Người dịch: Whistle
"Mạc Cầu?"
"Mạc đại phu?"
"Vô Định kiếm là Mạc đại phu!"
Trong phòng tối đột nhiên yên tĩnh.
Ánh nến lắc lư, bóng người tán loạn, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Còn có vẻ không thể tin nỗi.
"Chuyện này không có khả năng!"
Sắc mặt của nho sam nam tử trầm xuống:
"Mọi người đều biết về y thuật của Mạc Cầu, chính là nhân tài đỉnh tiêm trong y đạo, danh xưng thần y cũng không sai."
"Tuổi hắn như vậy mà đã tinh thông y thuật đến tận đây đã là thập phần cao minh rồi, há có thể sẽ còn là Vô Định kiếm?"
"Thiên tư tuyệt đỉnh!"
Trong bóng tối, có người ung dung mở miệng:
"Đỉnh tiêm y thuật, đỉnh tiêm tu vi, đỉnh tiêm võ nghệ, chỉ tiếc là hắn đã phân tâm quá nhiều, nếu không sợ là đã thành Tiên Thiên."
"Liền xem như tiến thêm một bước, đạp vào đạo đồ, tầm tiên tu pháp cũng chưa hẳn không có khả năng."
"Công tử." Hoa Bắc Đường đứng dậy, khom người về hướng âm thanh truyền tới, giọng kính cẩn nói:
"Ngài nghĩ những lời tên này nói là thật sao?"
"Tại sao là giả chứ?" Người kia cười khẽ, nói:
"Cho dù là giả thì cũng không cần phải dùng loại nguyên nhân vừa nghe đã làm người ta hoài nghi này, vô duyên vô cớ làm cho mình phải chịu tra tấn."
"Nhưng. . . " Hoa Bắc Đường vẫn còn lo nghĩ.
"Không nhưng nhị gì hết." Đối phương mở miệng:
"Ngươi sai người bắt y tới đây, dùng trăm phương ngàn kế khảo vấn, chẳng lẽ không phải là muốn hỏi ra tin tức từ trong miệng y để báo mối thù giết con sao?"
"Đương nhiên là muốn!" Sắc mặt Hoa Bắc Đường nghiêm lại, mắt hiện sát cơ:
"Bất luận thật giả, chắc chắn là tên Mạc Cầu này có quan hệ rất tốt với Vô Định kiếm, chỉ cần bắt hắn ta lại hỏi một chút là biết ngay."
"Chớ có chủ quan." Nho sam nam tử lắc đầu:
"Nếu như hắn ta thật sự là Vô Định kiếm, liền xem như ngươi ta sợ rằng cũng khó mà tuỳ tiện bắt được hắn ta."
"Ở nội thành, chỉ cần vừa có dị động liền sẽ kinh động đến Lục phủ, đến lúc đó sợ rằng sẽ phải rơi vào kết cục giống như Thiết Đảm Thần Hầu."
"Ừm. . ." Ánh mắt Hoa Bắc Đường chớp động:
"Vậy thì chưa hẳn!"
Lão ta cười lạnh, nói:
"Họ Hứa cũng đã nói rồi, trước đó không lâu Mạc Cầu vừa nếm thử đột phá Tiên Thiên, kết quả không thành công, bản thân cũng bị thương nghiêm trọng, hiện giờ chắc chắn là thực lực đại tổn, chưa hẳn có thể ngăn cản chúng ta."
"Dường như thời gian có chút không đúng lắm." Nho sam nam tử sờ cằm, nhưng cũng không suy xét đến cùng.
Đối với bọn hắn mà nói, dù kiếm pháp của Vô Định kiếm có siêu phàm đến đâu thì thực lực cũng còn kém Tiên Thiên rất rất xa.
Đừng nói là bị thương, cho dù là hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ cần không có người ngoài hiệp trợ thì bọn hắn có rất nhiều biện pháp để bắt được Mạc Cầu.
"Huống hồ." Hoa Bắc Đường hừ lạnh một tiếng:
"Cũng không cần phải động thủ trong nội thành!"
"Ngươi có biện pháp dẫn hắn ra khỏi thành sao?" Nho sam nam tử nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kì.
"Công tử." Hoa Bắc Đường không trả lời, khom người nhìn về phía phía bóng tối:
"Ta muốn biết người tu hành công pháp Phù Đồ của Tiên gia có thể cảm nhận được nỗi lòng của người khác hay không?"
