong chùa đã sửa sang lại một chút nhưng cũng khó chống đỡ được.

Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy được rõ ràng tràng cảnh ở trong điện.

Núi thịt Lục tứ gia đang ngồi xếp bằng ở trên giường mềm, bên cạnh người có một vài nữ nhân đang nằm, trong đó có một nữ nhân đang bị gã nắm chặt bằng một tay.

Còn có một bộ thân thể mềm mại khác đang nằm ở sau cửa không xa, dưới đầu tràn đầy máu tươi, xem bộ dạng thì đã không sống được nữa.

Gương mặt xinh đẹp của vị nữ tử bị gã ta nắm trong bàn tay đang rưng rưng, run lẩy bẩy chính là tiểu thư của Phù gia Phù Tú Ngọc.

Khác với dáng vẻ điêu ngoa kiêu căng khi xưa, lúc này, sắc mặt nàng trắng bệch, trong con ngươi tràn đầy hoảng sợ, quần áo trên người cũng bị gã ta giật xuống một mảnh lớn, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.

"Tứ gia!"

Phù Ngao dừng chân lại, mặc cho cơn mưa nặng hạt xối đến ướt sũng, trong mắt mang theo vẻ nôn nóng hô to vào bên trong điện:

"Ngài muốn nữ nhân, ta lập tức đi tìm cho ngài, ngài cứ hưởng dụng mấy người nữ nhân đã mang theo trước."

"Xin hãy tha cho xá muội, đại ân đại đức, Phù Ngao vĩnh viễn không dám quên!"

Nói xong lời cuối cùng, bởi vì cảm xúc quá kích động mà giọng nói của Phù Ngao đã trở nên khàn khàn.

"Ca!"

Thân thể mềm mại của Phù Tú Ngọc run lên, nước mắt lập tức rơi như mưa, điên cuồng kêu lên:

"Cứu ta, cứu ta!"

"Hu hu. . ."

"XÌ.... . ."

Ở chính giữa phật điện, thân hình khổng lồ to tròn của Lục tứ gia đè ép cực kỳ chặt chẽ bức phật tượng ở sau lưng, trên gương mặt tràn đầy dữ tợn ẩn hiện sự khinh thường:

"Phù Ngao, đừng có dùng những loại hàng hạ đẳng kia để lừa ta, người nào người nấy đều khí hư thân yếu, chỉ có một bộ túi da là nhìn được, căn bản không chịu nổi hứng thú của ta, vừa mới nổi hứng thì đã không chịu nổi rồi."

Gã phí sức quay đầu nhìn về phía Phù Tú Ngọc đang nằm trong tay mình, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ hưng phấn:

"Người này liền không đồng dạng, xử nữ thuần âm, khí huyết dồi dào, có thể chịu nổi."

"Cút đi!"

"Nàng là của ta!"

"Tứ gia!" Sắc mặt Phù Ngao nhất bạch, tiếp tục tiến lên rồi lớn tiếng nói:

"Không thể được!"

"Nàng là muội muội ta, Phù gia ta đã hiệu trung trăm năm với Lục phủ, chưa bao giờ bất trung bất kính, mong rằng ngài có thể tha cho muội muội ta."

"Hả?" Giọng nói của Lục tứ gia trầm xuống:

"Làm sao, ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Thân hình gã lắc lư, hai con mắt băng lãnh giống như Di Lặc nhập ma đạo, toàn thân phát ra một cỗ sát khí:

"Họ phù, ngươi đừng quên, năm đó lão tổ của Phù gia các ngươi chẳng qua chỉ là một tên gia bộc của Lục gia bọn ta."

"Phù gia có thể có được ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ Lục gia ta ban cho, không có Lục gia, Phù gia chẳng là cái thá gì cả!"

"Ngay cả Phù gia các ngươi cũng đều là bọn ta, chỉ là một nữ nhân thì tính là gì?"

Nói xong liền duỗi bàn tay ra giật xuống một mảnh áo của Phù Tú Ngọc, làm cho nàng sợ đến sắp hôn mê.

"Tứ gia!" Phù Ngao vô thức vọt tới trước, lại bị một cỗ kình khí cường hãn ở trước điện đẩy trở về.

