Người dịch: Whistle
Trong núi rừng chợt hiện lên một luồng linh quang.
Linh phù!
Chỉ một thoáng đã làm cho đất nứt núi lở!
Bùn đất đang không ngừng dâng lên, nhấp nhô, gào thét bốn phía giống như nước sôi vậy.
Kiếm quang dài hơn một trượng đang tàn phá bừa bãi, những nơi đi qua, kim thiết đao binh đều bị đứt gãy.
Còn có những đoàn hỏa diễm lớn chừng cái đấu oanh nhiên nổ tung, trong chớp mắt đa vây kín cả tòa đình viện to lớn này.
Gió táp hóa thành lưỡi dao rồi cắt lung tung.
Mưa rào giống như vạn tiễn không biết từ đâu mà đến, mỗi giọt nước mưa đều có thể xuyên thủng kim thạch.
Trong chớp mắt, trong đình viện to lớn đã hóa thành một bãi chiến trường kinh hoàng.
"Lục Vân Tiêu!"
Trong đống hỗn loạn này, một tiếng rống động trời vang lên, lập tức xuất hiện linh quang phun trào, một chiếc khiên tròn xoay tròn gào thét, giữ vững một phương.
"A Di Đà Phật!"
Còn có phật hiệu truyền đến, kim quang hiện lên, hóa thành cự phật ba trượng, bao phủ trong phạm vị mấy trượng.
Sau một khắc.
"Bạch! Bạch! Bạch!"
Hơn mười sợi tơ huyết hồng đột ngột xuất hiện, lấy tốc độ mà mắt thường khó mà theo kịp xuyên thủng kim phật, khiên tròn chỉ trong nháy mắt.
"Lốp bốp. . ."
Tiếng nổ vang nối thành một mảnh, Phật quang, khiên tròn liên tục vỡ nát.
"Hồng Tuyến nương nương!"
"Đi!"
Một tiếng hét lớn vang lên, bên trong sa trường hỗn loạn đột nhiên có mấy bóng người nhảy ra rồi bỏ chạy ra tứ phía.
Trên thân của những người này đều có linh quang bao phủ, mặc dù thân pháp không tính là xuất chúng, nhưng mỗi bước ra một bước thì đều xa chừng mấy trượng, tốc độ nhanh đến mức có thể làm cho cao thủ Tiên Thiên phải cảm thấy xấu hổ.
"Muốn đi?"
Lục phủ chủ hừ lạnh, trong tay lại quăng ra một tấm Linh phù:
"Phong Hỏa Thần lôi, đi!"
"Oanh!"
Trên không trung xuất hiện một tia chớp, lôi quang chớp động, tiếng nổ ầm ầm, lao xuống mấy bóng người đang bỏ chạy ở phía dưới.
"Răng rắc. . ."
Lôi đình qua đi, phía dưới liền xuất hiện ba cái xác chết cháy, chẳng qua là những người còn lại liền đã trốn ra xa.
"Đuổi theo!"
Lục phủ chủ, Hồng Tuyến nương nương liếc nhìn nhau, linh quang trên thân lóe lên, lập tức đuổi theo truy sát.
. . .
"Mẹ, ngài tỉnh rồi!"
"Đại phu, còn thuốc không ạ?"
"Đừng hốt hoảng, đừng hốt hoảng, sau khi uống thuốc xong thì đi sang phía đông thay phiên xếp hàng với những người khác, đừng có mà chen lấn."
Bên trong viện lạc, đám người rộn rộn ràng ràng.
Dù cho tám chiếc nồi lớn đang không ngừng nấu thuốc, nhưng vẫn cung không đủ cầu, không thể không phái người đi trấn áp bệnh tật.
"Mạc đại phu!"
Một người vội vàng chạy tới, trên mặt lộ vẻ bối rối:
"Thảo dược trong viện không còn nhiều nữa, bên ngoài thì có giáo đồ của Tam Phật giáo làm loạn, khiến cho hàng hóa không kịp đưa tới."
"Chỉ còn lại những này thì sẽ không kiên trì được bao lâu đâu." Mạc Cầu trầm ngâm, nói:
"Đưa cho phụ nhân và hài tử trước, thanh niên trai tráng thì đợi thêm chút nữa."
"Vậy. . ." Người tới liếm liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói:
"Người lớn tuổi thì sao?"
"Ngươi cảm thấy nơi này có bao nhiêu người lớn tuổi?" Mạc Cầu ngẩng đầu, sắc mặt đạm mạc:
"Huống hồ lần ôn dịch này cũng không ảnh hưởng nhiều đến người già, hiện nay chỉ có thể làm như vậy thôi."
"Vâng!"
Đối phương đáp lời rồi vội vã đi xuống an bài.
Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường, nơi đây chỉ là một trong những cứ điểm lâm thời trong Đông An phủ mà thôi, nhưng cũng đã có không dưới mấy ngàn người tụ tập rồi.
Những tiếng kêu bất lực, tiếng rên thống khổ liên tục truyền vào tai.
Đông An phủ to lớn, bên trong có ôn dịch, bên ngoài có người làm loạn, người chịu khổ thì chỉ có bách tính bình thường.
"Haizz!"
Trương Tử Lăng ở bên cạnh bận rộn một hồi lâu, trong lúc rãnh rỗi nghỉ ngơi, thấy tình cảnh này thì không khỏi cảm thán một tiếng:
"Nếu như hào môn phú hộ trong thành đều đứng ra chia sẻ một chút thì cũng không trở nên như vậy!"
Nói xong liền lộ ra vẻ mặt không cam lòng.
"Ta nghe Cao thúc nói, những gia đình phú hộ kia không chỉ không giúp đỡ mà nhà nào nhà nấy còn đóng cửa phong tỏa, cấm chỉ ngoại nhân đi vào tị nạn."
"Chuyện này thì cũng thôi, bọn hắn lại còn trữ một số lượng lớn hàng hóa, tranh mua dược liệu, một khi phát hiện người hầu trong phủ bị nhiễm ôn dịch liền lập tức ném ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong phủ ăn uống tiệc tùng ca hát, cũng chẳng khác gì lúc trước."
"Nói không chừng bọn hắn còn nhân lúc dịch bệnh này mà phát đại tài, thật sự là vô sỉ!"
Nghe ra được, nàng đang rất oán hận những gia đình phú hộ kia.
Thực tế, nếu như không phải Lục phủ gánh vách trách nhiệm, cưỡng ép hạ lệnh thì ngay cả tam đại gia là Phù, Chu, Phương cũng sẽ không chịu ra sức cứu chữa.
Cũng giống như việc tu tiên giả xem quân nhân là cỏ rác, hào môn thế gia cũng chưa từng quan tâm đến sự sống chết của bá tánh bình dân.
Ngược lại thì căn cơ của Lục gia là ở Đông An phủ, cần bách tính nộp thuế để nuôi dưỡng bọn hắn, cho nên bọn hắn mới quan tâm đến chuyện này một chút thôi.
Giống như một chủ nông trường khi nhìn thấy gia súc của mình bị tổn thất trọng đại thì cũng sẽ làm vậy.
Nói cho cùng thì cũng chỉ vì lợi ích!
Mạc Cầu lắc đầu, đưa một người qua:
"Đồ vật ở nơi này cũng có hạn, không cần nhiều người như vậy, sai mấy người ra bên ngoài hối thúc thảo dược đi."
"Vâng!"
Trong đội ngũ lập tức phân ra hai người vội vàng chạy ra phía bên ngoài.
Mới vừa chạy tới trước cửa, bọn hắn còn chưa kịp mở cửa thì đại môn bỗng nhiên bị đổ sụp xuống.
"Oanh. . ."
Đại môn bằng gỗ nặng đến mấy trăm cân này đột nhiên ngã xuống, làm cho bụi mù tràn ngập tứ phía.
Có mấy bóng người to béo thân mặc cà sa xuất hiện.
"A Di Đà Phật!"
"Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Tam phật lâm phàm, Di Lặc độ thế!"
"Tam Phật giáo nhân!" Trong nội viện, không ít người sắc mặt đại biến, mắt lộ ra hoảng sợ.
Trước đó vài ngày, những tên hòa thượng mặt mũi hiền lành này còn là cứu tinh trong mắt của không ít người.
Bây giờ thì người nào người nấy giống như tai tinh vậy.
Theo như suy nghĩ của bọn hắn, lần ôn dịch này chính là một lần khảo nghiệm của ngã phật, là đường tắt để đi sang thế giới cực lạc.
Bất cứ người nào có can đảm ngăn cản chuyện này đều là tà ma.
Mà bọn hắn chính là môn đồ của Tam Phật giáo, chém giết tà ma, bảo vệ chính đạo chính là chuyện không thể bình thường hơn được.
"Lăn ra ngoài!"
Hộ viện rống to một tiếng, vung vẩy côn bổng lao tới mấy gã hòa thượng to béo này.
"A Di Đà Phật!"
Người tới chắp tay trước ngực, thấy vậy cũng không ấm không nội, một cỗ Kình lực vô hình đột nhiên bộc phát, lập tức bắn bay tên hộ viện.
Cao thủ Nhị lưu!
"Ngã phật từ bi, các ngươi cần gì phải chấp mê bất ngộ, xin hãy đặt những chén độc dược kia xuống, chậm rãi chờ đợi ý chỉ của Phật Tổ."