"Dưới một số tình huống thì đúng là có thể." Trong bóng tối, một giọng nói truyền đến, ẩn ẩn mang theo vẻ cảm khái:
"Người như vậy, Thần niệm cường đại, nếu như tâm tình chập chờn quá kịch liệt thì có thể cảm nhận được rõ ràng, chẳng qua phương pháp này có hạn chế cực lớn, chỉ cần khống chế được cảm xúc thì sẽ không phát hiện được dị dạng."
"Không ngờ có người có thể tu thành công pháp này ở cảnh giới Hậu Thiên, ta cảm thấy có chút hiếu kỳ với hắn rồi đấy."
"Minh bạch." Hoa Bắc Đường gật đầu, đột nhiên cong tay búng ra, bắn một viên đan dược vào trong miệng Hứa Việt:
"Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, dẫn Mạc Cầu ra ngoài thì vợ con của ngươi sẽ an toàn, nếu không thì ngươi cứ đợi mà nhặt xác cho họ đi!"
. . .
Khi Mạc Cầu từ chỗ của Đổng Tịch Chu quay về thì sắc trời đã tối, còn mang theo bao lớn bao nhỏ, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.
Xem ra Tiên Thiên đan luyện chế rất thuận lợi.
Đổng Tiểu Uyển đã bế quan, khi xuất quan thì không biết có thành tựu Tiên Thiên được không.
Vì để trả thù lao cho Mạc Cầu sau khi đã nhờ hắn giúp đỡ nhiều lần, Đổng Tịch Chu bèn đưa hết số dược liệu còn lại cho hắn.
Để bảo đảm luyện thành đan dược, ông ta đã chuẩn bị không ít dược liệu.
Thậm chí có một vài dược liệu đã mua hết 3 phần!
Hiện giờ đều rơi vào trong tay Mạc Cầu.
Lại thêm những dược liệu mà chính Mạc Cầu gom góp được trong những năm này, dược liệu của Tiên Thiên đan đã tập hợp được khoảng bảy tám phần rồi.
Sau đó hắn chỉ cần khổ tu nội công, khi nhàn hạ thì thu thập Linh dược, đến lúc đủ liền khai lò Luyện đan.
Thậm chí. . .
Mạc Cầu còn lấy được rất nhiều cảm ngộ về luyện đan từ trong tay của Đổng Tịch Chu, có thể bảo đảm xác suất thành công khi khai lò.
"Nhiều nhất là ba năm!"
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Đến khi chân khí trong cơ thể mình đại thành liền phục đan tiến giai, nếu như một lòng khổ tu thì hai năm cũng đủ rồi."
Hai năm sau, hắn ba mươi mốt tuổi.
Mặc dù đã qua ba mươi, nhưng chỉ kém một tuổi thì chắc là ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn.
"Xuy!"
Xe ngựa dừng lại trước cửa, Hứa Việt đã trở về trong sân nghe tiếng mở ra đón.
"Công tử." Sắc mặt của y hơi trắng bệch, nói:
"Tứ gia thật sự đã chết rồi sao?"
"Không sai." Mạc Cầu xoay người xuống xe:
"Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này đừng có lộ diện, tránh một hồi trước rồi nói."
"Cái này. . ." Hứa Việt há hốc mồm, mặt lộ vẻ chần chờ.
"Thế nào?"
"Tiểu nhân có chuyện muốn nói."
"Nói." Mạc Cầu vừa chỉnh lý dược liệu, vừa tùy ý mở miệng:
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại khách khí như vậy?"
Hứa Việt nghe vậy trong lòng liền ngưng tụ, lập tức tập trung ý chí, suy nghĩ không gợn sóng, cúi đầu nói:
"Công tử, người mà ngài kêu ta hỏi thăm đã có tin tức."
"Nha!" Động tác trên tay Mạc Cầu khựng lại, xoay người nhìn sang:
"Là gia tộc có huy chương tam diệp sao?"
"Vâng!"
"Ở đâu?"
"Ở ngoài thành." Hứa Việt mở miệng:
"Gia tộc này họ Tào, từ vài chục năm trước đã trở thành một gia tộc bình thường, không còn khởi sắc nữa, hiện nay chỉ là một hộ phú nông."