Mắt thấy muội muội mình sắp phải gặp nạn, trong lúc buồn giận, y đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

Dập đầu lia lịa cầu xin:

"Cầu ngài, giơ cao đánh khẽ!"

"Nếu như Tứ gia tha cho muội muội ta một ngựa, tại hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa , mặc cho sai khiến!"

"Ca. . ." Giọng nói của Phù Tú Ngọc run run, đôi mắt đỏ bừng.

"Làm trâu làm ngựa?" Lục tứ gia nghe vậy liền cười lạnh, thân thể cao lớn của gã chậm rãi nhúc nhích, hơi nghiêng về phía trước:

" Phù gia các ngươi vốn là trâu ngựa của Lục gia ta, ngươi cho rằng bản thân rất có địa vị hay sao?"

"Hừ!"

"Trước khi nói chuyện thì soi mặt mình vào trong nước tiểu mà xem, cân nhắc xem phân lượng của mình, một kẻ không có nhãn lực!"

"Ngươi. . ." Phù Ngao gồng cứng cả người, đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dữ tợn.

Thấy trên mặt Lục tứ gia tràn đầy khinh thường, hai tay của y không khỏi nắm chặt nước bùn trên mặt đất, lập tức đứng dậy định đi ra tiền điện phía trước.

"Phù công tử." Một bóng người lắc lư trước mặt, tên quản sự vừa rồi còn ở trước mặt Mạc Cầu đã ngăn cản đường đi của y.

Quản sự cười lạnh:

"Ngài đang định đi đâu?"

"Thế nào?" Sắc mặt Phù Ngao phát lạnh:

"Tại hạ cầu Tứ gia giơ cao đánh khẽ không thành, chẳng lẽ còn không thể đi hay sao?"

"Thật có lỗi!" Quản sự bĩu môi:

"Nhằm đề phòng ngài đi tiền điện làm ra một chút chuyện không có lý trí, quấy rầy nhã hứng của Tứ gia, vậy nên làm phiền ngài hãy chờ trắc điện bên cạnh một chút."

"Phù công tử, nghe ta khuyên một câu, không nên vọng động!"

". . ."

Phù Ngao nắm chặt hai tay, đang muốn bộc phát, bỗng nhiên cảm nhận mấy cỗ áp lực vô hình giống như núi đè xuống.

Làm cho thân thể y nhoáng một cái, khí lực toàn thân đột nhiên mất hết.

Đúng là Phù Ngao định đi triệu tập thủ hạ liều mạng với người của Lục phủ, nhưng mà hiện giờ trong lòng y chỉ tràn đầy bi thương.

Phù gia, người ngoài nhìn vào thì thấy cao cao tại thượng, những ở trong mắt của người Lục phủ thì chỉ là những con sâu kiến mà thôi.

"Mời!" Quản sự chìa tay ra, đồng thời ra hiệu với Mạc Cầu:

"Mạc đại phu, làm phiền ngài tự mình đưa thuốc cho Tứ gia."

"Được."

Mạc Cầu nghe vậy gật đầu, mặt không biểu tình cất bước đi sát qua người Phù Ngao, bước vào hậu điện.

Trong điện, Lục tứ gia đang nhếch miệng cười to, thậm chí còn ngoác cái miệng rộng ra, bỏ thân thể mềm mại trong lòng bàn lên rồi liếm liếm.

Thân hình gã ta to tròn khổng lồ, khuôn mặt thì giống như một cái cối xay, đầu lưỡi đỏ choét thè ra đã làm ướt đẫm một mảnh.

Cũng làm cho Phù Tú Ngọc sợ mất mật, chỉ có thể cố gắng ngăn chặn tiếng hét của mình.

"Hắc hắc. . ."

Lục tứ gia cười hắc hắc không ngừng, ánh mắt khi nhìn về phía nữ tử trong lòng bàn tay giống như một con dã thú đang nhìn con mồi của mình vậy.

Hưng phấn, kích động, còn mang theo vẻ tàn nhẫn!

"Tứ gia." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, đặt chén thuốc lên trên chiếc giường mềm:

"Thuốc của ngài."

"Ừm." Lục tứ gia nghe tiếng gật đầu, không kịp chờ đợi nắm chặt chén thuốc lên rồi rót vào trong miệng.