Nói xong liền duỗi tay ra, nắm lấy cánh cửa bên người rồi ném về phía mấy cái nồi thuốc đang được nấu chín.
Mạc Cầu nhướng mày một cái, vừa định cầm lấy vỏ kiếm ở bên cạnh lên, bỗng dưng giống như nghĩ ra điều gì đó bèn dừng lại.
"Hô!"
Kình khí gào thét.
Trên cao chợt xuất hiện một luồng đao quang nhẹ nhàng đánh nát cánh cửa.
"Đát. . ."
Một người hạ xuống.
Người tới có vóc dáng không cao, lại cầm một thanh cự đao trong tay, chỉ cần đứng yên ở đó cũng đã phát ra một uy thế ngưng nhiên.
Đổng Tiểu Uyển!
Nhưng mà so với nửa tháng trước thì hiện giờ trên người của Đổng Tiểu Uyển dường như có thêm một thứ gì đó.
Khí tức cũng càng tinh khiết hơn.
Giống như đã được gột rửa trọc khí toàn thân, dù cho tướng mạo không có biến hóa gì, nhưng khí chất lại tăng lên rất nhiều.
Tiên Thiên!
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thức hải nổi lên gợn sóng.
Đối với Mạc Cầu thì cao thủ Tiên Thiên cũng không được tính là cường đại, nhưng hắn vẫn rất muốn tiến giai Tiên Thiên.
Bây giờ, vị sư tỷ nhỏ hơn mình 2 tuổi này đã thực sự trở thành một vị cao thủ Tiên Thiên.
Trước ba mươi tuổi thành tựu Tiên Thiên, tương lai có thể tu hành tiên pháp, trở thành một vị tu tiên giả hiếm thấy trên đời.
Nghĩ tới, trong mắt của hắn cũng khỏi toát ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
"Tà ma ngoại đạo!"
Đổng Tiểu Uyển hừ nhẹ một tiếng, thân hình như điện thiểm, đao quang cuồng vũ, chỉ trong một hơi hô hấp đã lướt qua mấy vị môn đồ của Tam Phật giáo.
"Xoạt!"
Trường đao vừa thu lại, trên mặt đất cũng xuất hiện thêm mấy cỗ thi thể.
Lấy nhãn lực Mạc Cầu thì đương nhiên là có thể nhìn ra được nàng vừa mới tiến giai, khí tức bất ổn, xuất thủ cũng có chút không lưu loát.
Nếu là hai người giao thủ, hắn dám chắc là mình sẽ đánh bại đối phương trong vòng mười chiêu.
Nhưng ở trong mắt người khác, ngay cả cao thủ nội khí ngoại phóng cũng có thể chém giết giống như thái rau.
Đổng Tiểu Uyển chắc chắn là một vị cường giả đỉnh cao không thể nghi ngờ!
Bầu không khí ở trong đình viện lập tức buông lỏng, gương mặt căng cứng của không ít người cũng đã trầm tĩnh trở lại.
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển quay sang nhìn Mạc Cầu rồi nở nụ cười xinh đẹp:
"Ta tới chậm, dược liệu đang ở đằng sau, cũng may là không xảy ra chuyện gì, chỗ của đệ thế nào?"
"Ta không sao." Mạc Cầu lắc đầu, chăm chú quan sát kỹ đối phương:
"Chúc mừng sư tỷ tiến giai Tiên Thiên, Tiên đạo cũng có thể!"
"May mắn nhờ có đệ, nếu không ta cũng không thể. . ." Nàng nhìn chung quanh một chút, hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
"Tiên Thiên tuy tốt, nhưng đối với người khác thì cái này còn không phải là điểm xuất phát, cũng may cuối cùng vẫn có chút hi vọng."
Đang khi nói chuyện, nàng dậm chân đi tới, thấp giọng nói:
"Nói cho đệ một tin tức tốt, ta cũng vừa mới biết được, Lục phủ chủ đã tự mình xuất thủ, giáo chủ của Tam Phật giáo, Dịch Lam của Nghịch Minh đều đã chết rồi, mặc dù giáo chủ của Huyền Y giáo may mắn trốn được một kiếp, nhưng mà e là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dám lộ diện."
"A!" Mạc Cầu giật mình trong lòng:
"Thật chứ?"
Hỏi xong lời này, hắn liền lắc đầu cười khẽ, với tính tình đối phương, nếu đã nói ra thì đương nhiên sẽ không là giả.
Quả nhiên, người dưới là không thể kết thúc hỗn loạn trong cái thế đạo nhược nhục cường này được.
Chỉ có chuyện thắng bại của những cường giả đỉnh cao kia mới có thể quyết định được chuyện này.
"Đương nhiên."