"Bởi vì vẫn luôn trồng trọt ở trong đồng ruộng nên gần như chưa từng vào thành, cho nên cho tới bây giờ tiểu nhân mới tìm được bọn hắn."
"Họ Tào." Mạc Cầu nhíu mày, tin tức này tới thật không phải lúc, sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới đúng vào lúc này.
Lập tức hỏi:
"Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn." Hứa Việt gật đầu, từ trên thân lấy ra một mảnh vải đưa tới:
"Đây là thứ mà tiểu nhân lấy được từ Tào gia, dường như có quan hệ với môn công pháp mà công tử đang tìm."
Mạc Cầu nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Phù Đồ!
Những hình chạm khắc trên mảnh vải này đúng là thuộc về công pháp Phù Đồ rồi, nhưng mà lại không giống với thứ trong tay hắn.
Hiển nhiên là nó đến từ quyển hạ!
Mấy năm trước, khi Mạc Cầu lấy được tin tức từ trong miệng Thôi lão thì vẫn luôn tìm kiếm gia tộc này, hiện giờ rốt cục đã có manh mối.
Công pháp Phù Đồ đối với Mạc Cầu thật sự rất quan trọng.
Nó không chỉ có thể gia tăng căn cốt, tăng thêm tu vi, mà còn có thể tăng thêm tốc độ thắp sáng tinh thần trong thức hải.
Nếu như có thể lấy được Phù Đồ quyển hạ, hắn liền có niềm tin tuyệt đối nội khí đại thành trong vòng hai năm.
Chẳng qua. . .
"Không vội." Mạc Cầu thu hồi mảnh vải, mặt không thay đổi:
"Chúng ta cứ tìm một nơi để ẩn giấu trước đã, chờ khi chuyện của Lục tứ gia kết thúc rồi tính."
"Công pháp cũng cần phải không vội nhất thời."
Chữ ổn đi đầu, gần đây nếu có thể không xuất đầu thì hắn sẽ không lộ diện.
"Ây. . ." Hứa Việt mở miệng lớn ra, vẻ mặt kinh ngạc, y không thể chấp nhận được quyết định của Mạc Cầu, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Công tử, sợ là không được."
"Tại sao không được?" Mạc Cầu nhíu mày.
"Công tử." Hứa Việt liếm liếm khóe miệng, nói:
"Năm ngoái xảy ra đại hạn, Tào gia cũng không thể may mắn thoát khỏi, đồng ruộng không thu hoạch được một hạt lương thực nào, lại có thêm lưu dân và ôn dịch, cho dù Tào gia có là phú hộ thì cũng khó chống đỡ nổi, cho nên đã quyết định di chuyển cả gia tộc."
"Tiểu nhân sợ là, qua một khoảng thời gian thì sẽ không còn tìm được bọn hắn nữa."
"Vậy sao. . ." Mạc Cầu lộ vẻ chần chờ, nói:
"Hiện giờ đi Tào gia sẽ mất bao lâu?"
"Hiện giờ?" Hứa Việt giật mình trong lòng, thầm kêu không ổn:
"Công tử, trời đã tối rồi, không cần phải vội vàng như vậy, hay là ngày mai chúng ta mới đi đi?"
Không phải vừa rồi còn nói là không cần phải nóng lòng nhất thời sao?
"Không, không." Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
"Muốn đi thì phải nhanh lên, thời gian không đợi người."
"Ngươi đi dắt ngựa tới đây, chúng ta đi ngay bây giờ, đi nhanh về nhanh, trước khi hừng đông phải giải quyết xong chuyện này."
"Đúng rồi, Tử Lăng đâu?"
"Nàng. . ." Hứa Việt dừng lại một chút, nói:
"Đi an bài cho đệ đệ của mình rồi, qua một lúc nữa hẳn là sẽ trở về."
"Vậy thì không cần phải đợi nàng nữa." Mạc Cầu quay người, gỡ chiếc kiệu trên xe ngựa xuống rồi nhảy lên ngựa:
"Chúng ta đi!"
"Đi ngay lúc này sao?"
"Đương nhiên!"
Hứa Việt ngẩng đầu lên nhìn trời, chân trời đã dần tối, ánh mắt lấp lóe, chỉ đành than nhẹ một tiếng.
Hai người ra khỏi thành, một đường phi nhanh.
"Hứa Việt, là phương hướng này sao?"