Bình thường thì những chuyện như vậy đều là do những tỳ nữ ở bên cạnh làm thay.

Mạc Cầu ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt gần như đã đờ đẫn của Phù Tú Ngọc, sau đó liền khom người lui lại.

Còn chưa rời khỏi hậu điện, nét mặt của hắn đã hơi đổi.

"Giết ác bá, diệt Lục phủ, trả cho bách tính một phương bình an!"

"Giết!"

"Bạch! Bạch!"

"Người nào?"

"A!"

"Cẩn thận, có ám khí, là cao thủ. . ."

Chỉ một thoáng, tiền điện loạn tùng phèo, tiếng la giết, tiếng gầm gừ, tiếng mưa rơi nặng hạt cũng khó có thể đè ép được.

Chỉ là trong chớp mắt.

"Oanh!"

Một chỗ tường viện ở tiền điện bỗng nhiên sụp đổ, có mấy bóng người từ ngoài đó xông vào, đưa tay liền phóng ra mấy chục đạo ám khí vào trong đại điện.

"Lớn mật!"

Hai tên hộ vệ trông giữ trước điện trừng to hai mắt, không cần thủ thế, Hậu Thiên Chân khí tinh thuần đến kinh khủng liền phun ra ngoài.

Khí như tường, ngăn cản ám khí đột kích, hai người cũng hóa thành bóng mờ, đánh vỡ màn mưa lao tới.

"Răng rắc!"

"Ầm ầm. . ."

Chân trời, có tiếng sấm vang dội.

Trong miếu thờ to lớn cũng hóa thành sa trường chỉ trong chớp mắt.

Chẳng qua mặc dù tiền điện có không ít người tới, tiếng kêu "giết" vang trời, nhưng khi Đạo binh Lục phủ xuất thủ thì liền bị từ từ đè xuống, ép ra miếu thờ.

Nhưng rất rõ ràng, thủ đoạn của những người tới đây hoàn toàn không chỉ như vậy.

"Lục Nam Thù, viên thịt béo ụt ịt nhà ngươi, hôm nay bọn ta đến lấy cái mạng chó của ngươi!"

Tiếng quát như sấm từ rừng rậm bên cạnh phát ra, một người tay cầm trường thương, lắc nhẹ một cái đã xâu tường đổ bích lao tới.

Trong làn bụi mịt mù, một luồng hàn quang chợt xuất hiện.

Tiên Thiên!

"Đinh. . ."

Hai thanh trường kiếm đột ngột bắn ra, giao nhau thành chữ thập, trảm trúng ngay thương nhận đang đột kích tinh chuẩn đến cực điểm.

Một người khác thì tay nhuyễn kiếm, đánh vỡ nóc nhà lao vào, huy sái trường kiếm gioosng như khổng tước giương cánh, kiếm ảnh rực rỡ thoáng hiện đầy trời, giống như một tấm lưới bao phủ xuống.

Nhưng mà.

Một đao một kiếm đã ngăn lại đường đi, thậm chí khi bộc phát khí lực đã đẩy cho người tới lui vào trong cơn mưa nặng hạt.

Đạo binh!

Theo như lời nói của Đổng Tịch Chu thì Đạo binh của Lục phủ có chỗ thiếu hụt rất lớn, tuổi thọ không dài, nhưng tu vi đúng là rất kinh khủng.

Không phải Tiên Thiên, lại có bảy thành Tiên Thiên chi uy, lấy hai đối một, ngăn cản người tới là dư xài.

Bất quá vào giờ này khắc này.

Trong hậu điện to lớn, ngoại trừ Mạc Cầu, Phù Ngao, ngoại quản sự ra thì Lục tứ gia đã không còn người để dùng.

Mà người tới rốt cục đã thì triển sát chiêu.

"A Di Đà Phật!"

Theo một giọng phật tụng du dương phát ra, màn mưa ở phía xa đột nhiên run run, một người xuất hiện ở trong tràng giống như thuấn di vậy.

Một gã hòa thượng!

Gã hòa thượng này mặt mũi hiền lành, chắp tay trước ngực, khoác trên mình một chiếc cà sa màu vàng nhạt, còn có một cỗ ý an lành.