Đổng Tiểu Uyển gật đầu, đưa tay chỉ xung quanh:
"Đợi khi giải quyết xong vụ ôn dịch này thì cuộc náo động này sẽ có một kết thúc, sư đệ cũng không cần phải tiếp tục bôn ba nữa."
"Ừm. . ."
Nàng mím môi một cái, nói:
"Dung Dung nói, lần thảo phạt Tử Dương môn này, Lục phủ sẽ phong thưởng mọi người, sư đệ cứu chữa ôn dịch có công, cũng có thể được chia không ít chỗ tốt."
Nàng không nói dối.
Nửa tháng sau.
Đợi cho trận ôn dịch trong phủ thành lắng lại, Tử Dương môn triệt để bị công phá, mấy vị Tiên Thiên tuần tự bị bắt bị giết, chuyện này vẫn còn chưa triệt để kết thúc, Lục phủ liền bắt đầu phong thưởng cho mọi người, khao thưởng cho các phương công thần.
Ngoại trừ Phù gia bởi vì chuyện của Lục Nam Thù ra thì những thế lực khác đều lấy được không ít chỗ tốt.
Cho dù là Mạc Cầu cũng được thưởng cho một cái đại công, dù có đi Vân lâu thì hắn cũng có thể đi được hai chuyến.
Kể từ đó, nhìn qua tất cả mọi người đều vui vẻ.
Thậm chí ngay cả vụ hỗn loạn này đều lắng lại trong gọn gàng, Lục phủ lại một lần nữa hiển lộ ra thực lực của mình.
Nhưng ở trong mắt của những người hữu tâm thì tại sao Lục phủ phải bức thiết lôi kéo người khác như vậy, hoàn toàn khác biệt với phong cách làm việc lúc trước.
Dĩ vãng, Lục phủ chỉ cần người khác e ngại, chưa từng cần người khác quan tâm?
Bây giờ.
Nó đã không còn lực lượng giống như lúc trước nữa rồi!
. . .
Hồ Quỳnh Nguyệt.
Tinh đảo.
Hồ nằm trong quần đảo, giống như những ngôi sao trên trời, nhưng chỉ có chỗ ở chính giữa mới được xưng là Tinh đảo.
Lục phủ chủ đang đứng ở trong lâu vũ, chắp hai tay sau lưng, đưa mắt trông về phía xa, hai đầu lông mày ẩn hiện vẻ sầu lo:
"Dung nhi, con có biết Thượng gia ở Nam Lăng không?"
"Biết." Lục Dung ngẩng đầu:
"Thượng gia chính là tu tiên thế gia đã truyền thừa mấy trăm năm rồi, nghe nói tổ tiên Thượng gia còn từng có tiên tu Trúc Cơ, ở ẩn trong Nam Lăng sơn mạch của Ký Châu, rất ít khi xuất thế, liền ngay cả Phường thị được tổ chức vài ngày trước cũng không phái người tới."
"Không sai." Lục phủ chủ gật đầu:
"Thượng gia có một đưa con trai, thiên tư xuất chúng, căn cốt tuyệt hảo, niên kỷ và tu vi đều ngang bằng với con, con có ý nghĩ gì không?"
"Phụ thân!" Lục Dung nhăn mày nói:
"Ngài đã đáp ứng ta rồi, đợi khi tu vi vững chắc liền sẽ để con đi tiên đảo để tìm kiếm cơ duyên."
"A. . ." Lục phủ chủ than nhẹ một tiếng, giọng nói không hiểu:
"Tiên đảo, có bao nhiêu gia tộc đã cử con cháu của mình đi tiên đảo, thậm chí bái nhập tông môn Tiên gia, nhưng cuối cùng lại có mấy người có thể trở về?"
"Dung nhi, nơi đó không có tốt như con nghĩ đâu, ở chỗ này thì con cao cao tại thượng, đi tiên đảo. . ."
"Thì lại tính là gì?"
Cuối cùng, ông ta lắc đầu nói:
"Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng, đạo lý này, tổ phụ của con đã dùng mấy chục năm mới hiểu được, ta không hi vọng khi con già rồi sẽ hối hận."
"Phụ thân!" Sắc mặt Lục Dung nghiêm lại:
"Dung nhi một lòng với Tiên đạo, không cầu gì khác!"
"Thôi!" Lục phủ chủ bất đắc dĩ lắc đầu:
"Qua mấy tháng nữa thì người của Thượng gia sẽ tới đây, con đi xem một chút, nếu như thực sự không được thì ta sẽ sắp xếp cho con đi tiên đảo."
"Sao vậy. . ." Lục Dung lộ ra vẻ mặt khó hiểu:
"Chúng ta nhất định phải cần Thượng gia hỗ trợ hay sao?"
Ánh mắt của Lục phủ chủ chớp động, không trả lời.