"Chắc vậy." Hứa Việt nhìn hai bên đường một chút, chần chờ nói:
"Sắc trời quá mờ, tiểu nhân cũng không nhớ rõ."
"Ngươi chọn đường vòng làm gì, sao lại không đi thẳng, quá tốn thời gian." Mạc Cầu mở miệng:
"Như vậy đi, ngươi chỉ hướng cho ta, để ta dẫn đường."
". . . Vâng."
Hứa Việt gật đầu.
"Hứa Việt." Mạc Cầu đột nhiên nghiêng đầu nhìn y, hỏi:
"Trong lòng ngươi có chuyện gì sao?"
Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương đang chập trùng rất lớn.
"A!" Hứa Việt cuồng loạn trong lòng, vội vàng vứt bỏ tạp niệm, cười khổ nói:
"Tứ gia chết rồi, khó đảm bảo chúng ta sẽ không bị liên luỵ, tiểu nhân. . . Trong lòng tiểu nhân đang rất là lo lắng."
"Ừm." Mạc Cầu không nghi ngờ gì, nói:
"Yên tâm, hiện giờ là lúc mà Lục phủ đang cần dùng người, Nhị tiểu thư cũng không phải là người hiếu sát, sẽ không liên luỵ quá rộng, nếu không khi diệt mất Phù gia, nhưng gia tộc khác vật thương kỳ loại, cũng sẽ lạnh lòng."
"Không cần quá lo lắng!"
Nói xong liền vung roi lên.
"Giá!"
Hứa Việt chậm rãi gật đầu.
. . .
Kiều trang.
Trong trang có một vị phú hộ họ Tào.
Lúc nửa đêm, thôn trang sớm đã tắt hết đèn đuốc, những tiếng vó ngựa dồn dập lao thẳng đến Tào gia.
"Mạc thần y?"
Mặc dù Tào Hòa chưa từng gặp qua Mạc Cầu, nhưng cũng từng nghe danh của hắn, mặc dù kinh ngạc tại sao đối phương lại đến đây khi đã trễ như vậy rồi, nhưng ông ta lại không dám thất lễ, vội vàng sai gia đinh mở đại môn ra, dẫn vào đường phòng.
"Tào gia chủ." Mạc Cầu chắp tay, nói thẳng vào chuyện chính:
"Thực không dám giấu giếm, Mạc mỗ đến đây là vì một vật của Tào gia."
"Nha!" Tào Hòa cười khẽ, một tay vuốt râu, nói:
"Khó được một nhân vật như Mạc thần y lại có thể coi trọng đồ của nhà ta như vậy, ngài cứ nói đừng ngại, Tào mỗ cũng không phải hạng người keo kiệt."
"Vậy ta liền nói thẳng." Mạc Cầu gật đầu, truyền âm nói:
"Nghe nói chủ thượng của Tào gia chính là người ở bên cạnh tu tiên giả, tiên tổ cũng từng lưu lại ba quyển công pháp? Mạc mỗ muốn xem qua cách nghĩ của người tu tiên, mong rằng ngài có thể đáp ứng, tại hạ nguyện giao ra thù lao làm Tào gia chủ hài lòng."
"Ừm!"
Tào Hòa nghe vậy biểu lộ cứng đờ, ngó nghiêng hai phía một chút rồi đứng dậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc:
"Mạc đại phu, chúng ta đi vào phía sau nói chuyện đi?"
"Cũng tốt." Mạc Cầu gật đầu.
Hứa Việt ở sau lưng chần chờ một chút, lập tức dừng lại, không đi theo bọn họ tới hậu viện.
Ngược lại chỉ đứng ở tiền viện nhìn hai người họ đi vào.
Thời gian từ từ trôi qua.
"Bạch!"
Gió táp xoay tròn, có ba bóng người liên tục xuất hiện ở trong sân.
Hoa Bắc Đường vội vội vàng vàng, khí tức dâng lên, nói:
"Tại sao lại tới nhanh như vậy? Không phải nói là đợi ngày mai mới an bài thỏa đáng sao?"
"Tiểu nhân cũng không nghĩ."
"Đủ rồi!" Nho sam nam tử phất tay:
"Đi hậu viện."
Một lát sau.
Mấy người trợn mắt hốc mồm nhìn xem Tào gia chủ ở trước mặt.
"Người đâu?"
"Đi rồi!"
"Đi hồi nào?"
"Đã. . . Đi được một hồi rồi."