Chẳng qua lời mà tên hòa thượng này nói ra lại không an lành như vậy.

"Lục tứ gia, bần tăng Liễu Ngộ đến tiễn ngươi lên đường!"

"Ngô. . ." Lục tứ gia quay đầu, nhìn về phía ba người Mạc Cầu, vung tay ra hiệu:

"Đi!"

"Tứ gia. . ." Giọng nói của Quản sự có vẻ hơi run rẩy, mắt thấy hòa thượng Liễu Ngộ đang nhanh chóng tới gần, chỉ đành bất đắc dĩ cắn răng gầm nhẹ:

"Cùng tiến lên, liều mạng với tên hòa thượng này!"

Nói xong, quản sự đã vội vàng xông qua.

Mạc Cầu thì đứng ở một bên, bất vi sở động.

Trên mặt Phù Ngao thì hiện ra vẻ giãy dụa, nhìn gã hòa thượng một chút, lại nhìn Lục tứ gia và muội muội mình đang nằm trong tay gã một chút, cuối cùng khẽ cắn răng, không nhúc nhích gì.

Đối mặt với tên quản sự đang lao tới, trên mặt hòa thượng hiện lên vẻ từ bi, bấm tay điểm nhẹ, đồng thời miệng tụng phật hiệu:

"Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế."

Phật Tâm chỉ!

"Đát. . ."

Một chỉ đột kích mang theo thiền ý nồng đậm, giống như sát na, vĩnh hằng, không thèm quan tâm đến thân pháp và rất nhiều chiêu thức biến hóa của tên quản sự kia, trong ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng của đối phương, chậm rãi điểm lên trên trán của gã quản sự.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra Kình lực, tên quản sự giống như bị trọng chùy đập trúng, thân thể cứng đờ, chậm rãi ngã xuống đất.

Trên người đã không còn khí tức.

"A Di Đà Phật." Hòa thượng chắp tay trước ngực, thi lễ với thi thể, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía hai người Mạc Cầu, trên mặt lộ vẻ ý cười hiền hoà:

"Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, hai vị biết sai liền đổi, không trợ trụ vi ngược, quả là đại thiện!"

Chưa nói xong, tên hòa thượng này đã chạy chậm tới gần, như chậm mà nhanh xuất hiện ở trước người Lục tứ gia.

Cũng điểm ra một chỉ.

Một chỉ này của tên hòa thượng nhìn thì đơn giản, kì thực nội uẩn chân lực tinh tu mấy chục năm, đừng nói là người, cho dù là thần binh được rèn từ thép tinh thì cũng có thể một chỉ điểm đứt.

Sau một khắc, sắc mặt của tên hòa thượng đột nhiên thay đổi.

"Đát. . ."

Chỉ thấy vào lúc đầu ngón tay của tên hòa thượng còn cách trán của Lục tứ gia một tấc thì đột nhiên có một cơn gợn sóng vô hình xuất hiện.

"Hắc. . ."

Trong cơn gợn sóng, trong mắt của Lục tứ gia không có chút sợ hãi nào.

Có chỉ là vẻ khinh thường nồng đậm.

"Oanh!"

Chỉ trong một chớp mắt tiếp theo, một lực lượng tùy ý, cuồng bạo giống như núi lửa phun trào, thiên thạch tiếp đất dâng lên trong điện.

"Rầm rầm!"

Cánh tay tráng kiện, to mọng giống như chống mái vòm của một trụ cột lớn, oanh nhiên nâng lên, lật tay ép xuống.

Năm ngón tay mở rộng, giống như Ngũ Chỉ sơn có thể bắt trói hết thảy, mang theo lực lượng khiến cho Phù Ngao cảm thấy tê dại da đầu, oanh nhiên rơi xuống.

"Oanh!"

Mặt đất rung mạnh.

Một cái hố to sâu ba thước, đường kính hơn một trượng đột nhiên xuất hiện trong đại điện.

Trong hố, Liễu Ngộ đang giơ cao hai tay, thất khiếu phun máu, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị một chưởng đánh trúng, thân thể trực tiếp nổ tung.

Tiên Thiên!

Chết!

Bình Luận (0)
Comment